Cuối cùng, vị giáo sư già kia, bốn cô gái và ba người thư ký hơi béo chọn tự mình lập nhóm đi riêng.
Những người khác thì chọn đi theo Tống Thư Hàng tới tòa thành cổ kia.
Vị giáo sư già này rất tò mò với hòn đảo kỳ quái này, người khác thì không biết, nhưng ông vẫn có thể biết được mấy loại thực vật thấp bé ở dưới chân mình, cùng với đám đại thụ chọc trời ở phía xa kia là gì, chúng đều là những loại thực vật đã tuyệt chủng ở trên trái đất này.
Những thứ thực vật vốn chỉ có thể xuất hiện ở trên sách vở, bây giờ lại ở sờ sờ ra ngay trước mặt ông.
Cho nên, ông chọn ở lại nơi này, muốn nghiên cứu các loài thực vật quý hiếm đó, tốt nhất là có thể mang theo một số mẫu vật quay về - theo như ông giáo sư thấy thì chỉ cần biết được tòa thành cổ kia ở đâu là ông có thể đến đó bất kỳ lúc nào.
Được rồi…. mấy người cuồng nghiên cứu bình thường đều rất lý trí, nhưng khi bọn họ nổi máu điên lên thì không ai cản nổi bọn họ. Trái tim yêu thương nghiên cứu nồng nhiệt của ông giáo sư đang bốc cháy rực lửa, cho dù vừa mới trải qua kiếp nạn đám đại tinh tinh kia thì cũng không cản nội nhiệt tình nghiên cứu của ông.
Còn bốn cô gái và ba người thư ký hơi béo kia thì rõ ràng đều có suy nghĩ riêng của họ.
Tống Thư Hàng cũng không muốn ép uổng người ta.
Bất quá, trước khi hắn dẫn đoàn người đi thì vẫn chỉ rõ tòa thành cổ kia ở nơi nào cho nhóm người của ông giáo sư biết.
- Cuối cùng, tôi chỉ muốn nhắc nhở các người một chút, nơi này rất nguy hiểm… không chỉ riêng gì đám đại tinh tinh kia, mà còn những nguy hiểm lớn hơn nữa đang rình rập, các người tự bảo vệ bản thân mình cho tốt nhé. - Tống Thư Hàng nói.
Những chuyện có thể làm được thì hắn đều làm cả rồi, lời nhắc nhở cũng rất thẳng thừng.
Còn về sau, nhóm người của vị giáo sư này có nghe lời khuyên của hắn hay không, cuối cùng sống hay chết, thì phải xem số mệnh của chính bản thân họ.
Chị em nhà Lục Phỉ, Joseph, cậu nhóc kia, ông chú da đen, tiếp viên hàng không hơi béo và năm người hành khách còn lại đều đi theo Tống Thư Hàng.
Sau đó, Cao Mỗ Mỗ, Nha Y và Thổ Ba cũng chui ra khỏi chỗ nấp, tập hợp với bọn họ.
- Thư Hàng, khi nãy có chuyện gì xảy ra thế? - Cao Mỗ Mỗ xem mà không hiểu ất giáp gì hết, sao mà Tống Thư Hàng nó mới chui ra thì đám đại tinh tinh kia thoắt cái đã chạy vắt giò lên cổ hết là sao? Tống Thư Hàng cũng có phải mãnh thú gì đâu, hơn nữa dù có là vua rừng rậm như cọp beo đi ra, đối mặt với hơn năm mươi con đại tinh tinh khổng lồ mạnh mẽ như thế thì cũng chỉ còn nước cắp đuôi mà chạy thôi.
- Tao chỉ im im ngóc đầu lên một cái mà thôi. Tao cũng chẳng hiểu gì hết luôn. - Tống Thư Hàng cười khổ nói, hắn chỉ mới bung ra có một cái tinh thần uy áp thôi, ai mà ngờ đám đại tinh tinh này lại nhát cấy như thế chứ?
Tiếp theo, Tống Thư Hàng lại nói: - Đừng nói nhiều nữa, trên hòn đảo này khắp nơi đều có nguy cơ, chúng ta cứ tới chỗ tòa thành cổ kia trốn trước đã rồi hãy nói sau.
Cao Mỗ Mỗ yên lặng gật đầu.
Đoàn người đi theo Tống Thư Hàng về phía tòa thành cổ kia.
- Hy vọng có thể một đường bình an, Bạch tiền bối, xin hãy chúc ta may mắn đi! - Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong lòng.
Theo như các tiền bối trong nhóm miêu tả, thì linh hoàng ngũ phẩm, thậm chí là cả chân quân lục phẩm đều phải ăn nhiều đau khổ trên hòn đảo này, hắn chỉ là một con gà cùi bắp mới chỉ nhất phẩm, liệu có bị đám yêu thú trên đảo này ngược đãi đến chết hay không?
Lúc này, nhất định phải có may mắn hộ thể mới được.
Mà nói tới may mắn ấy hả…. cầu ai cũng không hữu dụng bằng cầu Bạch tiền bối. Theo như những gì Vũ Nhu Tử đã nói thì cầu nguyện trước Bạch tiền bối - linh dữ lắm!
…..
Trên đường đi, Tống Thư Hàng khuếch tán tinh thần lực ra khắp nơi, duy trì bí quyết tinh thần trinh thám pháp.
Nhờ vào thứ này, hắn đi đầu đội ngũ, tránh được rất nhiều dã thú hung dữ đang ẩn nấp. Nhưng hắn không sợ gì đám dã thú này, hắn chỉ mong không gặp phải yêu thú mà thôi.
Nếu như gặp phải yêu thú thì Tống Thư Hàng đoán chừng tinh thần trinh sát của mình vừa mới chạm tới đối phương thì đối phương đã phát hiện ra đoàn người của mình mất rồi.
..Truyện đượ.c dịch tại iREAD.vn.Tới lúc đó, nói không chừng đám yêu thú ăn thịt kia sẽ có được một bữa no nê luôn.
….
Đội ngũ của Tống Thư Hàng nhanh chóng vượt qua bình nguyên, đi tới bên cạnh khu rừng, ở nơi này đã có thể nhìn thấp thấp thoáng bóng dáng tòa thành cổ ở phía xa rồi!
- Đúng là có một tòa thành cổ!- Ông chú da đen kích động bật thốt. Hóa ra hắn cũng chẳng tin lời Tống Thư Hàng nói lắm, nhưng thấy mọi người đi theo Tống Thư Hàng nhiều thế nên hắn cũng đi theo cả đội luôn.
Lục Phỉ khẽ nói: - Nhìn qua giống như một tòa thành cổ đại của Trung Quốc ấy nhỉ.
- Đúng là một nơi kỳ lạ. - Rõ ràng chị Lục cũng rất có hứng thú với nơi này.
Bởi vì kích động, cho nên mọi người bất giác có hơi lớn tiếng một chút.
Tống Thư Hàng vội vàng giơ tay nói: - Suỵt… Mọi người cẩn thận một chút đi, đoạn đường tiếp theo chúng ta phải đi qua mép rừng đấy, đừng có làm ra tiếng động lớn.
Mọi người nhớ tới đám đại tinh tinh đáng sợ, nhưng lại khiến họ dở khóc dở cười kia, bèn im lặng cố dằn cơn kích động của mình, không dám gây ra tiếng động lớn nào.
Sau khi bình tĩnh lại, Tống Thư Hàng dẫn theo mọi người đi tiếp về phía trước.
…..
Trong tâm lý học có một định luật thế này, nội dung chủ yếu của nó có ý thế này: Nếu như mọi chuyện có khả năng biến thành xấu, thì mặc kệ khả năng này thấp tới cỡ nào, nó vẫn sẽ xảy ra.
Cũng như tục ngữ có câu, sợ cái gì thì có cái đó.
Khi mọi người cẩn thận đi tới…. thì đột nhiên, ở bìa rừng cách mọi người chừng hơn một trăm mét. Có một sinh vật màu xanh biếc khổng lồ chợt đứng dậy.
Đám cây cối ở bìa rừng phải cao hơn mười mét, nhưng khi sinh vật này đứng thẳng dậy thì nó còn cao gấp rưỡi hàng cây kia!
Thân hình to lớn mạnh mẽ, toàn thân mọc đầy vảy cứng rắn, hai mắt lạnh lẽo như băng.
- Khủng long! - Cao Mỗ Mỗ mở to hai mắt ra nhìn, không dám tin vào cảnh tượng mình vừa nhìn thấy.
- Nhìn thì giống như thằn lằn hơn, nhưng kiểu như lớn hơn gấp mấy trăm lần ấy? - Lâm Thổ Ba rành rẽ mấy loài sinh vật bò sát này hơn, nên nuốt một ngụm nước bọt nói.
- Xì xì! - Con quái cao chừng mười ba mười bốn mét gì đó thè lưỡi ra, con mắt khổng lồ nhìn về phía mấy người Tống Thư Hàng.
Cảnh tượng này không khỏi khiến cho ngườita nhớ tới cảnh tượng khi thằn lằn ăn kiến…. Nhưng bây giờ, nhóm người Tống Thư Hàng chính là lỹ kiến nhỏ đáng thương đó.
Tống Thư Hàng nuốt một ngụm nước bọt, thể tích lớn cỡ này, cho dù hắn dốc toàn lực thi triển chưởng tâm lôi cũng không làm gì được nó. Mười bốn mét, thể tích to cỡ này thật sự khiến hắn tuyệt vọng mà.
Hắn âm thầm siết chặt bảo đao Bá Toái. Chỉ có thể xem bảo đao này có thể phá vỡ phòng ngự của con thằn lằn khổng lồ này hay không.
Trong lúc Tống Thư Hàng đang định liều mạng nhào tới….
Đột nhiên…. Hình thể của con thằn lằn to uỳnh trước mặt đột nhiên thu nhỏ lại với tốc độ cực nhanh, mắt thường vẫn có thể nhìn thấy được.
Cứ thu nhỏ lại mãi từ mười bốn mét xuống, từ cao hơn một thân cây, biến thành cao chừng một thân cây, rồi lại thu nhỏ lại tiếp, thu nhỏ nữa. Thoắt cái đã biến mất không thấy đâu hết!
- ??? - trong đầu Tống Thư Hàng xuất hiện một loạt dấu chấm hỏi, trò gì thế này?
- Đây là ảo ảnh à? - Nha Y nhỏ giọng hỏi.
Mọi người gật đầu tán thành, dường như cũng chỉ có lời lý do này là có thể giaỉ thích hợp lý vì sao con thằn lằn kia đột nhiên lại lại biến nhỏ lại, rồi đột nhiên lại mất tăm như thế.
- Sao cũng được… tôi thấy chúng ta đi tới tòa thành cổ kia cho nhanh thì hơn. - Tống Thư Hàng nuốt một ngụm nước bọt, nói.
- Đồng ý.
- Tôi cũng thấy thế. - Mấy hành khách ở sau lưng rõ ràng đã bị cảnh tượng ban nãy dọa sợ, cặp giò lội bộ nãy giờ muốn rụng rời nay thoáng cái lại khỏe như không.
Tiềm lực cũng giống như khe ngực của mấy cô nàng ấy, cứ ép mạnh vào là kiểu gì cũng ra.
…..
- Không phải là loại người tốt cứng ngắc kia.
- Thôi thì gặp hắn một lần ở tòa thành cổ kia cũng được.