TỔNG TÀI NGUY HIỂM ANH THẬT HƯ HỎNG



“Cậu cả, xin cậu tha cho! Chúng tôi không dám nữa đâu… cầu xin cậu đấy!”
Hai người sợ đến xanh mặt.

Ngón trỏ của Quân Nhật Đình vừa gõ một cái thì lập tức có mấy người giúp việc đi đến nhét tấm đệm xuống dưới chân hai người kia.

Hai người muốn vùng vẫy để tránh thoát, thế nhưng lại bị những người khác đè xuống nên họ chỉ biết kêu la thảm thiết, tiếng thét to đến mức mái nhà cũng sắp nổ tung đến nơi.

Quân Nhật Đình thấy cái trán của hai người ướt đẫm mồ hôi thì mới cho người buông lỏng họ ra, anh hỏi lại: “Nói! Rốt cuộc là ai sai các người làm?”
Hai người giúp việc bị dọa sợ, cho nên lần này làm sao còn có thể giấu được nữa?
Một người nói: “Là..

là bà sai chúng em làm đấy ạ!”
Người còn lại cũng vội vàng phụ họa theo.


Quân Nhật Đình nheo mắt lại một cách nguy hiểm, anh lạnh lùng hỏi: “Có chứng cớ gì không? Hai người có biết nói dối sẽ lãnh hậu quả gì không hả?”
“Việc này…” Hai người vội vã tựa vào nhau, đột nhiên họ lại có chút phân vân.

“Nói!”
Một tiếng thét chói tai này khiến hai người sợ đến mức suýt nữa ngã xuống đất.

“Không… không phải…”
Bọn họ vừa muốn sửa lại lời thì đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên từ bên ngoài: “Anh Nhật Đình!”
Lúc này Lâm Gia Nghi cũng tiến vào trong, mới nãy cô còn lo lắng hai người nọ sẽ tố cáo chính mình, cho nên cô mới không an tâm mà chạy đến đây xem thử, ai ngờ cô lại đúng lúc mà chứng kiến được cảnh tượng này.

“Cô đến đây làm gì?”
Tâm trạng bây giờ của Quân Nhật Đình không được tốt cho lắm, giọng điệu tất nhiên cũng sẽ không được như ngày thường rồi.

Lâm Gia Nghi cũng run sợ, cô chỉ đành kiên trì nói: “Em… em chỉ muốn đến đây để xem ai dám cả gan… Đối xử với Thanh Tuệ như vậy.”
Lúc nói chuyện, cô còn dùng ánh mắt đe dọa liếc nhìn hai người giúp việc kia một cái, hai người đột nhiên sợ hãi hơn: “Là… Là bà đã sai chúng tôi làm chuyện này mà!”
Quân Nhật Đình bỗng nhiên tức giận hơn.

“Anh Nhật Đình, anh đừng giận nữa, hai người kia không hiểu chuyện nên mới nghe theo lời của dì thôi.

Anh chỉ cần đuổi cổ họ đi là được rồi, không cần phải chấp những người như vậy.”
Lâm Gia Nghi đứng bên cạnh khuyên nhủ, bộ dạng cô trông rất hiền lành, gia giáo lại hiểu chuyện.

Quân Nhật Đình xoay đầu lại nhìn cô một cách lạnh lùng: “Tôi đang tra hỏi mấy người kia, liên quan gì đến cô sao?” Tâm trạng của anh lúc này tệ hơn bao giờ hết.

Lâm Gia Nghi bị nói như vậy, trong lòng cô cảm thấy tổn thương vô cùng, thế nhưng cô chỉ có thể áy náy mở miệng: “Thực xin lỗi, là do em lắm lời.”
Cô nói xong thì lôi hai lọ thuốc mỡ ra đưa cho anh, trong lòng cô cảm thấy vô cùng ấm ức.

“Nghe nói Hứa Thanh Tuệ bị thương.


Rất nghiêm trọng.

Thuốc này là do em đi lấy về từ một vị bác sĩ y học cổ truyền khá nổi tiếng, nó trị vết thương và sẹo khá tốt.

Nếu anh không ngại thì đưa cho cô ấy dùng thử xem sao.”
Quân Nhật Đình vẫn trưng ra bộ mặt lạnh lùng như cũ, anh nói: “Để đó đi, cô có thể đi khỏi đây được rồi.”
Lâm Gia Nghi bị nói đến nghẹn họng, mắt cô liếc qua hai người kia một cái rồi dò hỏi: “Vậy, mấy người đó…”
“Tôi sẽ xử lý bọn họ!”
Anh mất kiên nhẫn trả lời lại, có vẻ như anh không muốn cùng cô trò chuyện gì thêm.

Lâm Gia Nghi nắm chặt bàn tay mình, tim cô rất đau, thế nhưng cô không thể không bày ra bộ dạng dịu dàng như cũ: “Vậy… Em đi trước đây.”
Nói xong cô liền xoay người rời khỏi, trước khi đi cô còn không quên trừng mắt với hai người kia một cái, cô có ý muốn cảnh cáo bọn họ.

Hai người giúp việc thấy vậy thì lập tức run rẩy hơn trước, Quân Nhật Đình nhìn bóng dáng xa dần của Lâm Gia Nghi, lúc này anh mới xoa hai huyệt thái dương của mình rồi hô: “Quản gia!”
“Cậu cả!” Quản gia vội vàng chạy vào trong.

“Đem bọn họ đi, đừng bao giờ để tôi thấy… Bọn họ một lần nào nữa!”
Quản gia vội trả lời: “Dạ!”
Hai người kia mau chóng bị người khác dẫn đi, lúc này Quân Nhật Đình mới đứng dậy đi lên cầu thang.

Đột nhiên anh nhìn thấy hai lọ thuốc mỡ mà Lâm Gia Nghi mang đến, thế nhưng anh chỉ liếc nó một cái rồi bỏ đi, anh vốn dĩ không muốn đụng đến những thứ này.

Phòng ngủ của hai người khá rộng, cái chăn làm từ lụa màu vàng nhạt được đắp lên người của Hứa Thanh Khê, hoa văn màu xanh da trời khiến tổng thể chiếc giường trông vừa quý phái vừa sang trọng.

Quân Nhật Đình mới mở cửa ra liền thấy Hứa Thanh Khê ngồi trên giường, hai hàng lông mày của cô nhăn lại, trong tay cô còn cầm lọ thuốc mỡ và đang vật lộn với cái đầu gối của mình.

Chiếc váy màu trắng bị cô kéo lên cao làm lộ ra cặp đùi thon dài, đầu gối của cô có chút xanh tím.


Quân Nhật Đình nhíu mày, anh chậm rãi đi đến trước mặt cô rồi vươn tay đoạt lấy lọ thuốc.

Hứa Thanh Khê hoảng sợ: “Có chuyện gì vậy?”
Quân Nhật Đình ngồi xuống bên cạnh cô rồi nói: “Đừng có nhúc nhích!”
Hứa Thanh Khê hơi sửng sốt, lát sau mới nói: “A… không cần đâu, tôi tự làm là được rồi.”
Cô đang muốn cướp lọ thuốc về thì cánh tay đã bị Quân Nhật Đình chặn lại: “Để tôi làm!”
Giọng nói lạnh lùng của anh khiến cô không thể chối từ.

Hứa Thanh Khê đành phải rụt tay lại, cô chỉ yên lặng nhìn anh chăm chú bôi thuốc mỡ lên vết thương của cô.

Động tác của anh rất nhẹ nhàng, nhẹ nhàng như cách anh làm lòng cô cảm thấy ấm áp từng chút một.

Da thịt hai người chạm nhau khiến cho gò má của Hứa Thanh Khê nóng rực lên, một lát sau anh mới bôi thuốc cho cô xong.

Quân Nhật Đình đóng nắp lọ lại rồi nhẹ nhàng dặn dò cô: “Hai ngày này đừng có đi xuống giường, cũng đừng để vết thương dính nước.”
Giọng nói của anh dịu dàng, hơn nữa còn mang theo chút gì đó ấm áp.

Hứa Thanh Khê gật gật đầu rồi nói: “Cảm ơn!”
Sau đó cô liền nghe thấy tiếng chuông di động vang lên, Quân Nhật Đình lôi điện thoại ra thì thấy cuộc gọi đến từ công ty, lúc này anh chỉ nhíu mày rồi bước ra khỏi phòng.

Lúc này Hứa Thanh Khê mới thở ra một hơi, thế nhưng… Chuông điện thoại của cô lại vang lên.

Cô mới vừa thấy cái tên ‘Hứa Hải Minh’ thì lập tức nhíu mày, trong lòng cô có chút ghét bỏ, đột nhiên cô không muốn đi nhận cuộc gọi này..


Bình luận

Truyện đang đọc