TỔNG TÀI NGUY HIỂM ANH THẬT HƯ HỎNG



Quý Khuất Nguyên nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của ông Hai Phong, anh ấy nặng nề gật đầu: "Ông Phong cứ yên tâm."
Ông Hai Phong thấy thế cũng không nói thêm gì nữa, ông ấy ra hiệu cho bọn họ lên máy bay trực thăng.

Tiếng động bên này không nhỏ, tất nhiên bên bà Kim Hồng cũng nhận ra được.

Chờ máy bay trực thăng bay đi, bà Kim Hồng đi tới.

"Bố, bố để Hứa Thanh Tuệ đi đâu thế? Sao còn cần máy bay riêng đưa đi?" Trong giọng nói của bà ta khó nén bất mãn, mím môi hỏi thăm.

Ông Hai Phong liếc mắt nhìn bà ta nói: “Bên chỗ Nhật Đình cần Thanh Tuệ qua một chuyến mới nhờ bố tìm người giúp đỡ đưa qua."
Dứt lời, ông ấy cũng mặc kệ bà Kim Hồng còn muốn hỏi gì nữa, xoa eo rời đi.

"Haiz, giày vò đã hơn nửa ngày, trở về nghỉ ngơi một chút thôi."
Bà Kim Hồng nhìn thấy bóng lưng ông ấy rời đi, mắt bà ta lại nhìn hướng máy bay biến mất, hung hăng nhíu mày quay người rời đi.

Không được, bà ta phải nghĩ cách tách Nhật Đình và con nhỏ Hứa Thanh Tuệ đê tiện kia ra.

Mới xa nhau mấy ngày đã không bỏ được, còn nhờ ông già kia nhờ người đưa qua!
Mà đoạn nói chuyện này, Hứa Thanh Khê cũng không biết.

Cô đi theo Quý Khuất Nguyên mấy tiếng, cuối cùng đã tới nước Áo.


Lúc này ở nước Áo đã là rạng sáng, bọn họ chỉ có thể tìm nơi sắp xếp trước.

"Nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai chúng ta sẽ đi tìm người." Quý Khuất Nguyên đưa Hứa Thanh Khê đến cửa phòng dặn dò.

Hứa Thanh Khê gật đầu: "Đã làm phiền anh rồi."
Sau đó hai người tự về phòng.

Hứa Thanh Khê rửa mặt nằm trên giường, làm sao cô cũng không ngủ được.

Cô lo lắng cho Quân Nhật Đình, cô cũng không biết Mạc Ly đến đây có tìm được Nhật Đình hay chưa.

Hi vọng ngày mai có thể có được tin tức tốt từ chỗ Quý Khuất Nguyên.

Cô yên lặng nói thầm, tự mình suy nghĩ lung tung không ít chuyện mới dần dần thiếp đi.

Lúc cô rơi vào trạng thái ngủ say, Quý Khuất Nguyên ở sát vách vẫn còn bận rộn.

Đừng thấy anh ấy tỏ ra vẻ nhẹ nhõm trước mặt ông Hai Phong và Hứa Thanh Khê, anh ấy vẫn là rất lo lắng với chuyện mất liên lạc với Quân Nhật Đình.

Bởi vì anh ấy hiểu Quân Nhật Đình hơn cả người nhà họ Quân, biết anh cũng không phải đơn giản như mặt ngoài.

Mất liên lạc như vậy tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản.

Chỉ thấy anh ấy ngồi trên bàn, ngón tay không ngừng gõ bàn phím, các ký tự trên màn hình không ngừng lấp lóe.

Cuối cùng xuất hiện một video ngắn, bên trong chính là hình ảnh Quân Nhật Đình đi vào khách sạn nước Áo.

Quý Khuất Nguyên nhìn đến nơi này, nhẹ nhàng thở ra.

"Có thể tìm được tung tích, xem ra chuyện cũng không phải rất nghiêm trọng, ngày mai sẽ đến khách sạn để kiểm tra." Anh ấy tự nói một mình, sau đó rửa mặt đi nghỉ ngơi.

Hôm sau, vì Hứa Thanh Khê quá nhớ thương Quân Nhật Đình nên đã dậy từ sớm.

Cô thay quần áo xong đi ra ngoài mới phát hiện Quý Khuất Nguyên ở sát vách còn chưa có động tĩnh.

Cô có lòng muốn gõ cửa nhưng lại sợ quấy rầy đến người ta, cả người cô cực kì xoắn xuýt.

Ngay lúc cô không biết nên làm thế nào cho phải, cuối cùng cửa phòng của Quý Khuất Nguyên mở ra.

"Cô Thanh Tuệ."
Quý Khuất Nguyên nhìn thấy Hứa Thanh Khê ở ngoài cửa, trong mắt anh ấy hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh kịp phản ứng mới ngượng ngùng vuốt mũi: "Thật xin lỗi, tối hôm qua tra tư liệu đến khuya nên đã dậy trễ."
Hứa Thanh Khê thấy thế, ngược lại có chút xấu hổ: "Không sao, là tôi quá nóng lòng."

Cô nói xong mới đè xuống lo âu trong lòng mời Quý Khuất Nguyên đi ăn cơm.

Trong bữa ăn, Hứa Thanh Khê dò hỏi: "Đúng rồi, anh Quý Khuất Nguyên, chúng ta sẽ tìm Nhật Đình thế nào?"
"Gọi tôi Khuất Nguyên là được, tôi và Nhật Đình là bạn bè thân thiết, cô đừng lạnh nhạt như thế."
Quý Khuất Nguyên nghe cô mở miệng gọi anh Quý Khuất Nguyên có chút không quen, anh ấy cười nói: "Về phần Nhật Đình, tối hôm qua tôi đã tra được khách sạn anh ấy từng đến.

Dùng cơm xong, chúng ta sẽ trực tiếp đến đó."
Hứa Thanh Khê nghe vậy, trên mặt không che giấu được mừng rỡ.

Cô tăng nhanh tốc độ dùng cơm, Quý Khuất Nguyên thấy mà sững sờ.

Nhưng cũng thoải mái, anh ấy càng hứng thú dò xét Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê nhận ra được ánh mắt của anh ấy, cô còn tưởng rằng là mình dùng cơm gấp nên trên mặt dính hạt cơm.

Kết quả cô sờ tới sờ lui trên mặt cũng không có hạt cơm nào, ngay cả nước canh cũng không có.

"Sao vậy?" Cô không hiểu nhìn Quý Khuất Nguyên.

Quý Khuất Nguyên bật cười lắc đầu nói: "Không sao, tôi chỉ tò mò tại sao cô lại đồng ý gả cho thằng nhóc Nhật Đình kia, trông cô còn rất quan tâm anh ấy."
Hứa Thanh Khê nghe nói như thế, trên mặt cô có chút không được tự nhiên và thẹn thùng.

Gương mặt trắng nõn đỏ lên, cộng thêm khuôn mặt xinh đẹp như mặt trời mới mọc làm Quý Khuất Nguyên không nhịn được ngây người ra.

Tất nhiên Hứa Thanh Khê nhận ra ánh mắt của Quý Khuất Nguyên, mặc dù sẽ không khiến cho người ta không thoải mái, nhưng nhìn chằm chằm cô như vậy cũng khiến cô cảm thấy là lạ.

"Anh Khuất Nguyên?" Cô lắc lắc tay kêu lên.

"Thật xin lỗi, vừa rồi đang suy nghĩ một số chuyện." Quý Khuất Nguyên ho nhẹ một tiếng để che dấu sự khác thường của mình.

Hứa Thanh Khê gật đầu, cô cũng không thèm để ý mà tiếp tục dùng bữa.

Quý Khuất Nguyên thấy thế, có lòng muốn hỏi, nhưng lời đến miệng cuối cùng bị nuốt trở vào.

Có một số việc hỏi phụ nữ còn không bằng tìm Quân Nhật Đình để giải đáp nghi ngờ cho mình.

Cứ như vậy, hai người dùng cơm xong thì đi đến khách sạn Quân Nhật Đình từng đến.

"Quấy rầy một chút, người đàn ông này từng đặt phòng chỗ các người, xin hỏi là ở lầu mấy?" Quý Khuất Nguyên lấy ảnh của Quân Nhật Đình ra hỏi lễ tân trước quầy.

"Thật xin lỗi, chúng tôi không thể tiết lộ bất kỳ tin tức gì của khách hàng." Lễ tân áy náy đáp trả.

Hứa Thanh Khê sốt ruột nói: "Tôi là vợ anh ấy, nói cho tôi biết không tính là tiết lộ."

Lễ tân nhìn cô có chút chần chờ.

Hứa Thanh Khê thấy thế mới nói ra một số tin tức của Quân Nhật Đình, cuối cùng hai người họ cũng lấy được sự tín nhiệm của lễ tân.

"Được rồi thưa cô, tôi tin tưởng cô."
Lễ tân nói một câu tiếng anh thật dài để đáp trả Hứa Thanh Khê, nhưng lời nói đến cuối cùng, giọng điệu của cô ta vẫn có chút áy náy: "Người đàn ông kia ở đây một đêm, đến hôm sau thì không thấy quay lại nữa, chỉ sợ đã rời đi."
Hứa Thanh Khê nghe vậy, sắc mặt cô thay đổi nhìn Quý Khuất Nguyên.

Quý Khuất Nguyên không để ý tới, anh ấy nhíu mày dò hỏi: "Anh ấy có trả phòng chưa?"
Lễ tân lắc đầu: "Hình như vẫn chưa."
Quý Khuất Nguyên nghe vậy, trong mắt anh ấy lóe lên chút ánh sáng: "Vậy cô có thể dẫn chúng tôi đến căn phòng đó xem thử không? Tôi nghi ngờ có thể bạn của tôi đã xảy ra chuyện."
Lễ tân hơi do dự rồi vẫn đồng ý.

Dù sao ở nước Áo hỗn loạn, người nước ngoài đến du lịch xảy ra chuyện là chuyện thường xảy ra.

"Đi theo tôi." Cô ta dẫn hai người lên lầu, mấy phút sau đã đứng trước cửa phòng Quân Nhật Đình.

"Chính là chỗ này rồi." Lễ tân mở cửa ra, trang trí bên trong hiện ra trước mặt hai người trông cực kỳ sạch sẽ, nhìn qua không giống đã từng có người ở.

Quý Khuất Nguyên thấy thế thì nhíu mày lại.

Anh ấy xuất thân từ trinh sát hình sự, nếu như Quân Nhật Đình thật sự xảy ra chuyện, hiện trường bị phá hư sẽ không dễ phán đoán.

"Có ai từng quét dọn căn phòng này chưa?"
Lễ tân lắc đầu: "Vẫn chưa."
Quý Khuất Nguyên nhíu mày không nói gì nữa, anh ấy để lễ tân rời đi trước.

Chờ sau khi người rời đi, anh ấy xem xét cả căn phòng.

Hứa Thanh Khê theo ở phía sau, cô phát hiện hành lý thuộc về Quân Nhật Đình ở đây, nhưng người không có ở đây.

Trong lúc nhất thời, sự thấp thỏm không yên được đè nén trong lòng cô lại từ từ dâng lên.

"Đồ đạc ở đây, người lại không ở đây, chỉ có một khả năng." Quý Khuất Nguyên dạo qua một vòng, sắc mặt anh ấy không tốt một chút nào...


Bình luận

Truyện đang đọc