TỔNG TÀI NGUY HIỂM ANH THẬT HƯ HỎNG



Quân Nhật Đình nghĩ tới cái này, trong mắt ánh sáng lạnh hơi đọng lại.

Nhất là khi anh nghĩ tới mình từng bước ép sát tập đoàn nhà họ Lâm, ý lạnh quanh người càng sâu.

Kết hợp những việc này lại, anh đã đoán ra được người phía sau màn là ai rồi.

Dù sao không giữ lại chút sức lực nào cố tình muốn đuổi Hứa Thanh Khê ra khỏi công ty, anh nghĩ ngoại trừ Lâm Gia Nghi thì không còn ai muốn làm vậy.

Mà Lâm Gia Nghi là cô chủ nhà họ Lâm, đối với tập đoàn nhà họ Lục thì tuyệt đối có quyền lực thi hành.

Lần này, dường như chuyện gì cũng đều sáng rõ rồi.

Cũng khiến cho Quân Nhật Đình càng thêm tức giận!
Anh không nghĩ tới Lâm Gia Nghi này đi rồi mà còn không yên phận, xem ra nhất định phải cho nhà họ Lâm một chút cảnh cáo mới được.

Ngay khi trong lòng anh đã có quyết định sau này, thì bên kia Hà Văn Tuấn cũng tra ra được một số manh mối có ích.

Sau khi cậu ấy nhận được tin tức thì ngay lập tức báo cáo với Quân Nhật Đình.


"Tổng giám đốc, tra được một manh mối quan trọng."
Quân Nhật Đình nhìn cậu ấy một cái, giọng hơi dằn xuống: " Nói đi."
Hà Văn Tuấn không hề giấu diếm báo cáo một cách chi tiết: "Ngay đêm thứ sáu, trợ lý bên người mợ cả có tiếp xúc với một nhân viên của tập đoàn nhà họ Lục."
Quân Nhật Đình nghe vậy, lông mày liền cau chặt: "Họ có quan hệ như thế nào?"
Hà Văn Tuấn trả lời: "Căn cứ theo điều tra là bạn bè cùng học chung, nhưng chúng ta cũng nhận được video từ quán cà phê, bên trong video cũng không có phát hiện ra hai người họ có gì kỳ lạ, giống như chỉ gặp nhau bình thường thôi."
Quân Nhật Đình nghe xong thì cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.

Dù sao làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.

"Cậu đi điều tra tài khoản ngân hàng của người trợ lý này xem, còn có người nhà của cô ta."
Hình như anh lại nghĩ tới điều gì đó, lại nặng nề dặn dò thêm lần.

Hà Văn Tuấn nhận lệnh ngay lập tức đi làm.

Không lâu sau đã có kết quả.

"Tổng giám đốc có phát hiện, hôm qua tài khoản ngân hàng của mẹ vị trí trợ lý này bỗng nhiên có thêm một tỉ bảy trăm nghìn đồng nữa."
Quân Nhật Đình nghe vậy, sắc mặt lập tức nghiêm nghị hơn.

"Ai là người gửi tiền?"
Hà Văn Tuấn nhìn hình, thất vọng nói: "Không điều tra ra, người kia dùng tài khoản nước ngoài, trong khoảng thời gian ngắn điều tra không ra là ai làm."
Quân Nhật Đình nghe vậy không nhịn được mà cười lạnh.

"Thật đúng là làm việc cẩn thận, thật sự không uổng cho nhiều nằm cha mẹ nuôi dưỡng cô ta."
Vẻ mặt Hà Văn Tuấn không hiểu nhìn Quân Nhật Đình.

"Tổng giám đốc, ngài đoán ra là ai à?"
"Chỉ đoán thôi, cậu qua đây, tôi có việc dặn cậu đi làm."
Quân Nhật Đình nhìn cậu ấy, đáy mắt là một mảnh ánh sáng lạnh.

Người ta đã sắp xếp kế cho họ chui vào, nếu họ không vào ngược lại có lỗi với sự tính toán này rồi.

Chiều tối ngày hôm đó, từ công ty mẹ của tập đoàn Phong Quân có tuyên bố một thông báo.

Chỉ thấy trên thông báo viết về việc liên quan tới chuyện ăn cắp bản quyền kia, công ty đã điều tra rõ, tình huống cụ thể sẽ tuyên bố sau hai ngày nữa, xét thấy chuyện lần này khá nghiêm trọng, công ty sẽ tiến hành xử lý nghiêm khắc, sẽ kiện người tiết lộ chuyện bí mật của công ty, đồng thời thu hồi các bồi thường từ người tiết lộ bí mật này!
Có thể nói tin tức này vừa truyền ra, tất cả mọi người đều chấn động và ngạc nhiên.

Họ cũng đang xôn xao bàn bạc về hung thủ sau màn là ai.


"Công ty đã điều tra rõ ràng? Chẳng lẽ không phải hoàn toàn khác Hứa Thanh Tuệ sao?"
Không ít người cảm thấy mình không thể tưởng tượng nổi.

"Ai biết đâu? Nhỡ công ty tìm người thế mạng thì sao, đừng quên tổng giám đốc của chúng ta vô cùng che chở cho hồ ly tinh kia."
"Đừng nói mình cô, tôi cũng cảm thấy lời này rất có lý, dù sao nhiều chuyện như vậy, cô gái kia còn ở lại công ty chắc chắn bản lĩnh đùa giỡn cũng hèn hạ không kém đâu."
Ngay khi tất cả mọi người đều cảm thấy tin tức này là do Quân Nhật Đình cố tình bao che cho Hứa Thanh Khê, thì cũng có những người tỉnh táo nhìn ra sự khác lạ.

"Mà các người nói như vậy, riêng tôi không đồng ý."
Lê Gia Bảo bưng một ly nước, lười biếng đứng ở cửa phòng trà nước, cười khẽ nói: "Nhà thiết kế Thanh Tuệ là do tổng giám đốc Lai Quốc Thái mời vào công ty, nên không thể làm ra chuyện tự hại mình như vậy, hơn nữa, bên trong nơi làm việc có mấy chỗ sạch sẽ chứ, các người nói nhà thiết kế Thanh Tuệ không ngừng gây ra rắc rối thì sao lại không có người ghen ghét nhà thiết kế Thanh Tuệ chứ, nên liên tục gây chuyện đó thôi?"
Mọi người bị lời này của cô ấy nói đều bị nghẹn một trận.

Lê Gia Bảo thấy thế thì nhìn xung quanh một vòng, tiếp tục nói: "Nếu tôi nói vì sao lần này cũng giống như vậy, tất nhiên là có người ghen tỵ nhà thiết Thanh Tuệ, và sau cùng nhắc lại một lần với các người, nhà thiết kế Thanh Tuệ tiến vào công ty như thế nào, đó chính là cô ấy dựa vào khả năng của mình, tôi nghĩ dù là hợp tác với RC hay Phong Quân thì các người cũng có thể nghĩ ra, còn nữa, tôi nghĩ ngược lại mình khá đồng tình với người gây ra họa kia hơn, có công việc tốt không phải được rồi à? Nhất định cứ trêu chọc tới người không nên trêu chọc làm gì."
Cô ấy nói xong thì cười nhạo một tiếng quay người rời khỏi phòng trà nước.

Mà sau khi cô ấy rời khỏi, mọi người cũng bắt đầu bàn tán xôn xao.

"Sao nhà thiết Gia Bảo lại nói giúp Hứa Thanh Tuệ vậy, không phải cô ấy cũng không ưa gì cô gái kia sao?"
"Có lẽ chuyện này giống như những gì cô ấy nói."
"Đúng đấy, đừng nói bây giờ tôi cũng đang suy nghĩ như vậy, mặc dù nhà thiết kế Thanh Tuệ đều gây ra rắc rối, nhưng sau đó cũng mang tới cho công ty lợi nhuận không tưởng, xem ra trong này nhất định có cái gì khác đây."
"Kiểu như này làm tôi càng tò mò người hãm hại nhà thiết kế Thanh Tuệ hơn đấy."
"Tôi cũng tò mò, nhưng mà tôi càng tức hơn, vừa vặn ngày mai chúng ta có thể xem thử người đó là ai mà lại hại chúng ta tổn thất kinh tế nhiều như vậy."
"Lời này nói rất đúng, bởi vì người kia mà thiết kế của chúng ta phải tạm dừng việc tiêu thụ, ngày mai tôi nhất định không dạy bảo người kia tử tế thì không được mà."
Các cô ấy nói tới đây thì đúng là có chung mối thù, cũng không có ai chú ý tới Thiều Khánh Vy đang đứng cách đó không xa, trên mặt cô ta đều tái nhợt.

Ban đầu khi nhìn thấy thông báo của công ty, cô ta ở đó cũng cảm thấy bồn chồn.

Cô ta không rõ tổng giám đốc có tra được tới mình hay không, nhưng lúc này nghe được họ muốn đối phó thế nào với người gây họa thì cô ta càng cảm thấy lạnh bàn chân.

Không được, cô ta không thể ngồi đó chờ chết.

Chỉ thấy sắc mặt của cô ta hoang mang cầm điện thoại rối rắm rời khỏi khu làm việc..

Vào ban đêm, sau khi Quân Nhật Đình tan làm trở về thì anh đã nói ngay chuyện ban ngày mà Hà Văn Tuấn tra ra cho Hứa Thanh Khê nghe.

"Anh nói là Thiều Khánh Vy bán đứng em?"
Hứa Thanh Khê nghe anh nói xong, cảm thấy rất ngạc nhiên, thậm chí là khó tin.


"Sao vậy? Em không tin?"
Quân Nhật Đình cau mày nhìn cô.

Hứa Thanh Khê mím môi.

Theo cảm giác thì cô không tin được Thiều Khánh Vy sẽ hãm hại mình, nhưng trong lòng cô lại tin tưởng Quân Nhật Đình.

Dù sao anh cũng không phải kiểu người ăn nói lung tung, nói cho cô biết cái này chắc chắn đã tra ra được cái gì đó.

"Nếu em không tin, vậy chúng ta có thể đợi tin tức."
Quân Nhật Đình nhìn cô không nói gì thì hiểu lầm.

Hứa Thanh Khê hít sâu một hơi lắc đầu nói: "Không phải em không tin anh, chỉ là đang nghĩ tại sao Thiều Khánh Vy lại muốn làm như vậy?"
Quân Nhật Đình nghe vậy thì cười khẽ một tiếng.

"Cái này có gì phải nghĩ, tất nhiên là vì tiền rồi, nếu không sao trong tài khoản mẹ cô ta lại có tiền chuyển tới?"
Hứa Thanh Khê nghe anh nói như vậy thì triệt để im lặng.

Quân Nhật Đình thấy vậy thì đi qua vỗ vỗ bả vai cô.

"Không cần nghĩ nhiều như vậy."
Hứa Thanh Khê thở dài một hơi, cũng muốn cho mình không nghĩ nhiều như vậy.

Mà những lời này Thiều Khánh Vy cũng không biết.

Ở công ty, cô ta chờ mọi người rời đi hết thì mới một mình rời khỏi sau, trong lúc đó còn vô cùng cẩn thận quan sát bốn phía.

Nhìn không thấy ai quen thuộc thì mới đón xe đi tới một quán cà phê trốn ở đó.

Nhưng cô ta lại không biết, mặc kệ cô ta cẩn thận từng li từng tí như thế nào thì mọi hành động của cô ta đều bị Hà Văn Tuấn theo dõi..


Bình luận

Truyện đang đọc