TỔNG TÀI NGUY HIỂM ANH THẬT HƯ HỎNG



Hứa Thanh Khê nghe nói như thế, theo bản năng nhìn về phía Trần Hoài Tâm.

Đang lúc cô định nói gì đó, Phạm Kiều An dường như nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên mở to hai mắt.

"Thanh Khê, đừng bảo là cho đến bây giờ cậu cũng không tính đến việc tỏ tình nhé, nếu như vậy thật ấy, tớ cũng không nhìn nổi, bốn năm đại học kia cậu đã lãng phí hết cả rồi, lần này dù thế nào đi nữa cũng không thể để cậu vuột mất đâu, vừa hay, đêm nay là cơ hội tốt đấy, chọn ngày không bằng gặp ngày, cậu nói xem?"
Hứa Thanh Khê thấy cô nói vậy, bỗng chợt cảm thấy có hơi đau đầu.

"Kiều An, đừng làm ầm ĩ nữa."
Trên thực tế, tỏ tình gì gì đó, trước kia cô đã từng nghĩ tới, nhưng sau này lại bởi vì vướng mấy chuyện vụn vặt trong nhà, hơn nữa còn phải đi làm việc, chăm sóc cho mẹ, nên suy nghĩ này cũng bị bỏ qua trong vô tình.

Bởi vì không biết bắt đầu từ khi nào, cô cảm thấy bản thân mình không phải người cùng một thế giới với Trần Hoài Tâm.

Thích thì có thích, nhưng khoảng cách giữa hai người quá lớn, cho dù cô cố gắng đuổi theo, cũng chưa chắc có thể với tới được.

Hơn nữa thái độ của Trần Hoài Tâm với cô vừa nhìn đã biết cũng không phải là người có suy nghĩ giống vậy.

Cho nên cô đã nhận ra rằng, chỉ làm bạn bè thôi thực ra cũng rất tốt.

Cô nghĩ thế, nhưng Phạm Kiều An bên cạnh lại không vừa lòng chu miệng.


"Cậu là cái đồ không có lương tâm, không phải tớ lo cho cậu hay sao, vậy mà cậu còn nói tớ làm ầm ĩ, hừ, không quan tâm đến cậu nữa."
Dứt lời, cô quay sang bên cạnh, như thể đang thực sự tức giận.

Hứa Thanh Khê thấy thế, vội vàng đi dỗ.

"Đúng đúng, là tớ sai, tớ không nên phụ tấm lòng của cô cả nhà họ Phạm."
Phạm Kiều An nghe những lời nhẹ nhàng của cô, cơ thể dần dần mềm xuống.

Hứa Thanh Khê thấy vậy, tiếp tục cố gắng, cuối cùng mới dỗ được người.

Cô thở phào nhẹ nhõm, cũng không nhắc lại đề tài vừa nãy nữa, chuyển sang một câu chuyện khác.

Theo thời gian trôi đi từng giây từng phút, cuộc gặp gỡ cũng chính thức bắt đầu.

Mọi người mời rượu lẫn nhau, dù vậy nhưng Hứa Thanh Khê cũng không muốn uống rượu.

Thứ nhất cô biết khi mình uống rượu say sẽ có dáng vẻ gì, thứ hai là đêm nay cô đã nói với Quân Nhật Đình đi xem nhà, nếu uống đến chếch choáng mà về, chắc chắn sẽ xong đời.

Cũng may mọi người cũng khá dễ tính, không có ý kiến gì với việc này.

Bọn họ vừa uống rượu vừa nói chuyện trong quá khứ, cũng có người tán gẫu về sự nghiệp.

"Trần Hoài Tâm, nghe nói bây giờ cậu đang thừa kế công ty củachacậu, cũng trở thành một trong mười người ưu tú và đầy triển vọng hiện nay, đúng là không thể ngờ nổi ghê ha, sau này đám bạn học chúng tôi đều phải dựa vào cậu rồi."
Cũng không biết là ai nhắc đến chủ đề này, mọi người đều chúc mừng Trần Hoài Tâm.

Trần Hoài Tâm khiêm tốn đáp lại.

Mọi người nói xong, bỗng nhiên nhớ tới Hứa Thanh Khê - người xuất sắc trước kia đã từng sánh vai với Trần Hoài Tâm, đề tài lại chuyển, hỏi dò: "Đúng rồi, hoa hậu giảng đường của chúng ta bây giờ đang làm gì thế?"
Lời này vừa được nói ra, những người khác đều nhìn về phía Hứa Thanh Khê.

"Tớ ư? Giờ tớ đang làm thiết kế."
Động tác ăn cơm của Hứa Thanh Khê chợt dừng lại một chút, mỉm cười đáp lời.

Mọi người nghe vậy, hỏi tiếp nói: "Đang làm việc ở công ty nào thế?"
"À...!Thực ra cũng không có công ty cố định nào, tớ chỉ là bán bản thảo thiết kế, ai bỏ tiền thì bán cho người đó."
Hứa Thanh Khê sửng sốt, cười mỉa trả lời.

Thật sự không phải do cô không muốn nói, mà là cảm thấy nói ra sẽ rất phiền toái, cho nên chọn việc giấu diếm.

Nhưng những người khác lại nhíu mày, còn muốn hỏi thêm nữa, lại bị Phạm Kiều An ngăn cản.

"Tôi bảo này các cậu tò mò nhiều thế để làm gì? Tìm cảm giác tồn tại à? Thanh Khê người ta phải chăm sóc cho người mẹ đang bị bệnh, đương nhiên không thể đi làm mấy việc yêu cầu giờ giấc."

Mọi người nghe nói thế, sắc mặt đông cứng lại.

Trần Hoài Tâm thấy bầu không khí không đúng lắm, vội vàng đứng ra hòa giải: "Tất cả mọi người cũng chỉ đang quan tâm đến Thanh Khê thôi, với tôi ấy à, Thanh Khê đi đến đâu, cũng đều là người tài xuất sắc cả, đúng không."
Có bậc thang, mọi người cũng đều hùa theo.

"Đúng đấy, chúng ta cũng không cần nghi ngờ năng lực của hoa hậu giảng đường Hứa, nếu không bản thân tuyệt đối sẽ phải xấu hổ đó."
"Không phải vậy sao."
Theo mọi người bạn một câu tôi một câu, bầu không khí ngưng đọng này cuối cùng cũng bị phá vỡ.

Bữa ăn sau đó coi như suôn sẻ.

Đoàn người sau khi cơm no rượu say, thì đề nghị đi hát.

Hứa Thanh Khê thấy thời gian đã không còn sớm, nói từ chối: "Giờ đã muộn rồi, tớ không đi đâu, các cậu chơi vui vẻ nhé."
"Cậu không đi, tớ cũng không đi nữa."
Phạm Kiều An nghe xong, lập tức nói hùa theo.

Mọi người thấy thế, thúc giục lớp trưởng đứng ra khuyên bảo.

"Thanh Khê, nếu cậu không đi thì còn gì thú vị nữa chứ..."
Kết quả còn chưa nói xong, Trần Hoài Tâm bên kia cũng mở miệng từ chối.

"Tớ cũng không đi, công ty còn có việc, các cậu ăn uống chơi đùa vui vẻ nha."
Anh ta nói xong nhìn mọi người xung quanh một lượt, cười nói: "Hóa đơn ca hát đêm nay, tớ trả."
Nói đến mức này rồi, mọi người cũng không khuyên gì thêm nữa.

"Được rồi, lần này bỏ qua cho mấy cậu, lần sau cũng không thể vắng họp lớp đâu đấy."
Lớp trưởng pha trò nói xong, Trần Hoài Tâm gật đầu.

Lúc này mọi người mới tản đi.

Theo bọn họ rời đi, chỉ còn lại ba người Hứa Thanh Khê.

Bầu không khí không hiểu sao lại có chút yên lặng.

Cuối cùng vẫn là Phạm Kiều An phá vỡ sự im ắng: "Trần Hoài Tâm, nếu công ty cậu có việc, vậy thì đi trước đi, tớ với Thanh Khê đi dạo xung quanh một chút, đã lâu chưa được gặp cậu ấy rồi."
Trần Hoài Tâm nhìn Hứa Thanh Khê, cười nói: "Thực ra công ty cũng không có việc gấp gì, chỉ là tớ không muốn đi hát với bọn họ thôi, không thì chúng ta đi cùng nhau nhé, tớ với Thanh Khê có lẽ cũng đã lâu không gặp rồi."
Phạm Kiều An thấy anh ta nói vậy, trêu chọc nháy mắt ra hiệu với Hứa Thanh Khê.

Còn chưa chờ Hứa Thanh Khê mở miệng, chợt nghe thấy cô nói rằng muốn tách ra.

"Ôi chao, tớ cảm thấy mình ở lại đây có hơi dư thừa, như vậy đi, Trần Hoài Tâm, tớ đến phía trước xem cảnh vật xung quanh một chút, cậu với Thanh Khê cứ ôn chuyện với nhau ha."

Dứt lời, bóng dáng chạy đi của cô đã xa khỏi tầm mắt.

Hứa Thanh Khê nhìn bóng dáng rời đi của cô, dở khóc dở cười, tiếp đó lại nghĩ đến người bên cạnh, có hơi cẩn thận.

Cũng không biết Trần Hoài Tâm có nhận thấy sự không được tự nhiên của cô hay không, cười nói: "Phạm Kiều An vẫn một chút cũng không thay đổi nhỉ."
Hứa Thanh Khê mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy."
Trần Hoài Tâm thấy thế, bật cười nói lời mời: "Chúng ta đi dạo chút chứ?"
Hứa Thanh Khê không thể từ chối, chỉ có thể đi theo.

Hai người cùng nhau đi trên đường, đèn đường kéo cái bóng của hai người họ ra thật dài.

"Nói ra thì, đêm nay chúng ta vẫn không có chút cơ hội trò chuyện nào, gần đây cậu có khỏe không?"
Trần Hoài Tâm thấy Hứa Thanh Khê cứ mãi im lặng, chỉ có thể tìm đề tài lần thứ hai.

"Cũng ổn lắm, cậu thì sao?"
Hứa Thanh Khê đáp lời, theo bản năng hỏi lại.

"Tàm tạm thôi, sau khi tốt nghiệp vẫn luôn phải vội vàng tiếp quản công ty."
Trần Hoài Tâm nói xong, bỗng nhiên dừng chân lại, đôi mắt trầm lắng mà nhìn Hứa Thanh Khê.

Hứa Thanh Khê bị anh ta nhìn đến có chút không được tự nhiên, mím môi hỏi dò: "Sao vậy?".

ngôn tình hài
"Không sao, chỉ là nhớ tới một việc."
Anh ta nói xong, hít sâu một hơi, mới nói tiếp: "Thực ra...!Sau khi tốt nghiệp, tớ vẫn luôn muốn liên lạc với cậu, nhưng đến tận bây giờ cũng chưa tìm được cơ hội."
Hứa Thanh Khê không biết chuyện gì đang xảy ra, nghe thấy anh ta nói thế, có chút căng thẳng mơ hồ.

"Cậu tìm tớ có việc gì hay sao?"
Trần Hoài Tâm nhìn thấy sự lo lắng của cô, cười nói: "Thực ra cũng không có gì, chỉ là hồi còn học đại học, vốn có rất nhiều lời muốn nói với cậu, nhưng lại bởi vì đủ các loại nguyên nhân làm cho tớ vuột mất bao cơ hội, tớ thấy bầu không khí đêm nay không tồi..."
Dứt lời, anh ta tạm dừng, đôi mắt sâu lắng nhìn Hứa Thanh Khê.

Cô Thanh Khê nhận thấy tình cảm dịu dàng trong mắt anh ta, trái tim đập loạn nhịp, mơ hồ có một suy đoán.

Ngay khi cô nghĩ mình nên trả lời thế nào thì, tiếng chuông điện thoại trên người cô vang lên..


Bình luận

Truyện đang đọc