TỔNG TÀI NGUY HIỂM ANH THẬT HƯ HỎNG



Ngay từ đầu Hứa Thanh Khê không phát hiện Quân Nhật Đình khác lạ, cô còn oán trách Quân Nhật Đình một trận.

Cho đến khi Hà Văn Tuấn cầm hành lý của Quân Nhật Đình từ đằng sau đi đến, cậu ấy nhìn hai người đẩy đưa cộng với sắc mặt Quân Nhật Đình trắng bệch.

Sắc mặt cậu ấy khẽ thay đổi, hốt hoảng lên: "Mợ cả, cô tha cho Tổng giám đốc đi, không phải Tổng giám đốc cố ý không liên lạc với cô mà là do Tổng giám đốc bị thương."
Hứa Thanh Khê nghe vậy, khắp khuôn mặt là ngạc nhiên và hối hận: "Bị thương sao?"
Cô nhìn Hà Văn Tuấn rồi lại nhìn Quân Nhật Đình, lúc này cô cũng phát hiện sắc mặt khác thường của anh, trong mắt cô đầy sự vội vàng.

Còn không đợi cô mở miệng, Quân Nhật Đình đã đoán được cô muốn nói gì, anh tranh giành nói: "Vào nhà trước hẳn nói."
Anh nói xong đã lôi kéo Hứa Thanh Khê vào phòng tân hôn.

Dù hiện tại Hứa Thanh Khê có một bụng nghi ngờ, cô cũng chịu đựng ngoan ngoãn đi theo sau lưng anh.

Hà Văn Tuấn thấy thế cũng xách hành lý đi vào.

"Hà Văn Tuấn, cậu giao đồ đạc cho quản gia đi rồi hãy về nghỉ."
Bước vào phòng khách, Quân Nhật Đình dặn dò Hà Văn Tuấn.

Hà Văn Tuấn gật đầu, sau khi giao đồ đạc xong đã rời đi.

Cậu ấy đi rồi, Hứa Thanh Khê vội vàng hỏi thăm về vết thương trên người anh.


"Không có gì đáng ngại." Phong Nhật Đình không muốn để cô lo lắng, anh tránh nặng tìm nhẹ trả lời.

Hứa Thanh Khê không tin, cô muốn cởi quần áo của Quân Nhật Đình ra xem.

.

||||| Truyện đề cử: Siêu Cấp Gia Đinh |||||
Kết quả mới đến cổ áo đã bị Quân Nhật Đình đè xuống.

"Buông tay!" Hứa Thanh Khê không vừa lòng trừng mắt nhìn Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình bật cười: "Em xác định muốn cởi quần áo của anh kiểm tra ở đây sao?"
Anh nói xong ra hiệu Hứa Thanh Khê nhìn xung quanh.

Hứa Thanh Khê nhìn thuận theo ánh mắt của anh, cô chỉ thấy xung quanh có không ít người giúp việc đang đứng, bọn họ đều ngạc nhiên nhìn chằm chằm cô.

Trong lúc nhất thời, gò má của cô nóng lên tựa như quả táo chín làm người ta không nhịn được muốn cắn một miếng.

Quân Nhật Đình nhìn thấy, anh không nhịn được cười khẽ.

Hứa Thanh Khê hoàn hồn, mặc dù xấu hổ, nhưng cô vẫn không yên lòng.

"Về phòng với em đi." Cô nói xong đã kéo Quân Nhật Đình lên lầu.

Hai người về đến phòng, Hứa Thanh Khê không kịp chờ đợi bắt đầu cởi quần áo trên người Quân Nhật Đình.

Lần này Quân Nhật Đình không ngăn cản.

Anh cúi đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hứa Thanh Khê, trên mặt anh có muôn vàn dịu dàng...!
Anh rất hưởng thụ sự quan tâm của Hứa Thanh Khê.

Nhưng mà anh thoải mái, Hứa Thanh Khê lại khó chịu muốn chết.

Chỉ thấy ngực Quân Nhật Đình bị băng vải quấn quanh, cũng không biết có phải do động tác vừa rồi của cô không mà máu từ bên trong băng vải đã ngấm ra.

"Anh có đau không?" Mắt Hứa Thanh Khê đỏ lên hỏi thăm.

Cô muốn vuốt ve lại sợ làm đau Quân Nhật Đình, trong lòng cô càng khó chịu không thôi.

"Đừng khóc, anh không sao, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi." Phong Nhật Đình thấy thế thì vội vàng kéo người vào trong lòng an ủi.


Hứa Thanh Khê cảm nhận được động tác của anh, cô muốn giãy dụa lại sợ đụng phải vết thương của Quân Nhật Đình, cô cũng lo lắng mình giãy dụa quá mạnh làm anh bị thương nặng hơn.

Cô xoắn xuýt, Quân Nhật Đình nhìn thấy tất cả, anh mạnh mẽ ôm người vào trong lòng, anh mở miệng trấn an lần nữa: "Tin tưởng anh, thật sự không có gì đáng ngại, là đám Hà Văn Tuấn làm lố mới có thể như vậy."
Hứa Thanh Khê mím môi, cô không nhịn được giải thích cho Hà Văn Tuấn: "Bọn họ chỉ muốn tốt cho anh."
Phong Nhật Đình không thể phủ nhận.

Thật ra tình huống hiện tại của anh cũng không tốt như anh đang tỏ ra, thân thể của anh còn rất yếu, trước đó anh vẫn luôn hôn mê.

Cho đến hôm nay, anh tỉnh lại cũng mới được hai ba ngày.

Bởi vì sợ Hứa Thanh Tuệ lo lắng, anh mới khôi phục hai ngày đã yêu cầu Hà Văn Tuấn sắp xếp trở về.

Mặc dù Hứa Thanh Khê không biết những chuyện này, nhưng bởi vì Quân Nhật Đình bị thương, vết thương còn chưa tốt, cô cưỡng chế để Quân Nhật Đình lên giường nghỉ ngơi.

Hơn cũng không để ý Quân Nhật Đình phản đối, cô đã gọi điện thoại mời Dương Minh Triết qua.

Chờ làm xong những thứ này, cô mới ngồi xuống bên cạnh Quân Nhật Đình.

"Anh có thể nói cho em biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì không? Tại sao đang yên đang lành anh lại bị thương, chẳng lẽ anh đã bỏ sót người nào trong đám người kia rồi sao?"
Đám người kia là chỉ đám người cướp USB trước đó.

Quân Nhật Đình lắc đầu: "Không liên quan gì đến bọn họ, em không nên suy nghĩ bậy bạ."
Hứa Thanh Khê nghe vậy, biết anh không muốn nói tình hình thực tế cho cô biết, bỗng nhiên trong lòng dâng lên chút tủi thân và buồn bực.

Cô nhớ những ngày gần đây, bởi vì chuyện anh mất tích, cô ăn không ngon ngủ không ngon.

Mãi mới chờ đến lúc người trở về, nhưng ngay cả tư cách được nghe chân tướng cô cũng không có.

Cô nhếch môi, quay lưng lại với Quân Nhật Đình không nói lời nào.

Tất nhiên Quân Nhật Đình nhận ra được tâm trạng của cô thay đổi, trong lòng anh vừa vui mừng vừa phiền muộn.

Anh biết nếu hôm nay không cho Hứa Thanh Khê một lời giải thích hợp lý, việc này không thể dễ dàng bỏ qua như vậy.

Nghĩ đến đây anh xoay người Hứa Thanh Khê lại đối mặt mình.

"Được… được, anh nói."
Lúc này Hứa Thanh Khê mới ngước mắt nhìn thẳng vào anh.

Mặc dù cô không nói, nhưng ý rất rõ ràng, cô muốn Quân Nhật Đình nói ra.

Quân Nhật Đình bị cô nhìn như vậy, anh cưng chiều mở miệng: "Lần này là anh bị trúng kế, về phần là người bên nào, Mạc Truy còn đang điều tra.


Chờ có tin tức anh sẽ nói với em trước tiên, như vậy có được không?"
Hứa Thanh Khê không trả lời ngay, cô nhìn chằm chằm Quân Nhật Đình hai ba giây, hình như đang nghiệm chứng lời anh nói có phải thật hay không.

Sau khi không nhìn thấy gì khác thường trên người Quân Nhật Đình, cô mới chậm rãi gật đầu: "Nhớ kỹ lời của anh nói."
Phong Nhật Đình bật cười, anh nắm chặt tay Hứa Thanh Khê cam kết: "Có khi nào thì anh thất hứa với em chưa?"
Hứa Thanh Khê nghe vậy, sự không vui trong lòng cô mới vơi đi một ít.

Quân Nhật Đình nhìn thấy nét mặt cô mềm ra, anh nhẹ nhàng dụ dỗ nói: "Hiện tại không tức giận nữa à?"
Hứa Thanh Khê liếc mắt nhìn anh mím môi nói: "Tức giận!"
Quân Nhật Đình nhíu mày.

Còn không đợi anh nói gì, Hứa Thanh Khê đã tiếp tục nói: "Trước đó em có đến nước Áo tìm anh, kết quả không tìm được gì cả.

Mạc Ly trở về, em có hỏi cô ta nhưng cô ta cũng không chịu nói cho em biết tin tức của anh."
Lời nói đến cuối cùng, cô ấm ức nghẹn ngào: "Anh có biết làm như thế khiến người ta rất khó chịu không?"
Quân Nhật Đình không nghĩ tới Hứa Thanh Khê nói khóc là khóc, cô không hề có điềm báo trước làm cả người chân tay luống cuống.

Anh vội vàng kéo người vào trong lòng, anh vừa giúp cô lau nước mắt vừa an ủi cam kết: "Đều là lỗi của anh, sau này anh cam đoan, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng sẽ cho người báo với em đầu tiên, có được hay không?"
Hứa Thanh Khê không nói gì.

Quân Nhật Đình chỉ có thể không ngừng cố gắng giải thích thuyết phục: "Lần này không thông báo cho em cũng là bởi vì tình huống tương đối nguy hiểm, anh sợ liên luỵ em, sau này anh sẽ không khiến em phải lo lắng nữa."
Hứa Thanh Khê mím môi, cuối cùng cô vẫn hòa hoãn xuống.

Cô nắm lấy cánh tay Quân Nhật Đình, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn anh: "Anh phải giữ lời đó."
"Giữ lời mà, nếu không làm được sẽ tùy em xử lý."
Hứa Thanh Khê nghe vậy, cô cũng không biết nghĩ tới điều gì, phụt một tiếng nở nụ cười: "Lỡ như em bảo anh học tiếng heo kêu, anh cũng kêu à?"
Khóe miệng Quân Nhật Đình co giật, hồi lâu mới phản ứng được, anh bác bỏ nói: "Em thật sự muốn sao?"
Hứa Thanh Khê nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Nếu anh còn vô duyên vô cớ biến mất, vả lại còn giấu diếm em, không chừng em sẽ muốn thật đó."
Bỗng nhiên Quân Nhật Đình có chút mệt mỏi, anh cảm thấy vừa rồi mình hứa hẹn có chút bất chấp hậu quả.

Ngay lúc anh dự định làm sao cứu vãn thì có một giọng nói trêu chọc vang lên ngoài cửa.

"Chậc, xem ra tôi tới không đúng lúc, hay là tôi nên đổi sang buổi tối rồi mới đến nhỉ?".


Bình luận

Truyện đang đọc