TU CHÂN NÓI CHUYỆN PHIẾM QUẦN

- Người bình thường bị năng lượng thế giới Cửu U ô nhiễm mà ta bắt được trước đó đang bị nhốt trong pháp khí của Diệp Tư rồi, đặt ở sân sau nhà ta ấy.

Tống Thư Hàng trả lời.

Nói xong, hắn nhìn về phía tên to con ở sau lưng Hoàng Sơn Chân Quân.

Tên to con này cũng bị năng lượng thế giới Cửu U ô nhiễm, cải tạo, cường hóa tương tự như trường hợp của người đàn ông trung niên mà bọn họ đã gặp trước đó. Tống Thư Hàng có thể cảm ứng được năng lượng thế giới Cửu U nồng đậm từ trên người đối phương, hạch tâm trong tâm khiếu hắn bắt đầu rục rịch.

Hạch tâm trong tâm khiếu có khẩu vị rất tốt. Bất kể linh thạch hay lực lượng thế giới Cửu U, bất kể số lượng nhiều hay ít, nó đều không chê.

Nhưng từ lần Bạch Tôn Giả ra tay phóng ấn hình chiếu kim liên do hạch tâm chiếu ra lúc trước, hạch tâm trong tâm khiếu đã biết điều hơn rất nhiều. Ít nhất sẽ không mặc kệ ý kiến của kí chủ Tống Thư Hàng, tự động chiếu ra hoa sen đi hấp thu năng lượng giống như lần đầu tiên nữa.

Hoàng Sơn Chân Quân chỉ vào tên to con hỏi:

- Thư Hàng tiểu hữu, trạng thái của tên to con này có giống như của người đàn ông trung niên mà ngươi bắt được không?

Tống Thư Hàng gật đầu đáp:

- Hoàn toàn giống nhau, đều bị năng lượng thế giới Cửu U quấn lấy, cường hóa và cải tạo. Cộng thêm loại năng lượng thế giới Cửu U nồng đậm này nữa, nhất định là do cùng một người gây ra.

Bây giờ có thể khẳng định chuyện này không phải là trùng hợp, mà là kế hoạch của một vị tồn tại mạnh mẽ nào đó trong thế giới Cửu U. Chỉ là không biết mục đích của đối phương khi ô nhiễm những người bình thường này, chuyển hóa họ thành tà ma thế giới Cửu U là gì mà thôi.

Dù sao chắc chắn cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

Hoàng Sơn Chân Quân gật đầu nói:

- Thư Hàng tiểu hữu, trước hết mang ta đi xem thử người bị thế giới Cửu U ô nhiễm mà các ngươi bắt được đã. Sau đó ta sẽ mang hai người này đi, nhìn xem có thể tìm ra được tin tức gì hữu dụng từ trên người bọn họ không. Ngoài ra... ta còn phải đi bắt tên Vân Vụ ngu ngốc kia về trước tối nay, sau đó phong ấn lại lần nữa.

Xem ra Vân Vụ đạo trưởng không sống nổi qua tối nay rồi!

...

Tiếp đó, Tống Thư Hàng mang Hoàng Sơn Chân Quân đi tới căn phòng cách vách.

Trong phòng, Diệp Tư một tay chống cằm đọc sách. Trong số sách mà Vân Vụ đạo trưởng cất giữ, phần lớn đều là sách về lịch sử Hoa Hạ gần trăm năm qua, cùng với một số sách giới thiệu về sản phẩm khoa học kỹ thuật mới. Ví dụ như như cửa chống trộm này, khóa chống trộm này, khóa điện tử này, hệ thống nhận dạng bằng dấu vân tay, hệ thống nhận dạng bằng mống mắt này,v.v... Đều là một số sách phù hợp với sở thích của Vân Vụ đạo trưởng.

Còn ba nhóc con Quả Quả, Thi, Chúc thì đang ngồi thành một hàng, nghiêm túc tu luyện.

Đối với tu sĩ cảnh giới nhất phẩm, Ngộ Đạo Thạch thể hiện hiệu quả rất rõ rệt. Nó không chỉ tăng cường ngộ tính của tu sĩ nhất phẩm, mà bên trong Ngộ Đạo Thạch còn có một loại năng lượng đặc biệt, loại năng lượng này không thuộc về hệ thống tu sĩ, nhưng lại có thể giúp tu sĩ nhất phẩm làm ít công to khi trùng kích khiếu huyệt.

Diệp Tư ngẩng đầu, thấy Tống Thư Hàng và Hoàng Sơn Chân Quân bèn nói:

- Ba đứa nhócnày còn cần đả tọa tu luyện một lúc nữa, Thư Hàng cứ dẫn Hoàng Sơn Chân Quân về nhà mang tên bị nhốt trong lồng đi đi, ta đợi ba tiểu tử này tu luyện xong sẽ mang bọn họ trở về.

Hiển nhiên là Diệp Tư đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Hoàng Sơn Chân Quân và Tống Thư Hàng.

- Được, vậy phiền người trông nom ba đứa Quả Quả nhé.

Tống Thư Hàng lại đưa Ngộ Đạo Thạch cùng với Thông Nương cho Diệp Tư, để cho ba đứa nhóc có thể mượn Ngộ Đạo Thạch tiếp tục tu luyện.

Sau đó Tống Thư Hàng dẫn Hoàng Sơn Chân Quân đi đến sân sau nhà mình, giao người đàn ông bị năng lượng thế giới Cửu U ô nhiễm cho Hoàng Sơn tiền bối.

Trong nhà Tống Thư Hàng.

Trong thời gian Tống Thư Hàng bị Vân Vụ đạo trưởng bắt đi bế quan tu luyện, người bắt yêu trẻ tuổi ăn ké một bữa cơm ở nhà Tống Thư Hàng, sau đó lại ngồi nhàm chán trong phòng khách chờ mấy người Tống Thư Hàng trở về.

Ngồi đợi mãi, đợi đến mấy tiếng đồng hồ.

Sau đó... người bắt yêu trẻ tuổi đột nhiên vỗ đầu mình một cái.

“Chết toi, sao ta còn ở đây chờ Thư Sơn Áp Lực Đại trở lại làm gì vậy trời? Đáng lẽ phải thừa dịp hắn không có ở đây, cáo từ rời đi mới đúng chứ! Nếu giờ cứ ngồi đây đợi, một lát nữa tên Thư Sơn Áp Lực Đại kia trở về thế nào cũng tìm ta trả thù cho coi.”

Chuyện hắn lấy bao bố trùm đầu Thư Sơn Áp Lực Đại còn chưa tính toán sổ sách xong đâu.

Ngoài ra, sở dĩ hắn muốn ở thành phố Văn Châu chờ Tống Thư Hàng cùng nhau đi khu Giang Nam là vì... hắn cứ tưởng Tống Thư Hàng là người bình thường, cho nên hắn muốn bảo vệ Thư Hàng trên đường đi khu Giang Nam.

Nhưng bây giờ... người bạn trên mạng lúc trước bỗng lắc mình một cái, biến thành một vị tu sĩ, còn là cảnh giới tam phẩm cao hơn hắn một phẩm cấp nữa chứ, thế này thì cần gì hắn phải bảo vệ!

Nghĩ tới đây, người bắt yêu trẻ tuổi đứng dậy đi chào tạm biệt mẹ Tống.

- Cô ơi, đến giờ Tống Thư Hàng vẫn chưa về, thời gian cũng không còn sớm, con còn có việc nên chắc phải rời đi trước đây ạ. Nhờ cô nói với Tống Thư Hàng một tiếng, nói con ở khu Giang Nam chờ nó nhé.

Người bắt yêu trẻ tuổi nở nụ cười tươi rói nói.

Cái tên Tống Thư Hàng này là do hắn nghe được từ trong miệng mẹ Tống lúc Tống Thư Hàng còn chưa về nhà.

Mẹ Tống cười gật đầu, vốn bà còn định giữ cậu thanh niên này ở lại.

Nhưng Tống Thư Hàng bị Vân Vụ đạo trưởng mang đi mấy tiếng rồi mà vẫn chưa thấy về.

Người bắt yêu trẻ tuổi ngồi một mình buồn chán trong phòng khách, mẹ Tống và người bắt yêu trẻ tuổi không có tiếng nói chung nên bầu không khí cũng khá lúng túng.

Cho nên trong tình huống con trai đã đi thật lâu mà chưa thấy về thế này, mẹ Tống cũng không giữ cậu trai trẻ này ở lại nữa.

Người bắt yêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó hắn đi tới cửa...

Nhưng hắn còn chưa đưa tay mở cửa thì cửa đã tự động mở ra rồi.

Cửa tự động?

Ngay sau đó, Hoàng Sơn Chân Quân và Tống Thư Hàng vừa nói vừa cười đẩy cửa vào.

Sau lưng Hoàng Sơn Chân Quân có một thanh phi kiếm đang bay lơ lửng, trên độn quang của phi kiếm chở theo hai người. Một người là trrn to con lúc trước, một người khác chính là một người đàn ông trung niên.

Trên người hai người này đều có vết tích nhiễm phải năng lượng thế giới Cửu U.

- Hoàng Sơn tiền bối?

Vừa thấy chân quân, người bắt yêu trẻ tuổi lập tức sững sờ. Sao Hoàng Sơn tiền bối lại xuất hiện ở đây?

- Tiểu hữu, chúng ta lại gặp nhau rồi.

Hoàng Sơn Chân Quân quay qua nhìn người bắt yêu, khẽ mỉm cười nói:

- Bảo giáp ta cho người mượn dùng có tốt không?

Người bắt yêu trẻ tuổi:

-...

Quả nhiên Hoàng Sơn tiền bối có quen biết với Thư Sơn Áp Lực Đại.

- Bảo giáp gì thế?

Tống Thư Hàng hỏi.

- Ơ? Vậy là chưa sử dụng bảo giáp của ta sao? Xem ra tính khí của Thư Hàng tiểu hữu còn hiền hòa hơn tưởng tượng của ta nhiều à.

Hoàng Sơn Chân Quân bật cười.

Người bắt yêu trẻ tuổi:

-...

Trên mặt Tống Thư Hàng hiện lên dấu chấm hỏi to đùng.

Sau đó, người bắt yêu trẻ tuổi mang cái mặt nhăn như khỉ ăn ớt đi theo Tống Thư Hàng và Hoàng Sơn Chân Quân về lại phòng khách.

Trong phòng khách, mẹ Tống thấy Tống Thư Hàng trở lại bèn lên tiếng nói:

- Thư Hàng về rồi đấy à... À này, mới nãy bạn con ngồi đây chờ con rất lâu, chờ mãi mà không thấy con về nên chào mẹ rồi rời đi trước rồi. Con có gặp được cậu ấy không?

- Cô ơi, con vẫn còn đây ạ.

Người bắt yêu trẻ tuổi theo sau Hoàng Sơn Chân Quân tiến vào phòng khách, vẫy tay chào mẹ Tống.

Mẹ Tống bật cười nói:

- Lại có khách tới à? Vậy chờ một chút, để mẹ đi pha trà mời khách.

Dứt lời, mẹ Tống đứng dậy đi pha trà, ngường phòng khách lại cho ba người Thư Hàng.

...

Chờ mẹ Tống rời đi, Hoàng Sơn Chân Quân quay qua nói với Tống Thư Hàng:

- Thư Hàng tiểu hữu, không biết vào đầu tháng chín người có rảnh lúc nào không? Chừng một ngày thôi.

- À, hình như từ ngày 1 đến ngày 3 tháng 9 là thời gian báo danh của đại học Giang Nam bọn ta, sau đó ước chừng ngày 6 mới đi học, chắc ta có thời gian rãnh đó.

Tống Thư Hàng trả lời:

- Hoàng Sơn tiền bối có chuyện gì cần ta giúp một tay sao?

Từ khi vào nhóm, Tống Thư Hàng vẫn luôn được Hoàng Sơn Chân Quân giúp đỡ, có thể nói Hoàng Sơn Chân Quân chính là tấm gương của tất cả các chủ nhóm. Đạo hữu nào trong nhóm có chuyện cần giúp đỡ, người đầu tiên mà bọn họ nhớ tới chính là Hoàng Sơn Chân Quân.

Cho nên nếu Hoàng Sơn Chân Quân có chuyện cần hỗ trợ, Tống Thư Hàng sẵn lòng giúp đỡ.

- Thật ra là vầy... Đồng Quái Tiên Sư và Bắc Hà Tán Nhân đã hẹn nhau quyết đấu trên đỉnh Tử Cấm vào đầu tháng chín này.

Hoàng Sơn Chân Quân nói.

Tống Thư Hàng gật đầu, đúng là có chuyện này. Hình như vào lúc hắn mới vừa gia nhập nhóm Cửu Châu số 1 không lâu, Đồng Quái Tiên Sư đã lên nhóm chat ước đấu với Bắc Hà Tán Nhân.

Hoàng Sơn Chân Quân nói:

- Ban đầu ta đã hứa bọn họ, nếu như ta tranh thủ được thời gian thì vào đầu tháng chín, ta sẽ đi đỉnh Tử Cấm chủ trì cuộc quyết đấu cho bọn họ, hơn nữa còn mang theo chút quà nhỏ tặng hai người bọn họ. Nhưng mà giờ tính toán thời gian, chắc đầu tháng chín ta đã bế quan rồi. Cho nên, nếu Thư Hàng tiểu hữu có rảnh thì có thể thay mặt ta đi đỉnh Tử Cấm một chuyến, mang chút quà nhỏ cho Đồng Quái và Bắc Hà được không?

- Không thành vấn đề, cứ giao cho ta.

Tống Thư Hàng gật đầu đáp, hắn cũng rât tò mò muồn biết kết quả của cuộc quyết chiến ở đỉnh Tử Cấm.

Hơn nữa, vốn dĩ hắn cũng định đi xem trận quyết đấu đó với Bạch tiền bối mà.

- Vậy thì xin nhờ Thư Hàng tiểu hữu nhé.

Hoàng Sơn Chân Quân dứt lời, lấy từ trong pháp bảo không gian của mình ra hai cái hộp gỗ, bên trên có viết chữ, một cái là viết Đồng Quái, một cái là viết Bắc Hà.

- Hoàng Sơn tiền bối đừng khách khí.

Tống Thư Hàng nhận lấy hai món quà, sau đó cất chúng vào túi thu nhỏ một tấc. Lúc này hắn bỗng nghĩ đến một vấn đề khiến hắn rất tò mò:

- Đúng rồi, Hoàng Sơn tiền bối này, Nếu như ngài bế quan thì ai sẽ chủ trì hôn lễ của Đậu Đậu đây?

Hôn lễ của Đậu Đậu sẽ là cảnh tượng thế nào nhỉ?

Đậu Đậu còn chưa thể huyễn hóa thành hình người, vậy một nửa kia của nó rốt cuộc sẽ là sinh vật gì đây?

Còn nữa, đến lúc đó làm sao Đậu Đậu biến thành cô dâu được nhỉ?

Tống Thư Hàng tò mò không thôi!

Không chỉ hắn mà phần lớn thành viên trong nhóm Cửu Châu số 1 đều cảm thấy rất tò mò.

- Yên tâm đi, ta sớm sắp xếp đâu vào đấy hết rồi.

Hoàng Sơn Chân Quân cười nói:

- Tính toán thời gian... cũng đến lúc ta phải lên đường đi bắt Vân Vụ Đạo Nhân về rồi, chào Thư Hàng tiểu hữu nhé, hẹn sau này gặp lại.

Dứt lời, Hoàng Sơn Chân Quân tiêu sái đi tới ban công ngoài phòng khách, tung người từ cửa sổ ban công nhảy ra ngoài.

Cao nhân đều không đi đường bình thường!

Nhưng lát nữa mẹ ta pha trà xong mang tới đây, thấy Hoàng Sơn tiền bối ngài không có trong phòng khách, cũng không thấy bước ra cửa rời đi, vậy ta phải trả lời với mẹ thế nào đây? Chẳng lẽ nói vừa rồi bạn tốt của con đã nhảy qua cửa sổ ban công đi mất rồi à?

Tống Thư Hàng rối rắm vô cùng.

Bình luận

Truyện đang đọc