TỔNG TÀI NGUY HIỂM ANH THẬT HƯ HỎNG



Hứa Thanh Khê đứng lên và trả lời, đương nhiên Phan Hữu Nam có thể đoán trước ​​điều này.

"Không sao, anh có thể chờ kết quả của công ty em."
Hứa Thanh Khê gật đầu, và sau đó đề nghị rời đi.

Phan Hữu Nam tiến cô rời đi
Sau khi Hứa Thanh Khê rời đi, anh ta đã trực tiếp quay lại công ty.

Sau khi quay lại, cô ngay lập tức đến gặp Quý Ức và báo cáo cuộc nói chuyện với Phan Hữu Nam vừa rồi.


Sau khi nói xong, cô bắt đầu nói về quan điểm của riêng mình.

"Tôi nghĩ đề xuất của Phan Hữu Nam cũng khả thi.

Xét về thực tế, dây chuyền sản xuất của chúng ta quả thực là..."
Tuy nhiên, chưa kịp nói hết lời thì Quý Ức đã lạnh lùng cắt ngang lời cô.

"Nhà thiết kế Hứa Thanh Khê, cô đã quên ý định ban đầu để khi nói về chuyện này rồi sao? Anh ta nói chúng ta không có khả năng thì là không có khả năng sao? Khi công ty quyết định nhận dự án này, nghĩa là công ty có phần nắm chắc."
Kết thúc buổi nói chuyện, cô nhìn Hứa Thanh Khê với vẻ mỉa mai, châm chọc nói: "Tôi để cô nói chuyện vải vóc, không phải để cô bị hắn tẩy não mà chia rẽ quyền lợi của công ty.

Nếu cô không có năng lực này.

Sáng nay trong cuộc họp, cô không nên đứng dậy nói cô quen biết Phan Hữu Nam.! "
Hứa Thanh Khê cau mày khi nghe những lời cay nghiệt này.

Cô nghĩ là do mình không hoàn thành tốt mọi việc nên khiến Quý Ức không hài lòng, cô cố gắng chịu đựng, giải thích lại.


"Công ty đã nhận đơn đặt hàng này và thực sự có khả năng thực hiện, nhưng chúng ta muốn giao nó trong thời gian dự kiến ​​cho bên kia..."
Cô ấy cố gắng nói ra những nhược điểm hiện tại của công ty, nhưng Quý Ức không cho cô cơ hội để nói hết.

"Hứa Thanh Tuệ!"
Cô hét lên và nhìn chằm chằm Hứa Thanh Khê bằng ánh mắt lạnh lùng: "cô quên mất mình không còn là giám đốc công ty nữa rồi sao? Tôi không cần nhắc nhở tôi những điều này.

Có thể làm được không? Cô nghĩ tôi không rõ hay sao? Hay cô đang muốn bao biện cho việc mình không có khả năng làm việc! "
Khi Hứa Thanh Khê nghe thấy điều này, một cảm giác tức giận và bất lực đột nhiên xuất hiện trong lòng cô.

Xét cho cùng, theo ý kiến ​​của cô, đây là một cách tốt nhất để kiếm về lợi ích cho công ty.

"Tuỳ cô!"
Cô không muốn quan tâm đến chuyện này nữa nên quay lưng rời khỏi công ty.

Nhìn bóng lưng rời đi của cô, Quý Ức thực sự tức giận với thái độ của cô.

Cô lạnh lùng nheo mắt, trong mắt hiện lên một tia chớp động, cầm điện thoại trên bàn bấm một dãy số.


Sau giờ làm việc vào đêm hôm đó, Hứa Thanh Khê vấn trở về ngôi nhà mới.

Quân Nhật Đình đã ở nhà chờ cô ăn cơm.

Trong bữa tối, Quân Nhật Đình nghĩ đến báo cáo nhận được vào buổi chiều, liếc nhìn người phụ nữ đối diện, nghiêm nghị nói: "Quý Ức nói em có liên hệ với tập đoàn Phó Y, nói chuyện vải vóc thế nào?"
Hứa Thanh Khê không ngạc nhiên khi nghe điều này.

Cô dừng động tác trong tay, nói lại đoạn đối thoại với Phan Hữu Nam, đồng thời nói lại suy nghĩ của mình.

"Cá nhân em nghĩ rằng đề xuất của Phan Hữu Nam là khả thi."
Cô nhìn Quân Nhật Đình khi nói, nhưng lại thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh, vì vậy cô đem những lời định nói nuốt trở lại.

"Sao vậy? Em nói sai sao?"
Cô lo lắng hỏi..


Bình luận

Truyện đang đọc