TỔNG TÀI NGUY HIỂM ANH THẬT HƯ HỎNG



Hứa Thanh Khê nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn trong nhà ga, mặc dù rất sợ hãi nhưng vì cô vẫn theo bên cạnh Hứa Hải Minh nên không có bị lan đến.

Mà Hứa Hải Minh nhìn thấy đàn em của người áo đen cản Hứa Thanh Tuệ lại thì không nhịn được mà lo lắng, đi tới dưới sự bảo vệ của vệ sĩ.

Cũng trong lúc đó, Thiên Sát cũng đánh nhau với người áo đen.

Có vẻ như hắn ta đang cố cứu vãn tình thế, vừa tiến công vừa dò xét.

Không lâu sau thì hắn ta phát hiện lần này đối phương phái tới còn lợi hại hơn hắn ta nghĩ nhiều.

Nhưng cho dù là như vậy thì hắn ta cũng không dám nổ súng.

Bởi vì luật nước X không cho phép, nếu là hắn ta nổ súng thì không chỉ là đụng tới mấy người này thôi mà còn có cả quân đội của nước X.

Hết cách, hắn ta chỉ đành ngừng tay, dự định đàm phán với những người này.

"Bảo người của mày dừng tay, nếu không thì đừng trách sao tao lỡ tay."
Hắn ta kề dao vào cổ Hứa Thanh Tuệ uy hiếp.

Người áo đen vốn còn muốn tấn công nhưng nhìn thấy cảnh này thì cùng ngừng tay, tim Hứa Hải Minh cũng nhảy lên cổ họng.

"Tốt nhất là mày nên cẩn thận, nếu làm bị thương tới một sợi tóc của con gái tao thì cho dù là xa tận chân trời góc biển tao cũng sẽ không tha cho mày!”
Ông ấy uy hiếp!
Thiên Sát cười lạnh một tiếng, tựa như hoàn toàn không để ở trong lòng.


Hắn ta nheo hai mắt lại, nhìn chằm chằm người áo đen trước mặt: "Kêu người của mày rời đi, thả tao đi thì tao sẽ thả người."
Người áo đen nhìn hắn ta, lại liếc mắt nhìn sắc mặt không tốt Hứa Thanh Tuệ, nhớ tới lời dặn dò của ông chủ, vuốt cằm nói: "Được."
Anh ta nói xong thì liếc mắt ra dấu cho đàn em ở bốn phía, những người đó cùng lùi lại.

"Chúng ta đi!"
Thiên Sát thấy thế thì cũng ra dấu cho đàn em của hắn ta, đi tới chỗ lối ra.

Người áo đen híp mắt, ra dấu cho đàn em đi theo bọn họ.

Hứa Hải Minh cũng theo sát.

Hứa Thanh Tuệ nhìn thấy thế, hiển nhiên cũng đi theo.

Một đám người ra khỏi nhà ga, Thiên Sát kêu đàn em cướp một chiếc xe.

Người áo đen nhìn thấy thế thì sắc mặt hơi trầm xuống nhưng cũng không có hành động gì.

Thiên Sát thấy đàn em cướp được xe thì bỗng nhiên đẩy Hứa Thanh Tuệ ra.

"Trả lại cho bọn mày.”
Dứt lời thì lên xe.

"Lái xe!"
Hắn ta dặn dò đàn em, thấy những người áo đen đó không có đuổi theo bọn họ thì không chút nghĩ ngợi mà phi thẳng con dao trong tay về phía Hứa Thanh Tuệ.

Hứa Thanh Tuệ hoàn toàn không biết nguy hiểm đang tới gần.

Cô ta nhanh chóng chạy tới chỗ Hứa Hải Minh.

Hứa Hải Minh nhìn thấy con gái mình bình an, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì thấy một con dao bay tới, gần như là theo bản năng mà đẩy Hứa Thanh Tuệ ra.

"Cẩn thận!"
Ông ấy vọt lên kéo Hứa Thanh Tuệ ra, gần như trong nháy mắt khi ông ấy vừa dứt lời thì bên tai Hứa Thanh Tuệ vang lên tiếng dao đâm vào thịt, kèm theo đó là tiếng kêu đau của Hứa Thanh Khê.

"Đau..."
Hứa Thanh Khê ngã trên đất, dòng máu đỏ tươi không ngừng chảy ra từ phần bụng của cô, nhuộm đỏ cả quần áo.

Cô đau đến sắc mặt trắng bệnh, tay chân co quắp lại, trong lòng cũng thê lương.

Cũng trong lúc đó, Quân Nhật Đình vốn còn đang dây dưa với Thiên Lang và Thiên Hồ thì cảm nhận được tim đập nhanh.

Dường như bị kim đâm, mặc dù không đau lắm nhưng lại khiến anh rất khó chịu.

Cũng trong giây lát ngẩn người đó mà thiếu chút nữa là Quân Nhật Đình bị Thiên Lang liên thủ với Thiên Hồ bắt giữ.

Cũng may đúng lúc này thì Hà Văn Tuấn dẫn người chạy tới.

"Nhanh đi giúp Tổng giám đốc!"
Hà Văn Tuấn lập tức dặn dò vệ sĩ bên cạnh.

Những người đó nhận lệnh, lập tức gia nhập chiến đấu, mà Quân Nhật Đình thì được bọn họ hộ tống lui ra khỏi vòng chiến.


"Tổng giám đốc, anh không sao chứ?"
Hà Văn Tuấn nhìn thấy thì vội vàng chạy lên hỏi thăm.

"Không sao!"
Vừa rồi tim đập nhanh chỉ trong nháy mắt, bây giờ Quân Nhật Đình đã khôi phục bình thường.

Anh nhìn cuộc chiến phía trước, rất rõ ràng, dưới sự áp chế về số đông, bắt được Thiên Lang và Thiên Hồ chỉ là vấn đề thời gian.

Mà trên thực tế thì cũng đúng là như vậy.

Không đến năm phút thì Thiên Lang và Thiên Hồ đã không địch lại đám người mà bị bắt.

"Tổng giám đốc, xử lý hai người này như thế nào?”
Đội trưởng bảo tiêu áp tải hai người tới hỏi.

Quân Nhật Đình liếc nhìn bọn họ một chút rồi trầm giọng nói: "Đem về giam lại đã."
Dứt lời, anh nghiêng đầu hỏi thăm Hà Văn Tuấn: "Bên phía Mạc Ly có tin tức gì không?"
Hà Văn Tuấn đang muốn trả lời thì điện thoại di động trên người vang lên.

"Tổng giám đốc, là điện thoại của Mạc Ly.”
Cậu ta đưa di động cho Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình không chút nghĩ ngợi bấm nghe.

"Hà Văn Tuấn, nói cho cậu chủ biết, tôi đã tìm được mợ chủ!"
Quân Nhật Đình nhíu mày dò hỏi: "Người ở đâu?"
Mạc Ly nghe tiếng Quân Nhật Đình thì nhất thời không kịp phản ứng, ngẩn người.

"Ừm?"
Quân Nhật Đình đợi một hồi mà không thấy trả lời thì bất mãn ‘ừm’ một tiếng.

Mạc Ly hoàn hồn, vội vàng tiếp tục báo cáo: "Cậu chủ, người của chúng ta tra được mợ chủ đã từng xuất hiện ở xung quanh nhà ga.”
Quân Nhật Đình nghe vậy thì lập tức cúp điện thoại, kêu Hà Văn Tuấn lái xe đi nhà ga.

...!
Nhà ga, Hứa Thanh Khê ngã trên đất, vẻ mặt không dám tin tưởng.

Trên trán cũng vì đau nhức mà đổ một lớp mồ hôi mịn.

Cô nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa đang ân cần hỏi thăm Hứa Thanh Tuệ, bỗng nhiên hiểu ra gì đó.

Hóa ra đây là lý do ông ấy dẫn mình tới đây.

Cô mơ mơ màng màng nghĩ đến đây, ý thức dần mất đi.

Cô nhìn bầu trời đêm tối đen trên đỉnh đầu, trong lòng rất sợ hãi.

Có phải cô sắp chết không?
Giờ phút này, trong đầu của cô hiện lên gương mặt đẹp trai của Quân Nhật Đình, còn có hình ảnh hai khi người ở chung những ngày qua.

Cô không muốn chết, không muốn rời bỏ người đó...!

"Cứu tôi..."
Cô cố nén đau nhức kêu cứu với Hứa Hải Minh.

Lúc này Hứa Thanh Tuệ đã được Hứa Hải Minh trấn an dần bình tĩnh lại.

Cô ta nghe tiếng Hứa Thanh Tuệ kêu cứu, vô thức nhìn lại thì thấy Hứa Thanh Tuệ nằm trong vũng máu, cả người sửng sốt.

Hứa Hải Minh cũng nhìn sang, nhưng cũng chỉ là nhìn thoáng qua mà không thèm quan tâm tới.

"Thanh Tuệ, có bị thương hay không?"
Đối với ông ấy thì chết sống của Hứa Thanh Khê không có quan hệ gì với ông ấy.

Hứa Thanh Tuệ hoàn hồn, cũng không hề thương xót cho Hứa Thanh Khê.

Bởi vì cô ta nhớ lại những khổ đau mà mình phải chịu trên tay bọn cướp.

"Bố, đừng để cho mấy người này chạy mất, con muốn cho bọn họ biết hậu quả khi chọc tới con!"
Cô ta hung ác nói nhưng lại động tới vết thương trên mặt khiến cho Hứa Hải Minh rất lo lắng.

Hứa Thanh Tuệ ngã xuống đất, nhìn hai người đang xem cô như không khí, tay chân trở nên lạnh lẽo.

Mà cô cũng không còn sức để kêu cứu, nằm trên đất, dần dần mất đi ý thức.

Ngay khi cô lâm vào hôn mê thì người áo đen truy đuổi Thiên Sát trở về.

"Bắt được người không?"
Hứa Thanh Tuệ nhìn thấy bọn họ, nghiêm nghị hỏi.

Người đàn ông dẫn đầu lắc đầu đáp: "Chạy mất rồi."
Hứa Thanh Tuệ không cam lòng, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Ghê tởm."
Mặc dù Hứa Hải Minh cũng bất mãn với kết quả này nhưng đã cứu được người rồi nên ông ấy cũng không xoắn xuýt nữa.

"Được rồi, Thanh Tuệ, đừng tức giận, bố cho sẽ phái người theo dõi, có tin tức thì sẽ báo lại cho con, bây giờ chúng ta đến bệnh viện kiểm tra trước đã."
Hứa Thanh Tuệ nghe vậy thì mới miễn cưỡng đồng ý.

"Dẫn theo cô ta luôn đi!"
Cô ta liếc mắt nhìn Hứa Thanh Khê đã bị hôn mê, lạnh lùng nói.

Hứa Thanh Khê vẫn còn chút tác dụng với bọn họ nên không thể chết được.

Hiển nhiên Hứa Hải Minh cũng hiểu ý cô ta, không lâu sau thì xe cứu thương tới..


Bình luận

Truyện đang đọc