TỔNG TÀI NGUY HIỂM ANH THẬT HƯ HỎNG



Hứa Thanh Khê có hơi lâng lâng mơ màng, cô không nghĩ cậu ấm nhà họ Phan này lại muốn mời cô về hợp tác.

Phó Y mặc dù không so sánh được với tập đoàn Phong Quân, nhưng cũng một tập đoàn tiếng tăm lừng lẫy trong nước.

Nhất là trong ngành thiết kế thời trang, càng có thể nói là anh cả trong nghề cũng không quá đáng.

Thấy cô ngơ ngác, Phan Hữu Nam lại nói, "Thật ra thì tôi đã xem các tác phẩm của cô ở trên diễn đàn Milan, chỉ nói đơn giản là quá hoàn mỹ!"
Nghe hắn nhắc đến diễn đàn Milan, Hứa Thanh Khê càng cảm thấy kinh ngạc.

Chuyện này trừ người nhà họ Quân, e rằng không có người khác biết, rốt cuộc Phan Hữu Nam lấy được thông tin này từ đâu?
Hứa Thanh Khê lòng đầy nghi ngờ hỏi, "Anh làm sao biết được?"
"Cô đừng hiểu lầm! Tôi không có thói quen dò xét chuyện riêng tư của người khác đâu."
Phan Hữu Nam cười một tiếng, “Tôi chỉ tình cờ nghe Lâm Gia Nghi nhắc đến, cô ấy nói nhà thiết kế Spring thần bí trên diễn đàn chính là cô."
Nghe được cái tên này của Lâm Gia Nghi, Hứa Thanh Khê có chút mất bình tĩnh.

Cô nhíu mày nói, "Anh là bạn của Lâm Gia Nghi?"
Lâm Gia Nghi là người ra sao cô cũng coi như hiểu rõ, nếu quả thật là bạn của người đàn bà này, cô tốt nhất vẫn nên giữ khoảng cách xa một chút.


Khỏi mất công đến lúc đó lại gây ra chuyện phiền toái gì!
Thấy vẻ mặt của cô dường như có vẻ bài xích, trong lòng Phan Hữu Nam khẽ run lên, hắn đã sớm phái người điều tra.

Nghe nói Hứa Thanh Khê và Lâm Gia Nghi trước giờ vẫn không hợp nhau, hôm nay nhìn thấy quả nhiên đúng như vậy.

Hôm nay hắn chẳng qua chỉ nói ra cái tên đó, đối phương tựa hồ liền không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn nữa.

Hắn vội vàng giải thích, "Không coi là rất quen, chẳng qua là trùng hợp gặp nhau lúc tụ tập bạn bè, biết nhau sơ sơ mà thôi."
Phan Hữu Nam đan hai bàn tay vào nhau đặt trên bàn, đôi mắt chăm chú nhìn Hứa Thanh Khê, tựa hồ không muốn bỏ qua bất kỳ biểu hiện nào trên mặt cô.

Hứa Thanh Khê gật đầu một cái, nói tiếp, "Cám ơn nhã ý của anh, nhưng tạm thời tôi không cân nhắc việc này."
Bên chỗ Quân Nhật Đình cô còn chưa trả lời, làm sao có thể đồng ý lời đề nghị của người khác.

"Cô Thanh Tuệ, tôi hy vọng cô sẽ nghiêm túc suy nghĩ một chút, lần này tôi đến không phải là muốn tuyển dụng cô, mà là muốn mời cô tham gia hợp tác với chúng tôi mà thôi."
Phan Hữu Nam lập tức cắt ngang lời nói của Hứa Thanh Khê, đôi mắt của hắn còn tỏ vẻ cố chấp do tình thế bắt buộc.

Hứa Thanh Khê không kìm chế được hơi sững sờ một chút, ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

“Lần này tôi trở về nước chính là để chuẩn bị thành lập một công ty con, sáng lập thương hiệu mới.

Chỉ cần cô gia nhập, một đồng cũng không thiếu được cô.

Tôi đồng ý chia cho cô 49% cổ phần, toàn bộ vốn đều do tôi bỏ ra, cô chỉ cần lấy kỹ thuật để tham gia cổ phần là được."
Giọng nói của Phan Hữu Nam hết sức thành khẩn.

Hứa Thanh Khê lại không kìm được sửng sốt một chút, nói thầm trong lòng, trên đời này còn có chuyện tốt như vậy sao?
Bất quá Phó Y tiền của nhiều sản nghiệp lớn, muốn mời nhà thiết kế gì mà không được, tại sao phải chọn cô chứ?
Ánh mắt cô nhìn Phan Hữu Nam đầy vẻ tò mò và dò xét, Phan Hữu Nam cũng không tránh né ánh mắt cô, tùy ý để Hứa Thanh Khê quan sát.

“Lúc tôi học đại học là học chuyên ngành thiết kế chuyên nghiệp, cũng từng tiếp xúc với lĩnh vực thiết kế thời trang, thậm chí cũng thiết kế thử mấy tác phẩm, nếu cô Thanh Tuệ không ngại mời xem thử một chút."
Hắn miệng nói tay làm, liền lấy bản vẽ thiết kế đã chuẩn bị xong từ trước ra, đưa đến trước mặt Hứa Thanh Khê, “Tôi thật sự đánh giá cô rất cao, cũng thành tâm mời cô, gia nhập đội ngũ của chúng tôi."
Hứa Thanh Khê cầm lấy bản vẽ thiết kế của Phan Hữu Nam, ánh mắt cô hơi tỏ vẻ tán thưởng.


"Đây đều do anh chính tay thiết kế sao? Mấy bản vẽ này bất luận là nhìn từ góc độ thẩm mỹ hay là phương diện thiết kế, đều hết sức mới mẻ độc đáo, hơn nữa, nếu anh có thể tham gia lĩnh vực thiết kế, nhất định sẽ có chỗ đứng không thấp." Hứa Thanh Khê không hề tiết kiệm lời khen.

"Cám ơn lời khen của cô Thanh Tuệ, cô cũng không kém đâu."
Phan Hữu Nam nghe cô nói như vậy, khóe miệng cũng hơi cong lên.

"Dĩ nhiên, tôi chưa bao giờ gạt người khác." Hứa Thanh Khê nói, "Chỉ là anh làm sao nghĩ ra được là phải cắt ngắn bớt ở chỗ này?"
Ngón tay dài mảnh trắng nõn rơi chuẩn xác xuống một vị trí trên bản vẽ, Hứa Thanh Khê rõ ràng vô cùng hứng thú.

Phan Hữu Nam cười một tiếng, “Thời điểm tôi học đại học là học ở nước ngoài, quan niệm về thời trang trong và ngoài nước, là có khác biệt rất rõ ràng.

Nhưng mà bất luận là quan điểm như thế nào, cũng không phải là từ chất liệu, màu sắc, ý tưởng, nhu cầu thực tế khiến cho người khác cảm giác được sự thoải mái cùng thỏa mãn sao?"
"Cho nên anh thiết kế như vậy, vừa thích hợp thị hiếu của phương tây đối với nhu cầu ứng dụng thực tế, lại vừa thỏa mãn yêu cầu của phương đông đối với việc theo đuổi vẻ đẹp kín đáo."
Tay Hứa Thanh Khê vạch xuống một cái, lại nói tiếp, "Hơn nữa anh dùng hoa văn ở chỗ này, là sử dụng hoa văn truyền thống của văn hóa lúa nước, nhưng lại rất hợp với thị hiếu yêu chuộng vẻ đẹp đơn thuần có hơi bí ẩn của phương tây, gây cho người ta một cảm giác rất muốn tìm hiểu lâu hơn, nhất định sẽ bắt sóng với thị hiếu thẩm mỹ của rất nhiều cô gái trẻ."
"Không sai, tôi đang muốn nghiên cứu nhiều hơn về lĩnh vực hoa văn truyền thống."
Phan Hữu Nam được Hứa Thanh Khê nói chuyện như gãi đúng chỗ ngứa, trong lòng cảm thấy phấn khích.

Hứa Thanh Khê gật đầu một cái, "Ý tưởng của anh rất hay, chỉ bất quá văn hóa phương đông chúng ta rất đồ sộ và đa dạng, hoa văn muốn cách điệu sử dụng phải kết hợp một cách hợp lý, hơn nữa phải có ý nghĩa phù hợp, không khỏi tỏ ra quá mức phiền toái, cần dụng tâm cẩn thận một chút.".

Hãy tìm đọc trang chính ở ++ TRUMt ruyen.

мe ++
Cô vừa nói, vừa chỉ ra mấy chỗ, "Ví dụ như chỗ này, hoa văn quá dày đặc.

Thật ra mấy chỗ này nên chừa ra một khoảng trống, có lẽ hiệu quả về thị giác sẽ tốt hơn."
Phan Hữu Nam nghe vậy gật gù liên tục.

Hai người vừa trò chuyện với nhau, Phan Hữu Nam vừa lấy ra giấy bút mang theo bên người.

Hứa Thanh Khê cầm lấy giấy bút trực tiếp thể hiện ý nghĩ của mình ngay trên bản vẽ.

Thời gian từng giây từng phút cứ như vậy trôi qua.

Rất lâu không được cùng ai trực tiếp thảo luận những vấn đề về phương diện thiết kế đến tâm đầu ý hợp như vậy, Hứa Thanh Khê hết sức vui vẻ.

"Thật đúng là nghe người hay nói một lời, hơn hẳn mười năm đọc sách."

Phan Hữu Nam không kìm được tán thưởng Hứa Thanh Khê, càng nhìn cô với đôi mắt khác xưa.

Hứa Thanh Khê cũng cười đáp lại, "Đâu có, bất quá đều là học hỏi lẫn nhau thôi, tôi cũng học được không ít thứ.

Sau này ý tưởng sáng tác sẽ càng đa dạng và sâu sắc hơn."
Vừa nói xong Hứa Thanh Khê liền cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một chút, không ngờ hai người thảo luận đến quên thời gian, mới như thế mà đã một giờ trôi qua rồi.

"Xin lỗi tổng giám đốc Nam, tôi phải đi rồi!"
Thấy cô muốn đi, Phan Hữu Nam lại vội vàng nói, “Chuyện tôi mời cô hợp tác, cô có thể tạm thời không cần trả lời ngay cho tôi, nhưng tôi hy vọng cô hãy suy nghĩ thật kỹ một chút.

Tập đoàn Phó Y bất cứ lúc nào cũng chào đón cô gia nhập."
"Cám ơn!" Hứa Thanh Khê gật đầu một cái, “Tôi còn có việc, xin phép đi trước một bước."
“Để tôi tiễn cô!" Phan Hữu Nam vội vàng khoác áo khoác đang vắt trên lưng ghế, đi theo cô xuống.

"Không cần, tôi tự đi là được."
Hứa Thanh Khê cản Phan Hữu Nam lại, “Tôi ở ngay bên kia thôi."
Hai người đứng chung một chỗ, trai xinh gái đẹp hết sức nổi bật.

Lâm Gia Nghi vốn cùng bạn đi dạo phố gần đây, đang định tìm chỗ nghỉ chân một chút, không ngờ lơ đãng đảo mắt qua, liền thấy bọn họ.

"Gia Nghi?"
"Hở!" Lâm Gia Nghi lấy điện thoại di động trong túi xách ra, lặng lẽ đi về phía trước mấy bước.

Người bạn đi bên cạnh cô chợt nói, "Kia không phải là Hứa Thanh Tuệ sao? Làm sao lại có một người đàn ông đứng bên cạnh cô ta nhỉ, cô ta đúng là loại nào cũng mồi chài được."
Giọng nói cô gái kia có chút mỉa mai, Lâm Gia Nghi không nói một lời nhìn chằm chằm Hứa Thanh Khê cùng Phan Hữu Nam.

Đến lúc người đàn ông kia quay lại, cô gái đứng ở sau lưng Lâm Gia Nghi lại lập tức che miệng, "Cô ta làm sao lại ở chung với Phan Hữu Nam chứ?".


Bình luận

Truyện đang đọc