- Gì cơ? Sao cậu lại hỏi thế?
Tống Thư Hàng cảm thấy khó hiểu.
- Bởi vì trưa ngày hôm qua tôi thấy có người đi khắp nơi tìm hiểu thông tin về bạn học Tống Thư Hàng ở khu đại học Giang Nam. Cậu học lớp nào, bao nhiêu tuổi, ở đâu, còn có những thông tin về người thân cận với cậu đều bị đều tra kỹ càng. Bởi vì cảm thấy chuyện này có điều quái lạ nên tôi mới nhớ kỹ. Đúng rồi, tôi là thành viên của bộ thông tin trong trường.
Gia Cát Nguyệt nheo mắt cười nói.
- Có người điều tra thông tin về tôi?
Tống Thư Hàng ngẩn ra, gần đây hắn không đắc tội với ai hết mà?
Dược Sư có nói qua là có người theo dõi hắn, có lẽ vì nhìn thấy mình đi cùng với Dược Sư cho nên mới thuận tiện theo dõi tìm hiểu thông tin của mình. Nhưng Dược Sư mới vừa tới sáng nay thôi mà!
Ngoài ra, đêm hôm qua, vì làm anh hùng cứu mỹ nhân nên có đánh vài tên bất lương một trận. Nhưng đây đã là chuyện tối hôm qua rồi, có liên quan cái khỉ khô gì tới chuyện buổi trưa đâu?
Tống Thư Hàng thật sự không nghĩ ra bất kỳ đầu mối nào.
- Tóm lại, tôi cảm thấy gần đây cậu nên cẩn thận một chút. Nói không chừng có người gai mắt cậu, muốn làm gì thì sao. Nói thế thôi, tôi có việc phải đi trước đây, chúc cậu may mắn.
Gia Cát Nguyệt cười hì hì, vỗ vỗ bả vai của Tống Thư Hàng xem như an ủi, sau đó hát vu vơ rời thong thả đi khỏi kí túc xá.
- Cảm ơn.
Tống Thư Hàng nói vói theo.
Nếu như có người muốn làm gì hắn thì hắn cũng không lo gì hết. Thế nhưng đối phương không chỉ tra thông tin của mình, mà còn điều tra thông tin về bạn bè bên cạnh mình nữa.
Điều này khiến cho hắn cảm thấy lo lắng không yên.
Tóm lại… gần đây vẫn nên cẩn thận là hơn.
Lát nữa Dược Sư tiền bối tới thì hỏi thăm xem có cách gì giúp hắn tìm ra kẻ đang lén lút điều tra hắn hay không. Dường như Dược Sư tiền bối rất có kinh nghiệm ở phương diện đề phòng theo dõi.
Nghĩ vậy, Tống Thư Hàng liền đi vào trong phòng.
Cao Mỗ Mỗ vẫn nằm ngay đơ như con chó chết trên giường, Tống Thư Hàng lo lắng hỏi thăm:
- Cao Mỗ Mỗ, mày có sao không?
- Thư Hàng, tao bị vấy bẩn rồi.
Cao Mỗ Mỗ lẩm bẩm.
- Cái từ vấy bẩn này mày dùng không đúng lắm, mày cũng có phải hoàng hoa khuê nữ thời cổ đại đâu, đừng có hình dung thấy gớm như vậy.
Tống Thư Hàng vỗ Cao Mỗ Mỗ một cái, sau đó nhân cơ hội hỏi dò:
- Mà này, cái người tên Gia Cát Nguyệt ban nãy là đực rựa à?
Mặt mày Cao Mỗ Mỗ lập tức tái mét, sau hồi lâu mới đau đớn lắc đầu:
- Không phải.
- Vậy là con gái hả? Mày chết phức đi cho rồi! Bị con gái cưỡng hôn còn làm bộ như bị chà đạp dữ dội lắm như vậy? Mày thế này người ta gọi là khoe mẽ đó!
Tống Thư Hàng đập Cao Mỗ Mỗ một cái thật mạnh:
- Yên tâm đi, tao kín miệng lắm, tuyệt đối sẽ không nói chuyện ngày hôm nay cho bạn gái của mày biết đâu, mày cứ coi như phúc lợi miễn phí là được chứ gì?
Thế nhưng, sắc mặt của Cao Mỗ Mỗ chẳng những không đỡ hơn chút nào, cậu còn lắc đầu với vẻ đau đớn hơn.
- Mày lắc đầu là có ý gì? Chẳng lẽ… Gia Cát Nguyệt cũng không phải con gái? Vậy thì là gì? Không phải là nhân yêu hay song tính đấy chứ?
Tống Thư Hàng cảm thấy khó hiểu.
- Không phải… nói thế nào nhỉ, chuyện thế này bọn mày không hiểu được đâu.
Cao Mỗ Mỗ nghiêng đầu qua một bên, bộ dạng như thể chẳng còn gì lưu luyến cõi đời này nữa.
Thằng này hết thuốc chữa rồi.
- Được rồi, mày cứ tiếp tục nằm đó giả chết đi.
Tống Thư Hàng đập cho Cao Mỗ Mỗ một cái.
Sau đó hắn hát ngân nga đi lên sân thượng, ngẩng mặt nhìn chằm chằm lên trời.
Không biết phi kiếm truyền thư sẽ như thế nào nữa?
Cao Mỗ Mỗ giữ nguyên bộ dạng bán sống bán chết kia hơn mười phút, đờ đẫn ngồi dậy, rửa mặt:
- Thư Hàng, Thổ Ba nói đêm nay muốn uống rượu, bảo bọn mình tối nay tới chỗ Dương Đức tụ tập. Sao hả, mày rảnh không?
Tống Thư Hàng nghĩ một lúc mới trả lời:
- Không thành vấn đề, bất quá lát nữa có một người bạn của tao tới lấy chút đồ, có thể tao sẽ tới trễ một chút, khoảng chừng hơn sáu giờ tao sẽ qua đó!
- Vậy tao đi trước, hôm nay… tao phải say một bữa mới được.
Cao Mỗ Mỗ nói với vẻ mặt đưa đám.
- Mượn rượu giải sầu à?
Tống Thư Hàng cười hỏi.
Cao Mỗ Mỗ gật đầu, đẩy cửa kí túc xá ra:
- Tao đi trước đây, nhớ tới sớm một chút đó!
- Được rồi, không thành vấn đề.
Thời gian trôi qua từng phút một.
Tống Thư Hàng cảm giác bây giờ mình giống hệt như hòn vọng phu, ánh mắt nhìn đắm đuối về phía bầu trời, trong lòng tràn ngập chờ mong.
Chừng hai mươi phút sau, 4 giờ lẻ 7 phút chiều.
Truyện được- dịch trực tiếp tại iREAD---Dược Sư rốt cuộc gọi điện thoại tới:
- Bạn nhỏ Thư Hàng, phi kiếm truyền thư của Thông Huyền Đại Sư sắp tới rồi, bây giờ ta đi qua chỗ ngươi, bên chỗ ngươi có ai không?
- Không thành vấn đề, bạn cùng phòng ở kí túc xác định tối nay ra ngoài uống rượu, bây giờ trong kí túc xá chỉ có mỗi mình tôi thôi.
Tống Thư Hàng nhanh chóng trả lời.
- Chờ ta, ta tới ngay đây.
Dược Sư nói xong thì cúp điện thoại cái rụp.
Hai phút sau.
Dược Sư đến bên cạnh Tống Thư Hàng.
- Tới rồi!
Hắn cười ha hả.
- Chúng ta phải làm gì đây?
Tống Thư Hàng hỏi:
- Hay là chúng ta chỉ cần ngồi đây đợi là được rồi?
- Nhìn ta làm đây.
Dược Sư lại đi tới chỗ ban công lần nữa, sau đó lại giơ tay chỉa thẳng lên trời, hai ngón tay biến thành màu đỏ rực, lập lòe phát sáng.
Hai mắt của Tống Thư Hàng dán chặt lên bầu trời, chỉ thấy ở phía trời xa có quang mang lóe lên, nhanh chóng bay về phía Dược Sư.
Đạo quang mang kia ngày càng tới gần, tốc độ cực kỳ nhanh, có thể ẩn ẩn nhìn thấy nó là một vật thể có hình dạng như thanh kiếm.
- Phi kiếm truyền thư trắng trợn thế này, không cần làm chút phép che mắt gì đó để che giấu à?
Trong lòng Tống Thư Hàng đột nhiên cũng hiểu ra, mấy năm gần đây mọi người thường xuyên nhìn thấy UFO, rồi thì vật thể bay không xác định trong không trung, không phải là phi kiếm truyền thư, hay ngự kiếm phi hành gì đó của các tu sĩ đấy chứ?
Các tu sĩ làm như thế rất nguy hiểm, khoa học kỹ thuật ngày nay càng lúc càng phát triển, súng phòng không các loại, quốc gia nào cũng có cả đống. Lỡ như bị súng phòng không bắn rơi thì phải làm sao bây giờ?
Trong lúc Tống Thư Hàng hồn vía lên mây thì phi kiếm kia đã đáp xuống chỗ Dược Sư.
Đây là một thanh tiểu kiếm làm bằng sắt đen vô cùng sắc bén, lẳng lặng lơ lửng trên đầu ngón tay đỏ bừng của Dược Sư, lơ lửng không nhờ vào bất kỳ lực lượng nào, điều này đã hoàn toàn trái với quy tắc vật lý của thế giới này.
Tống Thư Hàng tỏ vẻ cực kỳ bình tĩnh, bắt đầu từ cái ngày mà thế giới quan của hắn vỡ nát tan tành kia, những kiến thức vật lý hắn học được suốt mười tám năm nay đã sớm bị quăng đi hơn phân nửa. Nếu không phải vì những quy tắc vật lý vẫn khá thông dụng ở trong thế giới người phàm thì hắn đã sớm quăng một nửa còn lại cho chó ăn rồi.
- Ể? Bí tịch?
Tống Thư Hàng đột nhiên hỏi, theo như hắn nghĩ thì trên phi kiếm đáng lẽ nên cột thêm một gói đồ to thật to, bên trong để một sách buộc chỉ thật dày hoặc quyển trục bằng da thú gì đó mới đúng.
Nhưng trên thanh tiểu kiếm bằng hắc thiết này không có bất kỳ thứ gì cả, chỉ trống không mà thôi.
- Chẳng lẽ trong quá trình bay đến đây bị rớt mất rồi?
Tống Thư Hàng cảm thấy nghi hoặc.
- Bí tịch ở đây này.
Dược Sư vươn tay ra, thanh kiếm kia liền rơi thẳng vào tay hắn. Sau đó, hắn lấy một vật xuống từ chỗ chuôi kiếm, có phần giống như ngọc ban chỉ, lớn bằng ngón cái.
Vật gì thế này? Nhìn thấy thứ này, trong đầu Tống Thư Hàng lập tức nghĩ tới tên của một thứ, vậy nên hắn bật thốt:
- Ngọc giản truyền công?
Cũng có tên gọi là ngọc giản truyền thừa, ngọc giản truyền pháp gì đó nữa.
Đây là một trong những vật nhất định phải có của mấy nhân vật chính trong tiểu thuyết tu chân, chỉ cần đặt nó lên đầu thì công pháp hay tâm pháp gì đó sẽ lập tức truyền vào trong đầu ngay! Cho dù là kẻ ngu cũng có thể nhớ toàn bộ công pháp!
- Ngươi nghĩ nhiều rồi….
Dược Sư nhún vai:
- Mấy thứ như ngọc giản truyền công đó vô cùng quý giá, bản thân nó đã là bảo vật vô giá rồi. Chỉ có thể dùng để ghi lại những công pháp tuyệt thế không thể nào ghi chép lại bằng văn tự mà thôi. Mấy loại công pháp tạo nền tảng bình thường thế này làm gì có cửa dùng ngọc giản truyền công để ghi chép lại?
Chỉ có những loại công pháp tuyệt thế ẩn chứa quy luật đất trời, đạo lý lớn, không cách nào dùng văn tự ghi chép lại, dù có cố gắng dùng văn tự ghi lại thì cũng sẽ bị đại đạo trong thiên địa xóa đi thì mới phải dùng tới bảo vật quý giá như ngọc giản truyền công để ghi lại.
- Vậy đây là cái gì?
- Đây chỉ là một cái usb bình thường thôi. Nói thật nhé, khoa học kỹ thuật của nhân loại ngày nay càng lúc càng tiến bộ, phát minh ra rất nhiều thứ cũng thuận tiện cho tu sĩ chúng ta dùng. Chỉ một cái usb nho nhỏ mà có thể chứa được toàn bộ nội dung của một cái tàng kinh các, còn có thể chứa được hình ảnh, thật là vô cùng tiện lợi.
Dược Sư lại bình tĩnh đập tan ảo tưởng của Tống Thư Hàng lần nữa.
Đau quá, mẹ ơi ruột gan của con đau quá!