THIÊN ĐƯỜNG CÓ EM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1

“Cậu chủ, mau lau nước bọt của cậu đi được không?”


Nghiên Ca nhỏ giọng đi tới sau lưng Lục Thiếu Nhiên, lên tiếng trêu chọc. Anh quay đầu cười ha ha một tiếng: “Vợ à, em đến rồi à.”


“Cạch” một tiếng, microphone trên tay một phóng viên đang phỏng vấn Quý Thần không cẩn thận rơi xuống đất.


Lục Thiếu Nhiên khẽ bĩu môi, giả vờ như đang trêu chọc Nghiên Ca. “Lát nữa bộ phim sẽ được công chiếu ở phòng số bảy, vị trí tốt nhất trong rạp chiếu phim. Quý Thần đã đủ thành ý chưa?”


Lục Thiếu Nhiên kiêu ngạo khoe khoang với Nghiên Ca, trên gương mặt anh tuấn không hề che giấu được sự phấn khích. Thấy anh ấy vui vẻ như vậy, Nghiên Ca thật sự không thể tưởng tượng được đến cảnh anh bị đưa đến doanh trại tân binh sẽ phải tuyệt vọng đến mức nào. “Nghiên Ca? Này, em đang nghĩ gì vậy?” Đứng sau đám đông, Nghiên Ca hơi ngẩn người nhìn gò má Lục Thiếu Nhiên. Cô bị anh gọi vài lần mới phản ứng được, lắc đầu cười cười: “Không sao. Anh ở đây với Quý Thần nhé. Em và Tiểu Thất đến phòng chiếu phim trước.”


“Được, lát nữa gặp.”


Nghiên Ca và Yến Thất cùng nhau rời đi. Cuộc phỏng vấn độc quyền của Quý Thần cũng vừa kết thúc.


Sau khi tất cả những người không liên quan đã ra ngoài, anh ta nhìn Lục Thiếu Nhiên, giọng không vui: “Em nhớ rõ vị trí tốt nhất trong rạp chiếu phim để dành cho em và anh mà?”


Lục Thiếu Nhiên lúng túng gượng cười, lại gần ôm eo Quỷ Thần: “Vậy à? Chắc có lẽ anh đưa nhầm vẻ cho họ rồi. Đừng giận nhé, anh nói rồi mà, Nghiên Ca không phải người ngoài.”


“Vậy cô ấy là vợ anh đúng không?”


Cái bình giấm chua Quý Thần bảo đổ là đổ, không chừa cho anh chút thời gian chuẩn bị lúc nào.


Lục Thiếu Nhiên hơi nhướng mày, gò má đẹp đẽ như tản ra sự nguy hiểm, lại gần thì thầm bên tai Quý Thần: “Ai là vợ, em còn không biết sao?” “Cút! Không đúng đắn gì cả.”


Nghiên Ca và Yến Thất từ phòng trang điểm đi thẳng tới phòng chiếu phim số bảy. Ánh đèn trong hội trường chiếu sáng, trên màn ảnh lớn là hậu trường quay phim của Quý Thần. Bước lên bậc thang trong phòng chiếu phim, đột nhiên Nghiên Ca và Yến Thất bị một người đang vội vàng chạy xuống va phải.


Người đàn ông kia đội mũ lưỡi trai kéo xuống rất thấp, che toàn bộ khuôn mặt, mặc áo hoodie và quần bò, trang phục rất đơn giản.


Sau khi va phải Nghiên Ca, người ấy hạ giọng nói một câu “Xin lỗi rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phòng chiếu phim. “Chị không sao chứ?” Yến Thất trừng mắt nhìn theo bóng nhìn người kia. Dù sao cũng là buổi ra mắt phim mới của Quý Thần, cô ấy không muốn làm to chuyện nên đành kìm nén sự tức giận trong lòng.


Nghiên Ca xoa xoa bả vai: “Không sao. Có lẽ buồn đi vệ sinh quá thôi.”


Hai người nhìn nhau cười, cũng không để ý đến nữa, cầm vé tìm chỗ ngồi để ổn định vị trí.


Khoảng chừng mười phút sau, Quý Thần, các diễn viên chính khác và ban tổ chức lên sân khấu.


Trên màn hình lớn, MC thân thiện trò chuyện với bọn họ về các tình tiết xuất hiện trong bộ phim.


Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Quý Thần và những người khác cúi đầu cảm ơn, bộ phim điện ảnh chính thức bắt đầu công chiếu. Màn dạo đầu là khúc độc thoại hùng hồn, mới lạ, độc đáo, không hề cũ kỹ nhàm chán. Nghiên Ca và Yến Thất xem rất nhập tâm, dù sao bộ phim này cũng được quảng bá không ngừng suốt hai tháng qua. Một bộ phim điện ảnh thường kéo dài một tiếng rưỡi, có những tình tiết cười đến đau bụng, cũng có những cảnh khóc đến bị thương. Ở phần cuối phim, nhân vật trong phim của Quý Thần nắm lấy tay nhân vật nữ chính đầy đau khổ, trước khi sinh ly tử biệt thì đột nhiên… “Aaa!.. Cháy rồi!”


Rạp chiếu phim đột nhiên bốc cháy. Người trong phòng bắt đầu hét toáng lên. Làn khói dày đặc nhanh chóng lan ra khắp căn phòng.


Nghiên Ca vô cùng hoảng loạn. Trong lúc đoàn người nhốn nháo, cô định kéo tay Yến Thất thì bỗng nhiên cổ tay cô lại bị người khác nắm chặt. Một cơn đau truyền đến, ngay sau đó là một lực mạnh mẽ kéo cô ra khỏi đám đông ầm ĩ.


“Tiểu Thất…”


Cô vừa mới thốt lên một tiếng thì lập tức bị một lực đánh vào cổ, cảnh vật trước mắt đột nhiên tối sầm lại.


Tin tức rạp chiếu phim Tinh Hoa bị cháy nhanh chóng lan ra khắp thành phố G trong thời gian ngắn.


Đội cứu hỏa, xe cứu thương đỗ bên ngoài rạp chiếu phim, nhân viên cứu hỏa không ngừng đưa người từ bên trong ra trước khi bị ngọn lửa thiêu rụi. Xe cảnh sát cũng nhanh chóng đến phong tỏa hiện trường vụ cháy. Nguyên nhân vụ hỏa hoạn vẫn đang được tiến hành điều tra.


Cùng lúc đó, Lục Lăng Nghiệp đang ngồi trên xe đến rạp chiếu phim Tinh Hoa. Anh cầm bút máy ngồi đằng sau xử lý tài liệu, không hiểu sao lại thấy hồi hộp trống ngực đập dồn dập, đầu bút đột nhiên bị gãy.


“Lão đại, anh nhìn kìa.”


Giữa ngã tư gần rạp chiếu phim Tinh Hoa, Giản Nghiêm chỉ vào bảng đèn LED phía trên trung tâm thương mại, giọng nói gấp gáp báo cáo cho Lục Lăng Nghiệp. Trên màn hình, bên ngoài rạp chiếu phim Tinh Hoa như một mớ hỗn độn, ngọn lửa ngút trời vẫn chưa thể khống chế. Không ít người được đưa ra ngoài bằng cáng cứu thương, còn có những người vì ngọn lửa quá lớn mà bị người khác giẫm lên, mặt đầy máu me ngã bên đường.


“Dừng xe, đi đến…”


Vừa nói xong, điện thoại Lục Lăng Nghiệp đúng lúc reo lên. Anh nhìn dòng chữ “Số điện thoại không xác định hiện trên màn hình, đôi mắt trở nên căng thẳng, ấn nhận cuộc gọi: “Thủ trưởng Lục, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?”


Số điện thoại gọi đến không thể xác minh, giọng nói đương nhiên đã sử dụng phần mềm đổi giọng.


Ánh mắt Lục Lăng Nghiệp lạnh lùng nhìn tin tức trên màn hình, giọng nói bình lặng không hề sợ hãi: “Mày muốn gì?”


“Ha ha ha.” Tiếng cười trong điện thoại đã qua chỉnh sửa truyền đến chói tai lạ thường: “Thủ trưởng Lục quả nhiên vẫn giữ được bình tĩnh nhỉ? Trong tình huống này rồi mà còn có thể tỉnh táo đàm phán với tôi. Quả thật hiếm thấy.” “Nói. Muốn gì?” Ánh mắt lạnh lẽo của Lục Lăng Nghiệp xen lẫn tia hung ác nguy hiểm quỷ dị, gương mặt không hề thay đổi nhưng giọng nói ngập tràn sát khí. “Muốn mạng của anh có được không?”


“Vậy phải xem mày có lấy được hay không đã.”

Bình luận

Truyện đang đọc