TỔNG TÀI NGUY HIỂM ANH THẬT HƯ HỎNG



Quân Nhật Đình nghe vậy, nghiêng đầu liếc cô ta một cái, vẻ mặt lạnh nhạt gật đầu, dường như không có ý muốn nói chuyện.

Ánh mắt anh lần nữa quay lại phòng chụp ảnh.

Lâm Gia Nghi thấy thế, ghen ghét ngập trời chất đống trong lòng.

Cô ta nắm chặt tay, móng tay cắm vào trong thịt cũng không hay biết, đôi mắt như rắn độc nhìn về phía Lê Ngọc Mỹ.

Hứa Thanh Khê cũng không chú ý tới hai người, hai mắt cô chuyên chú nhìn Lê Ngọc Mỹ.

Đặc biệt là thấy cô ta mặc tác phẩm mà mình thiết kế, thể hiện nét cổ điển vô cùng tinh tế, trong mắt không che giấu được vui vẻ.

Quân Nhật Đình vô ý nhìn cô một cái, thấy sự mừng rỡ kích động trong mắt cô, khóe miệng cũng như có như không cong lên.

Đêm đó, sau khi kết thúc công tác quay chụp, Quân Nhật Đình lên tiếng, một đám người tới một nhà hàng sang trọng gần đó liên hoan.

Một bàn tròn lớn bị bọn họ gần chật kín mít.


Vị trí chính tự nhiên là Quân Nhật Đình, ở bên tay trái anh là giám đốc công ty Lý Dương Châu, theo thứ tự xuống dưới là Lâm Gia Nghi, rồi đến mấy nhà thiết kế của công ty Hà Thanh Vận.

Mà bên tay phải chính là Lê Ngọc Mỹ và trợ lý của cô ta.

Về phần Hứa Thanh Khê, cũng đúng dịp, vị trí vừa lúc ngồi đối diện Quân Nhật Đình.

Hai người ngẩng đầu một cái là có thể đối diện mắt nhau.

Có điều biểu hiện hai người vô cùng lạnh nhạt, trừ người biết chuyện, nếu không làm sao cũng sẽ không đoán được bọn họ là vợ chồng.

Cũng bởi vậy, Lê Ngọc Mỹ nhìn ra một ít đầu mấu trong đó, lúc ánh mắt hai người qua lại, ánh mắt cô ta lóe lên ánh sáng âm u.

Chợt quay đầu nói chuyện với Quân Nhật Đình, cười giỡn nói.

"Vừa rồi em biểu hiện như thế nào, không vùi dập quần áo của anh chứ?"
"Rất hoàn hảo, những bộ quần áo kia mặc trên người em, là vinh hạnh của chúng."
Cũng không biết có phải bởi vì quan hệ thân thiết, Quân Nhật Đình hiếm khi nói câu khen ngợi.

Lê Ngọc Mỹ kiêu ngạo khẽ nâng cằm: "Đúng thế, em cũng đâu phải thứ gì cũng mặc."
Quân Nhật Đình cười khẽ, lại thêm khuôn mặt vốn đã điển trai của anh làm một đám nữ giới đang ngồi đều nhìn mê mẩn.

Sự ghen ghét trong lòng Lâm Gia Nghi đã không cách nào nói rõ.

Cô ta tức giận trợn mắt nhìn Hứa Thanh Khê, trong mắt có phức tạp và...!Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!
Trước đấy con khốn kia khắp nơi nhằm vào cô ta, đề phòng cô ta, chỉ sợ cô ta cướp anh Nhật Đình.

Bây giờ Lê Ngọc Mỹ kia trắng trợn quyến rũ anh Nhật Đình, vậy mà con khốn kia lại chẳng có cử động gì mới chết!
Thật sự là vô dụng!
Về phần Hứa Thanh Khê, phát hiện ánh mắt của cô ta, cô chỉ cảm thấy không thể hiểu được.

Hình như cô đâu có trêu chọc cô chủ này nhỉ, lại gây chuyện gì nữa đây?
Ngay lúc cô suy đoán Lâm Gia Nghi dự định làm cái gì, Lâm Gia Nghi bỗng nhiên thu tầm mắt lại, bưng ly rượu trên bàn nói với Lê Ngọc Mỹ.


"Đã sớm nghe tiếng cô Ngọc Mỹ từ lâu, vẫn không có duyên gặp mặt, lần này rất cảm ơn cô Ngọc Mỹ có thể đến đại diện cho quần áo của công ty chúng tôi, ly rượu này tôi kính cô Ngọc Mỹ."
Cô ta nói xong uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, nhìn về phía Lê Ngọc Mỹ.

"Đây chỉ là công việc của tôi mà thôi."
Lê Ngọc Mỹ híp mắt nhìn Lâm Gia Nghi, mỉm cười đáp lại.

Thái độ không lạnh không nhạt làm sắc mặt Lâm Gia Nghi có chút không kìm lại nổi.

Nhưng cô ta không muốn nhận thua, cắn răng nịnh nọt nói: "Nói đến cô Ngọc Mỹ vẫn luôn là tấm gương của ngành nghề thời thượng này, nhà thiết kế của công ty chúng tôi cũng đều thích cô."
Cô ta nói xong, cho Hà Thanh Vận một ánh mắt.

Hà Thanh Vận nhận được ý của cô ta, lập tức bưng ly rượu phụ họa: "Đúng vậy, cô Ngọc Mỹ, chúng tôi vẫn luôn rất bội phục cô."
Có cô ta dẫn đầu, nhà thiết kế khác có lòng muốn bắt chuyện với Lê Ngọc Mỹ, từng người cũng bưng ly rượu lên lấy lòng Lê Ngọc Mỹ.

Lâm Gia Nghi nhìn thấy cảnh này, lúc này mới khẽ hừ một tiếng.

Cô ta cố ý làm như vậy, chính là không muốn thấy người phụ nữ họ Lê kia trò chuyện thì thầm với anh Nhật Đình.

Cũng bởi vì cô ta dẫn dắt làm bầu không khí trong phòng VIP càng ngày càng nóng.

Lý Dương Châu làm giám đốc công ty, lúc này cũng cần tỏ thái độ, bà bưng ly rượu khen ngợi: "Cái tiếng nữ hoàng thời thượng của cô Ngọc Mỹ cũng không phải nói suông, lần này chuyện cô đại diện nhãn hàng của chúng tôi đã truyền ra ngoài, không ít truyền thông cũng bắt đầu đưa tin rồi."
Lê Ngọc Mỹ nghe bọn họ lấy lòng, không quan tâm hơn thua, cười nhạt nói: "Thật ra cũng là do thiết kế của mọi người xuất sắc, tác phẩm tốt, tự nhiên có thể mang đến độ chú ý."
Nói đến đây, đôi mắt cô ta hơi đổi, nhìn về phía Quân Nhật Đình, mím môi cười nói: "Lại nói, tôi và Nhật Đình là bạn bè, anh ấy mở công ty, tất nhiên tôi cũng phải góp chút sức."
Lý Dương Châu nghe vậy, tựa như xem hiểu cái gì đó, không tiếp lời này của cô ta, tiếp tục chủ đề trước đó cười nói: "Đúng rồi, để tôi bảo nhà thiết kế 3D chủ đạo của chúng tôi đến kính cô Ngọc Mỹ một ly, vừa vặn cô Ngọc Mỹ có ý kiến gì đối với tác phẩm chủ đạo của chúng tôi, có thể nói với bọn họ, cũng tiện để bọn họ hoàn thiện hơn!"
"Tôi không có ý kiến gì, đều là tác phẩm rất hoàn hảo rồi."
Lê Ngọc Mỹ cũng không tính bình luận gì nhiều, chỉ nói qua loa có lệ.

Ngược lại vẫn là Hà Thanh Vận biết nói chuyện, đứng ra cười nói: "Nếu cô Ngọc Mỹ đã nói hoàn hảo, chắc hẳn cô Ngọc Mỹ rất hài lòng với quần áo của chúng tôi, đây chính là đánh giá tốt nhất của cô Ngọc Mỹ rồi, mặc dù đã kính cô Ngọc Mỹ, có điều tôi vẫn muốn cảm ơn cô Ngọc Mỹ."
Theo cô ta đứng ra nói chuyện, Lê Gia Bảo cũng không tiện im lặng, đúng quy củ đứng lên mời rượu.

Cuối cùng lúc đến lượt Hứa Thanh Khê, tất cả mọi người nhìn lại.

Trước đó lúc bọn họ mời rượu thì phát hiện Hứa Thanh Khê không đi qua, lúc này bọn họ muốn xem Hứa Thanh Khê sẽ làm thế nào.


Mà Hứa Thanh Khê bị bọn họ nhìn chằm chằm lại tê cả da đầu.

Đầu tiên cô cũng không biết uống rượu lắm, nhưng trường hợp này, cô cũng trốn không thoát, dứt khoát cô buông lo lắng bưng ly rượu đứng lên.

Chẳng qua khi cô nhìn thấy Lê Ngọc Mỹ, lại không biết mình nên nói cái gì.

"Ờ...!Cô Ngọc Mỹ, có thể mời được cô đại diện tác phẩm của tôi, tự đáy lòng tôi cảm thấy rất may mắn, hơn nữa lần này thông qua hợp tác với cô Ngọc Mỹ, tôi đã nảy ra không ít linh cảm, tin tưởng tương lai sẽ thiết kế ra tác phẩm tốt hơn, tôi sẽ cố gắng thật tốt."
Lê Ngọc Mỹ nhìn về phía cô.

"Thiết kế của cô Hứa rất xuất sắc, không gian tiến bộ cũng rất lớn, cố gắng thật tốt, tin tưởng tương lai ắt hẳn có thể thiết kế ra tác phẩm tốt hơn, có điều..."
Cô ta nói đến đây, lại chuyển lời nói, nụ cười không đến đáy mắt, cười nói: "Lần này tôi đến, giống như những lời nói trước đó, chỉ là nể mặt Nhật Đình mà thôi."
Người khác nghe câu nói này không thấy gì, ngược lại nói tình cảm giữa cô ta và Quân Nhật Đình thật tốt.

Vốn Hứa Thanh Khê cũng không để ý, cũng không biết thế nào, cô nhìn Lê Ngọc Mỹ, đột nhiên cảm thấy lời nói của cô ta có cảm giác ra uy.

Giống như đang nói với cô, quan hệ giữa cô ta và Quân Nhật Đình không tầm thường.

Không nói là cô, chính Lâm Gia Nghi cũng nghe ra ý lạnh ẩn sâu trong lời nói đó, nghiến răng nghiến lợi.

Hứa Thanh Khê cũng không chú ý đến cô ta, cô nhìn Lê Ngọc Mỹ, dường như muốn nhìn ra chút gì đó từ khuôn mặt của cô ta.

Nhưng mà cũng không biết có phải Lê Ngọc Mỹ ngụy trang quá tốt hay không, cô cũng không có nhìn ra cái gì, gật đầu cười nói: "Như vậy, cô tùy ý nhé."
Cô nói xong, ngửa đầu uống cạn rượu trong ly.

Thoáng chốc, vị cay lan khắp toàn bộ vị giác của cô, làm cô ho khan sặc sụa, lại bị cô mạnh mẽ nhịn xuống.

Cô chưa quên giờ phút này cô là Hứa Thanh Tuệ am hiểu uống rượu..


Bình luận

Truyện đang đọc