TU CHÂN NÓI CHUYỆN PHIẾM QUẦN

Có lẽ là Tống Thư Hàng ngụy trang khá tốt, cho tới khi hắn báo danh xong vẫn không để lộ sơ hở gì… không có ai xông tới chỗ hắn và hô lên mấy câu đại loại như ‘Cao Thăng sư huynh nhất định phải chết’.

Lúc báo danh, tuy rằng nhân viên thấy Tống Thư Hàng đeo kính râm và khẩu trang thì cũng tò mò nhìn hắn một lần, nhưng anh ta cũng chẳng phải cảnh sát, anh ta chỉ phụ trách thu tiền, xác nhận tiền thu được có phải là tiền thật không thôi.

Tống Thư Hàng thuận lợi đóng xong học phí, đồng thời kí tên đằng sau dòng tên của mình, sau đó hắn lập tức rời khỏi chỗ báo danh.

‘Báo danh xong rồi, bây giờ về đợi phi kiếm truyền thư của Tối Việt tiền bối đã. Sau đó đợi Diệp Tư quay về.’

Tống Thư Hàng thầm nghĩ trong lòng.

Rồi lại đợi Bạch tiền bối tới đưa bọn họ đến Tử Cấm Thành xem đại chiến của Đồng Quái Tiên Sư và Bắc Hà Tán Nhân.

Ngày mùng 1 tháng 9 năm 2019, Tống Thư Hàng tiểu hữu vẫn đang rất bận rộn.



Đúng lúc Tống Thư Hàng định quay về chỗ ở thì điện thoại của hắn kêu lên, là một số lạ gọi tới.

Tống Thư Hàng nghe máy:

- A lô, xin chào.

- A lô, xin chào, xin hỏi có phải là Bá Đao Tống Tam Lãng đạo hữu không?

Một giọng nói khàn khàn vang lên.

Tống Thư Hàng: ‘…’

Tống Tam Lãng là cái quỷ sứ gì thế! Có tin ta cúp luôn điện thoại rồi kéo ngươi vào blacklist không hả!

Thấy Tống Thư Hàng không trả lời lại, giọng nói khàn khàn kia tiếp tục vang lên:

- Ố? Chẳng lẽ mình gọi nhầm số rồi à? Khoan đã, ồ, tôi nói nhầm rồi, ngại quá, xin hỏi có phải là Bá Đao Tống Nhất đạo hữu không?

- Là ta đây.

Tống Thư Hàng đáp.

- Ha ha ha, trước khi ta gọi điện vừa ấy ấy với vợ ta xong nên có hơi hồ đồ. Xin lỗi nhé, Tống Tam đạo hữu.

Người có giọng nói khàn khàn kia bật cười.

Khóe miệng Tống Thư Hàng co giật, tay hắn động đậy, kềm lòng không đặng mà muốn tắt máy luôn.

Trong lúc gọi điện thoại cho một người lạ, vừa mở miệng là nói chuyện ấy ấy với vợ, quen hành hạ cẩu độc thân rồi hả? Còn nữa… Tống Tam là cái quần gì chứ.

Ở đầu bên kia, giọng nói khàn khàn đó tiếp tục vang lên:

- Là thế này, Bá Đao đạo hữu, ta là em họ của Tuyết Lang Động Chủ, Nguyệt Lang Đảo Chủ, lúc ở Mĩ ta có phạm ít tội nên đành lén chạy về đây. Tạm thời ta đang làm chân chạy vặt, giúp việc cho anh họ Tuyết Lang Động Chủ nhà ta.

- Ồ, ra là ngươi à.

Tống Thư Hàng hiểu ra, sáng nay Tuyết Lang Động Chủ còn nhắc đến em họ của nó trong nhóm Cửu Châu số 1 nữa.

Tuyết Lang Động Chủ vẫn đang giúp Huyền Nữ Môn Vân Tước Tử tiền bối đóng băng cơ thể, nên mọi việc của nó tạm thời giao cho em họ của hắn giải quyết.

Bạch Tôn Giả hình như còn đang nhờ Tuyết Lang Động Chủ vài việc, chắc là mấy vụ làm giấy tờ nhỉ?

Bây giờ việc của Bạch tiền bối do vị Nguyệt Lang Đảo Chủ này tiếp nhận.

- Ố, ngươi biết ta à?

Nguyệt Lang Đảo Chủ tò mò hỏi.

Tống Thư Hàng:

- Ừm, Tuyết Lang Động Chủ đã từng nhắc tới ngươi.

- Ha ha ha ha, anh họ ta không nói xấu ta chứ? Ví dụ như chuyện trước kia ta phạm tội, chắc là hắn không nói ra đấy chứ?

Nguyệt Lang Đảo Chủ vội hỏi.

- À, chính là việc ngươi phạm tội ở Mỹ sao?

Tống Thư Hàng nói.

- Sao ngươi biết thế! Chết tiệt, anh họ đúng là đồ mồm rộng, quả nhiên đã lôi chuyện xấu của ta ra nói.

Nguyệt Lang Đảo Chủ tức giận nói.

Tống Thư Hàng: …

Tức cái quỷ gì, không phải lúc nãy do chính ngươi tự khai ra à?

- Anh họ ta đúng là đồ miệng rộng, chắc là không nói cụ thể ta phạm tội gì đúng không?

Nguyệt Lang Đảo Chủ hỏi.

- Không.

Khóe miệng Tống Thư Hàng co giật, hắn thuận miệng hỏi:

- Khi ở Mỹ, ngươi phạm tội gì thế?

- Thực ra cũng không có chuyện gì to tát cả. Ta thấy đó rõ ràng là một chuyện rất bình thường, không ngờ ở đó lại là phạm pháp.

Nguyệt Lang Đảo Chủ nói:

- Với ta chuyện này rất mất mặt, ta nói cho ngươi biết nhưng ngươi đừng nói cho người khác nhé.

- Được.

Tống Thư Hàng đáp, thật là bất ngờ, giọng nói khàn khàn đó lại đáng yêu (có bệnh) thế.

Sau đó, Nguyệt Lang Đảo Chủ lại bắt đầu hành hạ FA.

- Mọi chuyện xảy ra vào nửa tháng trước… sáng sớm hôm đó, ta và vợ ta theo lệ thường cùng nỗ lực để sinh một thằng nhãi con. Ta và vợ ta đều là đại yêu ngũ phẩm, bình thường đều biến thành hình người. Ừm, ở Mỹ, biến thành hình người lúc tạo ra đời sau không hề phạm pháp. Nhưng ngày hôm đó đã xảy ra một vài việc ngoài ý muốn.

Nguyệt Lang Đảo Chủ nói:

- Trong lúc ta và vợ ta đang cố gắng để sinh một thằng nhóc con, vợ ta vì hưng phấn mà đột nhiên hiện về nguyên hình. Trùng hợp là cảnh đó bị hàng xóm nhà ta đi ngang qua nhìn thấy.

Tống Thư Hàng: …

Nguyệt Lang Đảo Chủ nói tiếp:

- Sau đó ta đã bị cảnh sát khởi tố, tội danh là ngược đãi động vật… cũng may là ta thông minh, dùng lông sói thế thân mới tránh được kiếp nạn này, sau đó ta và vợ ta bèn trở về Hoa Hạ.

Tống Thư Hàng: …

Hãy tha thứ cho hắn, lúc này hắn hoàn toàn không biết mình nên nói gì nữa.

Hắn nên phỉ nhổ cái gì đây?

Chế giễu vợ chồng Nguyệt Lang Đảo Chủ tạo em bé à? Hay là chế giễu pháp luật của nước ngoài đây?

Cả hai bên đều không có gì đáng để chế giễu cả, không có gì sai hết.



- Đúng rồi, Nguyệt Lang Đảo Chủ, ngươi tìm ta có việc gì không?

Tống Thư Hàng hỏi. Vốn hắn định gọi đối phương là Nguyệt Lang tiền bối nhưng lần này hắn không thể thốt ra hai chữ ‘tiền bối’ được.

- À, là thế này, ta định bảo ngươi gửi tọa độ của ngươi cho ta, ta có chuyện phải tới đại học Giang Nam một chuyến. Ta vừa tra thử trên mạng nhưng phát hiện ra trên đất Hoa Hạ có tận ba cái ‘đại học Giang Nam’, thật là đau đầu.

Nguyệt Lang Đảo Chủ nói.

Tống Thư Hàng nghe tới đây thì một ý nghĩ lóe lên:

- Nguyệt Lang tiền bối, ngươi tới đại học Giang Nam là vì có chuyện phải làm à? Là làm giấy tờ gì đó cho Bạch tiền bối đúng không?

- Không phải là để làm giấy tờ cho Bạch tiền bối mà là làm giấy tờ cho Bạch Hạc Chân Quân.

Nguyệt Lang Đảo Chủ cười ha ha nói:

- Đây không phải là chuyện phải giữ bí mật gì nên ta có thể nói cho ngươi nghe.

Bạch Hạc Chân Quân ư? Bạch Hạc Chân Quân chạy tới đại học Giang Nam làm gì? Chẳng lẽ hắn biết Bạch Tôn Giả đang tạm trú ở đây nên mới lặn lội từ xa đến đây, cũng muốn ở lại gần đại học Giang Nam ư? Với tính cách của Bạch Hạc Chân Quân thì chắc chắn hắn có thể làm ra những chuyện như thế này.

- Ta hiểu rồi, Nguyệt Lang đạo hữu, ngươi có biết nick chat của ta không? Add friend ta đi rồi ta gửi tọa độ vị trí của mình cho.

Tống Thư Hàng nói.

- Cảm ơn Bá Đao đạo hữu. Ngươi đúng là một vị đạo hữu tốt hay giúp đỡ người khác, quả nhiên tìm ngươi giúp đỡ là chuẩn bài mà.

Nguyệt Lang Đảo Chủ dùng chất giọng khàn khàn của mình thốt lên đầy vui vẻ.

Vì thế… hai người add friend, chia vẻ vị trí.

Tống Thư Hàng phát hiện cả ngày hôm nay hình như mình toàn làm chuyện này.

***************

Lúc Tống Thư Hàng trở về chỗ ở, Diệp Tư vẫn chưa quay về.

Mãi cho đến buổi trưa.

Quả Qủa và Chúc mơ màng tỉnh dậy, hai đứa nhóc này đúng là chơi bời quên hết tất cả mà. Theo lời của Thi, trong mấy ngày Tống Thư Hàng hôn mê, hai đứa nhóc này ngày nào cũng thức thâu đêm chơi điện tử. Quan trọng hơn là kỹ thuật chơi game của hai đứa này không giỏi bằng Kinh Ba Đậu Đậu, thuộc hàng bóp bi đồng đội. Đồng đội của hai người này phải vất vả rồi.

- Thư Hàng sư huynh, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi.

Tiểu hòa thượng xoa hai mắt, nói:

- Ta đói bụng quá, trưa nay chúng ta ăn gì thế?

- Trưa nay chúng ta ăn gì?

Bé Chúc cũng phụ họa theo.

Tống Thư Hàng nhìn về phía Thi đang ngồi xem phim bên cạnh, vị thiếu nữ tạm thời phụ trách chuyện bếp núc trong nhà này… đang chìm đắm trong phim điện ảnh không thể thoát ra được nữa rồi.

Nhìn cô thế thế này thì hình như là không định đi nấu cơm rồi.

- Thôi vậy, chúng ta ra ngoài ăn thôi.

Tống Thư Hàng thở dài một hơi.



Sau khi ăn trưa xong, Tống Thư Hàng nằm trên sân thượng nghỉ ngơi, hưởng thụ sự an nhàn hiếm có.

Tiểu hòa thượng Quả Quả ngồi bên cạnh hắn đọc kinh như thường lệ.

Lúc này, điện thoại của Tống Thư Hàng reo lên.

Tống Thư Hàng mở ra xem, bên trên hiện lên kí hiệu của ‘Tối Việt tiền bối’.

- Này này, Tối Việt tiền bối gọi điện tới, pháp bảo đến rồi.

Tống Thư Hàng bật cười, nhận điện thoại.

Lần này nhất định phải hô đạo hiệu của tiền bối thật to mới được.

Nghe nói làm như vậy Tối Ước tiền bối sẽ rất vui.

- Tối Nhạc tiền bối, có phải phi kiếm đã tới rồi không?

Tống Thư Hàng hỏi.

- Ha ha ha ha, Thư Hàng tiểu hữu đoán không sai, phi kiếm đã đến gần chỗ ngươi rồi. Chỉ lệch khoảng một trăm mét thôi, ngươi chỉ cần dùng truyền âm nhập mật nhóm, hét to tên của ta lên không trung là được rồi. Đến lúc đó phi kiếm sẽ hạ xuống gần chỗ ngươi. Vậy nhé, tạm biệt.

Túy Nguyệt Cư Sĩ vui vẻ nói.

Ngoại trừ Bắc Hà Tán Nhân ra, Tống Thư Hàng tiểu hữu là người thứ hai có thể gọi đúng đạo hiệu của hắn.

Tuy rằng có thể Tống Thư Hàng tiểu hữu dựa vào chức năng ghi chú của điện thoại, nhưng dù thế hắn cũng đã vui lắm rồi.

Kể ra thì, chức năng ghi chú tuyệt như thế, sao các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số một lại không biết dùng nhỉ?

Ghi chú đạo hiệu ‘Túy Nguyệt’ của hắn vào thì chết ai à?

Có chuẩn bị thì sẽ không bị tổn thương mà! Khốn kiếp thật.

Hiếm khi có được một chức năng tiện lợi như thế, sử dụng nó thật tốt cho ta nhờ đi chứ.



Sau khi cúp máy, Tống Thư Hàng đứng dậy ngẩng đầu nhìn lên không trung.

Quả Quả đang ngồi cạnh hắn niệm kinh cũng ngẩng đầu lên:

- Có chuyện gì à Thư Hàng sư huynh?

- Có một phi kiếm truyền thư sắp hạ xuống trong phạm vi một trăm mét quanh sân thượng này. Ố, nhìn thấy rồi!

Tống Thư Hàng nhanh chóng nhìn thấy một thanh kiếm đang bay trên không trung.

Sau đó, hắn chỉ cần hô to tên của Tối Việt Cư Sĩ với phi kiếm đó là có thể nhận được phi kiếm rồi.

Tuy rằng hắn không nhớ rõ đạo hiệu của cư sĩ gồm những chữ nào nhưng không thành vấn đề, chỉ cần phát âm gần giống nhau thì hiệu quả chắc chắn là như nhau thôi.

Lúc nói chuyện điện thoại, Tối Việt Cư Sĩ cũng không nghe ra sự khác biệt. Chỉ là một thanh phi kiếm nhỏ nhoi thì làm sao phân biệt được âm thanh chứ? Hơn nữa, tuy rằng chữ khác nhau nhưng âm đọc hoàn toàn giống nhau đấy! Hán tự Hoa Hạ đúng là vô cùng tinh thâm.

Vì thế, Tống Thư Hàng dùng pháp thuật truyền âm nhập mật của nhóm hô to đao hiệu ‘Tối Việt Cư Sĩ’.

- Tối Việt Cư Sĩ!

Phi kiếm trên bầu trời không có bất cứ phản ứng nào.

Lạ thật, chẳng lẽ không được à?

- Tối Ước Cư Sĩ?

Tống Thư Hàng tiếp tục gọi.

Phi kiếm trên bầu trời vẫn không có phản ứng.

Á đù, cho dù là hệ thống phân biệt âm thanh tiên tiến nhất cũng không thể phân biệt được những từ đồng âm đâu nhỉ?

- Túy Nhạc Cư Sĩ!

Tống Thư Hàng tiếp tục thử.

Phi kiếm trong không trung vẫn đứng yên.

Sau đó, Tống Thư Hàng thử mấy chục âm đọc ‘Zui Yue’ nhưng không có cái nào hữu dụng.

Chẳng lẽ hắn nhớ sai rồi ư?

Tống Thư Hàng bắt đàu hoài nghi chính mình.

Không đúng, lúc nãy khi hắn gọi ‘Túy Việt tiền bối’ theo như ghi chú, Minh Nguyệt Kỷ Thời Hữu tiền bối còn rất vui vẻ đáp lời hắn cơ mà.

Phát âm của hắn tuyệt đối không sai.

Chẳng lẽ Tối Việt tiền bối đã trang bị trận pháp phân biệt âm thanh tiên tiến nhất trên phi kiếm, phải đọc chính xác đạo hiệu mới được à?

Vớ vẩn, đâu phải là thuật đọc tâm, lấy đâu ra chức năng phân biệt âm thanh vô lí như thế chứ.

- Tống Thư Hàng tiền bối, vị tiền bối đó không phải là Túy Nhật Cư Sĩ sao?

Tiểu hòa thượng lên tiếng.

- Không thể là Túy Nhật Cư Sĩ được, phát âm là ‘Zui Yue’ cơ, không sai được đâu.

Tống Thư Hàng nói.

Lúc nói những lời này, hắn vẫn đang sử dụng truyền âm nhập mật.

Vào lúc miệng hắn thốt lên ‘Túy Nhật Cư Sĩ’…

Thanh phi kiếm trên không trung đó cứ như tìm thấy tổ chức, như én bay về rừng, phi thẳng tới chỗ Tống Thư Hàng và hạ xuống.

Tống Thư Hàng: …

Vừa rồi hắn đọc là Túy Nhật Cư Sĩ đúng không? Là Túy Nhật chứ không phải là ‘Zui Yue’!

Chẳng lẽ… chính bản thân Tối Việt Cư Sĩ cũng nhầm lẫn ư? Không đâu, Cư Sĩ không thể nào nhầm đạo hiệu của mình được đâu.

Trong lúc hắn đang suy nghĩ, Tối Việt tiền bối lại gọi điện tới.

Tống Thư Hàng nghe điện:

- Tối Việt Cư Sĩ?

- Ta đây, ha ha, Thư Hàng tiểu hữu vẫn còn có thể gọi đúng đạo hiệu của ta, thật là tốt quá.

Túy Nguyệt Cư Sĩ vui mừng nói:

- À ta muốn nói cho ngươi biết một chuyện, phi kiếm này là lần trước Bắc Hà Tán Nhân truyền thư cho ta để lại ở chỗ ta. Ta nghe nói hôm nay ngươi muốn đi xem trận quyết đấu của Bắc Hà Tán Nhân và Đồng Quái Tiên Sư, ngươi tiện tay trả thanh phi kiếm này cho Bắc Hà Tán Nhân hộ ta luôn nhé.

- Không thành vấn đề, Tối Việt tiền bối.

Tống Thư Hàng đáp.

- Cứ thế nhé, tạm biệt.

Tối Nguyệt Cư Sĩ cúp máy với vẻ đầy hài lòng.

Tống Thư Hàng cất điện thoại đi với nét mặt đầy nét vi diệu.

Bây giờ hắn có thể chắc chắn, âm đọc của đạo hiệu Tối Việt Cư Sĩ chắc chắn là Zui Yue chứ không phải là Túy Nhật.

Nhưng mật mã âm thanh trên phi kiếm đích thực là hai chữ Túy Nhật.

Cho nên nói tóm lại.

Túy Việt Cư Sĩ sắp xong đời rồi.

Nếu hắn còn tiếp tục luyện Phá Công Pháp, không chỉ người khác, mà có khi đến bản thân hắn cũng quên luôn đạo hiệu của mình mất.

Nghe nói sau khi Túy Việt Cư Sĩ luyện công pháp dở hơi đó tới nhân tiền hiển thánh bát phẩm thì mọi người mới nhớ được đạo hiệu của hắn.

Nhưng trước khi lên đến hiển thánh bát phẩm, Túy Nhạc Cư Sĩ cũng quên luôn đạo hiệu của mình… thì nói không chừng vào một ngày nào đó trong tương lai, đạo hiệu của Cư Sĩ sẽ cố định là Tối Nhật Cư Sĩ, Túy Hà Cư Sĩ, thậm chí là những đạo hiệu kỳ quái hơn cũng nên.

*******************

Phía bên kia, ở Tử Cấm Thành.

Đồng Quái Tiên Sư ngụy trang thành một người đi đường bình thường, dạo quanh khắp nơi.

- Sao tên Bắc Hà kia vẫn còn chưa xuất hiện nhỉ? Nhịn giỏi đấy.

Đồng Quái Tiên Sư nhẹ giọng nói.

Trong lúc nói, hắn nhẹ nhàng ấn vào ba pháp khí trên người mình.

Đây là một bộ gồm ba pháp khí, chức năng chủ yếu là tận lực áp chế cảnh giới trên người hắn, để hắn nhìn giống như một linh hoàng ngũ phẩm đỉnh phong vậy.

Đúng thế, áp chế cảnh giới… Đồng Quái Tiên Sư hiện đã là chân quân lục phẩm rồi.

Hắn đau khổ chờ đợi chỉ vì ngày hôm nay mà thôi!

Lúc quyết đấu với Bắc Hà Tán Nhân, hắn phải nắm chắc cơ hội, tốt nhất là vào lúc Bắc Hà Tán Nhân cảm thấy mình sắp thắng thì tung thực lực lục phẩm của mình ra.

Chỉ cần tưởng tượng ra vẻ mặt của Bắc Hà Tán Nhân khi đó thì Đồng Quái Tiên Sư đã thấy sướng rơn.

Bình luận

Truyện đang đọc