Cô nàng đầu trọc trước mắt vỗ tay, mặt mày hớn hở nhìn cảnh Tống Thư Hàng phun hết canh thịt ra.
- Sư thái, đợi đã! Ta nghĩ chắc là cô nhận lầm người rồi! - Tống Thư Hàng vội nói.
Hắn nhìn cô gái đầu bóng lưỡng trước mặt, cô ta có đôi mày kiếm mắt sao, nhưng lại khó nén được vẻ xinh đẹp tuyệt trần kia, đây đúng là Cửu Đăng hòa thượng trong trí nhớ của Thông Nương.
Lại nói, cũng chỉ có yêu tinh dở hơi nhất đời như Thông Nương mới có thể nhìn nhầm cô nàng đầu trọc này thành một vị đại sư, đây rõ ràng là một vị sư thái mà, nhìn phát là biết ngay!
- Tống Thư Hàng đã từng thử đoán xem thân phận của lão giả mặc đồ cổ trang là gì.
Nhưng khi lão giả mặc đồ cổ trang đột nhiên biến thành một cô gái đầu trọc thì Tống Thư Hàng cũng bị sốc một chút! Trong lòng hắn lúc nào tựa như có đủ loại, ngựa, bò, dê, heo, chó chạy ầm ầm.
Cho dù trước kia hắn biết rằng có thể Cửu Đăng hòa thượng đang ở trên hòn đảo thần bí này, nhưng hắn hoàn toàn không thể ngờ Cửu Đăng lại xuất hiện kiểu này.
Đợi đã! Bây giờ không phải lúc nghĩ về mấy chuyện này.
Vấn đề bây giờ chính là vị Cửu Đăng sư thái này đã coi hắn là Thông Nương đã bị cô ta phịch vào ba trăm năm trước.
Nhất định là cô ta hiểu lầm cái gì đó rồi thì phải?
Chẳng lẽ vì Thông Nương đang ở trong túi của mình, mọc trên ngộ đạo thạch. Rồi vì Thông Nương ở sát mình quá nên vị Cửu Đăng sư thí này mới nhận lầm hắn thành Thông Nương à?
Hay có thể nào là vì mình từng ăn Thông Nương, cho nên trên người có dính khí tức của Thông Nương, mới khiến cho vị Cửu Đăng sư thái này nhận lầm, cho rằng mình là Thông Nương, hoặc có khi cô ta nghĩ rằng hắn là Thông Nương đầu thai không?
Dù sao đi nữa thì hắn nhất định phải giải thích rõ ràng với vị Cửu Đăng sư thái này mới được - chuyện này liên quan tới sự trinh trắng lẫn tiết tháo của Tống mỗ đấy!
Cửu Đăng cô nương vỗ vỗ tay, rồi lại im lặng nhìn Tống Thư Hàng hồi lâu, cười mà không nói. Cái kiểu cười như không cười này của cô ta khiến cho Tống Thư Hàng càng thấy áp lực nặng nề hơn.
- Sư thái à, nhất định là cô hiểu lầm gì rồi, ta thật sự không phải Thông Nương đâu! - Tống Thư Hàng nói cực kỳ nghiêm túc.
Trên mặt của Cửu Đăng cô nương lộ ra nụ cười tươi rói như hoa nở: - Tống thí chủ, ngươi cũng thế thôi.
- Thật đấy, ta thật sự không phải là Thông Nương đâu. Cô xem, Thông Nương ở đây này! - Tống Thư Hàng lập tức vói tay vào trong túi áo móc móc, muốn lấy ngộ đạo thạch ra.
Nhưng lúc hắn đưa tay vào túi thì đột nhiên cảm thấy ngón tay đau điếng như bị cắn phải.
Tay đứt ruột đau, đau đến tận tim! Không cần phải nói cũng biết, đây nhất định là do Thông Nương cắn hắn…. Nhưng không phải Thông Nương mới mọc ra được cái chồi non có tí xíu thôi à? Lúc mới tới thiên giới đảo này, cô ta còn chưa biết nói chuyện nũa mà.
Từ khi nào thì Thông Nương lại có cả miệng thế này?
Lúc này, Cửu Đăng cô nương với quả đầu bóng lưỡng đột nhiên nheo mắt cười nói: - Tống thí chủ … Ta chưa từng nói ngươi là Thông Nương. Mắt của ta vẫn rõ ràng, Thông Nương là Thông Nương, Tống thí chủ ngươi là ngươi, hai người hoàn toàn khác nhau.
Tống Thư Hàng đột nhiên cương cứng lại, ngay cả cảm giác đau đớn tới từ ngón tay bị Thông Nương cắn cũng không cảm nhận được gì nữa.
Nếu đã biết rõ ta không phải Thông Nương rồi, vậy cái vụ ba trăm năm trước xình xịch ta là sao đây?
Chẳng lẽ xuyên thời gian à? Mình của tương lai nào đó đột nhiên đi xuyên thời gian. Quay lại ba trăm năm trước, sau đó…. Bị Cửu Đăng sư thái phịch?
Kể từ sau khi tiếp xúc với tu chân giới xong thì Tống Thư Hàng cảm giác trên đời này chuyện quái gì cũng có thể xảy ra. Vượt thời gian cũng chưa chắc là không thể có.
Trong lúc Tống Thư Hàng đang miên man suy nghĩ thì Cửu Đăng sư thái bắt đầu giải thích.
- Bốn ngày trước…. trong lúc đang bế quant u luyện, đột nhiên ta cảm nhận được thứ gì đó. Sau đó, không biết vì sao, trong đầu ta đột nhiên xuất hiện đoạn ký ức của ba trăm năm trước. Đấy đúng là một đoạn ký ức…. vô cùng thú vị. - Trong lúc Cửu Đăng nói chuyện, chợp cúi mắt xuống, không để ai thấy rõ ánh mắt của cô ta lúc này: - Sau đó, điều thú vị nhất chính là, trong lúc ta nhớ lại đoạn ký ức năm đó, đột nhiên phát hiện trong đoạn ký ức khi ấy có thêm một số thứ rất lạ. Tựa như một lưỡi dao sắc bén xộc thẳng vào trong ký ức của ta vậy.
Tr.uyệ.n được dịch t.rực ti.ếp tại iREADBốn ngày trước? Tống Thư Hàng không khỏi nuốt nước bọt - hình như đấy là khi hắn ăn phải Thông Nương, rồi kết nối với Thông Nương, mơ thấy những gì cô ta đã trải qua trong đời thì phải?
Thứ đột nhiên xuất hiện thêm mà Cửu Đăng cô nương nói không phải là kẻ đáng thương là hắn đấy chứ?
- Về phần thứ đột nhiên xuất hiện trong đoạn ký ức đó của ta là gì ấy à… có cần ta nhắc cho ngươi nhớ không hả? Tống, Thư, Hàng đạo hữu? - Nụ cười của Cửu Đăng lúc này quả thật giống hệt như cơn gió xuân đầu tiên của năm mới - tuy rằng nhìn thì thấy xuân phong đầy mặt, nhưng bên trong lại mang theo cơn rét lạnh thấu xương.
Quả nhiên là nói hắn - nhưng việc tiếp thu ký ức của Thông Nương cũng là thân bất do kỉ thôi. Hắn có muốn dừng lại cũng không dừng được, lại còn phải tự thể nghiệm cái cảnh xấu hổ khi Thông Nương bị Cửu Đăng ấy ấy ấy nữa.
Đáng thương biết nhường nào, lúc ấy hắn còn luôn mồm gào lên mau dừng lại đi, dừng lại đi, nhưng cái giấc mộng về cuộc đời của Thông Nương lại không chịu dừng lại.
- Ực. - Tống Thư Hàng nuốt một ngụm nước bọt, sau đó hắn đáp: - Cái này, ta cũng là người bị hại thôi mà?
- Người bị hại sao? - Cửu Đăng sư thái cũng ngẩn ra.
Một lát sau, cô đột nhiên giơ ngón tay cái lên với Tống Thư Hàng: - Ừ, cái từ người bị hại này dùng chuẩn lắm!
Nhìn thấy Cửu Đăng lộ ra vẻ mặt như thế, trong lòng Tống Thư Hàng không hiểu ất giáp gì, mình lại nói sai cái gì à?
- Tha cho ngươi đấy! Nể tình ngươi tìm được một từ miêu tả tuyệt vời như thế! - Cửu Đăng đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả.
Tống Thư Hàng: - …..
Tư duy của vị Cửu Đăng sư thái này nhảy nhanh quá, Tống Thư Hàng phát hiện kiểu tư duy hắn cố gắng trui rèn từ kinh nghiệm nói chuyện với mấy vị tiền bối trong Nhóm Cửu Châu Số 1, căn bản không theo kịp lối tư duy của Cửu Đăng sư thái.
Hơn nữa, cái từ người bị hại này có gì đâu mà tuyệt vời? Sao lại rà trúng đài của Cửu Đăng sư thái thế này?
- Đừng có mà nhăn nhó nữa, bỏ qua chuyện này đi! Việc quá khứ thì hãy để cho nó tan thành mây khói đi vậy! - Cửu Đăng sư thái vỗ mạnh lên vai Tống Thư Hàng, cười nói.
Thoắt cái, hình tượng của cô ta đã chuyển từ phúc hắc thành vui vẻ nhảy nhót hân hoan, Tống Thư Hàng thật sự không thể làm quen được.
- Ta hiểu rồi, sư thái. Chuyện này… chưa từng xảy ra. Ta cũng chưa bao giờ biết việc này! - Tống Thư Hàng gật đầu nói.
- Không cần phải làm thế đâu, cũng không cần phải cố gắng quên làm gì. Thực ra ta cũng không định khiến ngươi quên đi nó, nếu không, chỉ cần ta dùng một cái pháp thuật xóa bỏ trí nhớ là có thể dễ dàng giải quyết chuyện này rồi. Hơn nữa, ta là người trong phật môn, giỏi nhất là mỉm cười giải ân cừu đấy. - Cửu Đăng sư thái lại cười ha hả nói.
Tống Thư Hàng gật gật đầu.
- Được rồi, giải quyết chuyện này xong rồi. Ngươi cứ quay lại Tinh Không Chi Gia giao dịch đi, sau đó là có thể rời khỏi thiên giới đảo này thôi. - Cửu Đăng nói.
- Chỉ cần vậy thôi sao? - Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi.
- Chỉ vậy thôi! Ta là người sảng khoái, làm việc dứt khoác. Không thích dây dưa gì nhiều. - Cửu Đăng sư thái vỗ vỗ bộ ngực của mình, hai cục thịt trước ngực run mạnh một hồi.
- Vậy ta đi thật nhé? - Tống Thư Hàng dè dặt hỏi lại.
- Đi đi, tạm biệt. - Cửu Đăng sư thái vẫy tay nói.
Tống Thư Hàng gãi gãi đầu.
Một lúc sau….
- Tạm thời ta không thể đi được. - Tống Thư Hàng cười khổ rồi nói.