TỔNG TÀI NGUY HIỂM ANH THẬT HƯ HỎNG



Quân Nhật Đình nhìn cô ta, sau đó lại liếc nhìn căn phòng phía sau nhưng anh vẫn không nhúc nhích.

"Cô muốn nói gì với tôi về Hứa Thanh Tuệ?"
Lâm Gia Nghi thấy thế, biết là không thể ép buộc anh nữa, chỉ còn cách lấy điện thoại và đưa bức ảnh qua.

"Đây là bức ảnh vừa rồi người giúp việc vô tình chụp được trong vườn, bị em bắt gặp, sợ cô ta mang ra ngoài nói linh tinh nên em đã thu lại.

Muốn hỏi xem anh Nhật Đình định xử lý thế nào."
Trong bức ảnh, gây bất ngờ là cảnh Hứa Thanh Khê và Trác Văn Khoa nắm tay nhau khi họ đang ở trong vườn.

Người trước kẻ sau trông cũng có chút lãng mạn.

Lại thêm do góc chụp mà tư thế của hai người trông cực kỳ mập mờ, như thể có mối quan hệ không bình thường.

Quân Nhật Đình nhìn theo, vẻ mặt có chút sa sầm đi.

Lâm Gia Nghi vẫn luôn chú ý đến biểu hiện của anh, thấy anh tức giận, trong lòng khấp khởi mừng thầm, tiếp tục khiêu khích:
"Anh Nhật Đình, vốn dĩ em không muốn cho anh xem bức ảnh này, vì sợ nó làm hỏng mối quan hệ của hai người, nhưng em không thể chịu được cảnh này, em không muốn anh bị cô ta lừa gạt."
Cô ta thay đổi chủ đề câu chuyện, như thể tất cả đều là muốn tốt cho Quân Nhật Đình.


Sắc mặt Quân Nhật Đình nặng nề, trầm mặc không nói.

Chỉ là bàn tay đang cầm điện thoại nhẹ nhàng siết chặt đã bán đứng tâm trạng của anh lúc này.

Nhất là khi nhìn thấy bức ảnh hiển thị trên điện thoại di động, anh càng cảm thấy vô cùng chướng mắt.

Anh lập tức xóa ảnh.

Lâm Gia Nghi nhìn theo, muốn mở miệng nói gì đó.

Nhưng cô ta còn chưa kịp nói lời nào, đã bị Quân Nhật Đình cảnh cáo trước.

"Tôi sẽ giải quyết việc này, tôi không muốn nghe được bất kỳ thông tin nào về sự việc này được truyền ra từ chỗ của cô, tốt hơn là cô nên nuốt việc này vào trong bụng."
Đừng trách anh quá phũ phàng.

Bởi vì anh biết rõ nếu chuyện này đến tai cha mẹ anh, sợ là trong nhà sẽ lại xảy ra một cuộc cãi vã.

Lâm Gia Nghi ít nhiều cũng đoán được suy nghĩ của anh, ánh mắt lấp lánh tỏ vẻ bảo đảm.

"Anh Nhật Đình đừng lo, em tuyệt đối không nói lung tung."
Quân Nhật Đình gật đầu, trả lại điện thoại: "Không còn chuyện gì nữa vậy tôi xuống trước đây."
Nói xong anh lập tức xoay người rời đi.

Lâm Gia Nghi vội vàng bước tới giữa anh lại.

"Còn có chuyện gì khác sao?"
Quân Nhật Đình liếc nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy mình, cau mày nói.

"Anh Nhật Đình, hôm nay là sinh nhật của em, anh có thể vào phòng nói chuyện với em được không?"
Lâm Gia Nghi giả bộ đáng thương.

Tuy nhiên, Quân Nhật Đình không hề dao động, rút ​​tay về và nghiêm nghị nói: "Dưới lầu vẫn còn có khách đang đợi, tôi lại là người chủ trì nếu cứ biến mất như vậy, chuyện này mà truyền ra ngoài nhà họ Quân sẽ bị nói là tiếp đón không chu đáo."
Nói xong, anh lại chuẩn bị rời đi.

Lâm Gia Nghi thấy thế, trong lòng không khỏi lo lắng.

"Nhưng...!Nhưng em cảm thấy hình như mình bị ốm rồi, đúng thế, em đang bị ốm, anh Nhật Đình không thể ở lại chăm sóc em được sao?"
Dường như cô ta đã tìm được một cái cớ hợp lý bèn dựa vào cửa tỏ vẻ yếu ớt.

Quân Nhật Đình nghe thấy thế, bèn vô thức dừng bước, ngoảnh đầu nhìn lại.

Nhìn thấy hai má Lâm Gia Nghi ửng hồng bất thường, không giống như đang nói dối, anh bước lại gần quan tâm hỏi: "Cô có muốn anh gọi bác sĩ đến không?"

Lâm Gia Nghi thấy anh quay lại, trong mắt lóe lên tia vui sướng, giả bộ có chút choáng váng, loạng choạng ngã vào trong vòng tay của Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình đỡ lấy cô ta theo bản năng, nhận thấy nhiệt độ nóng bỏng trên người của Lâm Gia Nghi, anh khó chịu cau mày.

"Gia Nghi, có phải cô bị sốt rồi không?"
Lâm Gia Nghi dựa vào trong vòng tay của Quân Nhật Đình, tham lam hít lấy hương vị của anh.

Cô ta hận không thể cứ tiếp tục như vậy suốt đời.

Nhưng lý trí đã nhắc nhở cô ta không được quên kế hoạch của mình.

"Em cũng không biết, nhưng cảm giác rất khó chịu, rất nóng."
Cô ta yếu ớt đáp lại Quân Nhật Đình, còn không quên vươn tay kéo quần áo của mình xuống.

Vốn dĩ cô ta chỉ mặc một chiếc váy trễ vai nhưng khi kéo xuống như thế này, phần vải trên ngực bị tụt xuống rất nhiều, lộ ra một nửa bầu ngực căng tròn.

Dưới ánh đèn rực rỡ, nó trở nên đặc biệt hấp dẫn.

Tuy nhiên, động tác của cô ta không dừng lại ở đây.

Cô ta không chỉ kéo quần áo của chính mình mà còn xé cả quần áo của Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình cau mày, nhanh chóng nắm lấy tay cô ta, lạnh lùng quát: "Lâm Gia Nghi, dừng tay!"
Lâm Gia Nghi dường như đã mất ý thức, nhìn Quân Nhật Đình đang kề bên, hơi thở bắt đầu trở nên gấp gáp.

Cô ta không đáp lại lời nói của Quân Nhật Đình, nhưng lại cả gan tiến lên hôn Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình né đi theo bản năng, tức giận đẩy cô ta ra.

"Tôi nghĩ cô bị sốt đến hồ đồ rồi, cô có biết cô đang làm cái gì không hả?"
"Em không biết, anh Nhật Đình, em rất khó chịu, anh có thể giúp em được không?"
Lâm Gia Nghi bị đẩy ra đến loạng choạng, cuối cùng vẫn đứng vững, lại một lần nữa lao về phía Quân Nhật Đình với đôi mắt mờ mịt, thậm chí còn dùng bầu ngực căng tròn của mình không ngừng cọ xát vào Quân Nhật Đình.

Quân Nhật Đình thế thế lại muốn đẩy cô ta ra một lần nữa, nhưng Lâm Gia Nghi nhất quyết bám lấy khiến anh không thể nào đẩy ra.

Nếu như trước đó anh còn cho rằng người phụ nữ này bị sốt, vậy thì vừa rồi anh đã nhận ra manh mối.

"Lâm Gia Nghi, cô bị bỏ thuốc hả?"
Chưa ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy heo chạy.

Rõ ràng, bộ dạng này của Lâm Gia Nghi đã được người ta tính kế rồi.


"Em không biết, anh Nhật Đình, em nóng quá, có lẽ thực sự là bị bỏ thuốc rồi."
Sau khi nói xong, dựa vào tác dụng của thuốc, cô ta mạnh dạn giãy giụa.

Đợi khi hai tay được tự do, cô ta vội vàng cởi bộ đồ của Quân Nhật Đình, còn giả vờ nói: "Anh Nhật Đình chỉ cần giúp em thôi, em sẽ không trách anh, cũng sẽ không nói với dì Hồng và Thanh Tuệ, anh Nhật Đình, hãy giúp em đi, em thực sự rất khó chịu."
Nói xong, cô ta lại nghiêng người về phía trước và chủ động đòi hôn.

Quân Nhật Đình nhìn những người đang không ngừng tiến đến, quanh mũi đầy mùi nước hoa và các hợp chất mỹ phẩm, không hiểu sao, anh lại nghĩ đến Hứa Thanh Tuệ.

Người con gái đó cũng trang điểm, nhưng trên cơ thể cô, anh chưa từng ngửi thấy mùi của hợp chất này, có loại tư vị ngọt ngào chỉ thuộc về một mình cô, sạch sẽ và tươi mát khiến người ta rất dễ chịu.

Đúng lúc anh đang thất thần thì mùi hương dưới mũi càng ngày càng nồng nặc, Lâm Gia Nghi đang chuẩn bị hôn lên.

Sự chán ghét lóe lên trong mắt anh, anh đột nhiên nghiêng đầu, khiến nụ hôn của Lâm Gia Nghi rơi trên cổ áo anh.

"Anh Nhật Đình."
Lâm Gia Nghi ấm ức kêu lên.

Cô ta muốn tấn công một lần nữa, nhưng Quân Nhật Đình đã nắm lấy hai tay cô ta và ngay lập tức dùng sức kéo cô ta ra xa.

Lâm Gia Nghi tất nhiên không can tâm, không ngừng giằng co với anh.

Ngay khi cả hai đang nhập nhằng như vậy thì Hứa Thanh Khê xuất hiện trên hành lang.

Cô không khỏi sửng sốt khi nhìn thấy cảnh không mặc quần áo của cả hai.

Vừa rồi người giúp việc ở nhà chính nói với cô rằng Quân Nhật Đình tìm cô, bảo cô lên lầu một chuyến.

Thật không ngờ vừa mới lên đến nơi đã được chứng kiến ​​một cảnh tượng ngoạn mục như vậy.

Khi người giúp việc phía sau nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, cô ta giả vờ ngạc nhiên, hét lên: "Cậu cả, cô chủ, hai người..."
Mặc dù người giúp việc còn chưa nói xong, nhưng Quân Nhật Đình vẫn có thể đoán được cô ta đã hiểu lầm điều gì.

Mặt anh tối sầm lại, kinh ngạc liếc nhìn Hứa Thanh Khê, lên giọng mắng: "Cô nói lung tung cái gì đó? Không thấy cô chủ của cô đang không thoải mái sao? Còn không mau gọi bác sĩ đến!".


Bình luận

Truyện đang đọc