TU CHÂN NÓI CHUYỆN PHIẾM QUẦN

Đương nhiên đi xuỵt xuỵt chỉ là nói đùa thôi. Tống Thư Hàng sẽ không thật sự học sư tử mà đi để lại khí tức của mình trong cạm bẫy của Hiến Công Cư Sĩ kiểu đó. Nếu hắn dám làm như vậy thì Hiến Công Cư Sĩ sẽ trói nghiến hắn lại rồi ném vào cạm bẫy làm mồi sống để hấp dẫn long ma mất.

Thực ra cách thức để tu sĩ để lại khí tức của mình rất đơn giản, dù là chân khí hay linh lực thì đều mang theo khí tức cá nhân đậm đặc.

Tống Thư Hàng chỉ cần đưa chân khí vào một khối tinh thể trong suốt giữa trung tâm trận pháp theo lời chỉ của Hiến Công Cư Sĩ, là có thể để lại khí tức của mình.

Tinh thể trong suốt này thực ra là linh thạch mà linh lực đã tiêu hao gần hết, sau khi xử lý qua thì nó sẽ trở thành tinh thạch có thể đưa chân khí hoặc linh lực vào.

Thực ra đây là phương pháp được một vị tiền bối trong giới tu chân nghĩ ra khi muốn biến linh thạch thành “pin sạc điện”, đáng tiếc là cuối cùng nghiên cứu thất bại nên chỉ cho ra đời bán thành phẩm này thôi. Chân khí và linh lực đưa vào loại tinh thạch này rồi thì không thể lấy ra để dùng được nữa.

Sau khi phương pháp chế tác bán thành phẩm này được lưu truyền thì các tu sĩ đã nghĩ ra nhiều cách sử dụng rất thần kì. Trong lệnh bài của đệ tử một số môn phái đều gắn một viên tinh thạch bán thành phẩm như vậy để ghi lại thân phận của đệ tử.

Hiến Công Cư Sĩ đã bố trí gần hai mươi trận pháp và cạm bẫy chỉ trong khoảng thời gian một bữa cơm ngắn ngủi,

xung quanh khu vực biệt thự của Ngư Kiều Kiều đều được Hiến Công Cư Sĩ sắp xếp các trận pháp ẩn nấp.

Tống Thư Hàng và Hiến Công Cư Sĩ đi dạo một vòng rồi lưu lại khí tức của mình ở tất cả các trận pháp.

- Hôm nay cứ đến đây cái đã.

Hiến Công Cư Sĩ gật đầu hài lòng:

- Ngày mai chúng ta sẽ bố trí thêm nhiều trận pháp, tốt nhất là nối liền những trận nhỏ độc lập này thành một khối, tạo nên một trận pháp lớn.

Tống Thư Hàng nói:

- Không thành vấn đề, tiền bối, nếu cần ta hỗ trợ chỗ nào thì cứ gọi ta là được.

- À phải rồi Thư Hàng tiểu hữu, Bạch đạo hữu cũng tới đây sao?

Hiến Công Cư Sĩ hỏi. Lúc nãy khi đang bày trận thì hắn đã cảm ứng được khí tức của Bạch Tôn Giả rồi.

- Đúng vậy, lúc ta gọi tiền bối đi ăn cơm thì Bạch tiền bối cũng về đến nơi. Tống Thư Hàng đáp.

Nói xong hắn lại nhớ ra một chuyện:

- Hiến Công tiền bối à, ngài không về ăn cơm không phải là vì Bạch Tôn Giả đến đó chứ? Thực ra không sao đâu,

bây giờ Bạch Tôn Giả đã khống chế được mị lực kì lạ trên người mình rồi, sẽ không ảnh hưởng tới người bên cạnh nữa đâu.

- Khụ, không phải vì Bạch đạo hữu. Định lực của lão phu kiên định hơn ngươi tưởng nhiều, vì bận bày trận nên lão phu mới không vào được thôi.

Hiến Công Cư Sĩ nói rất nghiêm túc.

Vì mặt của cư sĩ lúc nào cũng đỏ au, cho nên không thể nhìn xem mặt hắn có đỏ hay không để phỏng đoán hắn đang nói thật hay nói dối.

Hiến Công Cư Sĩ nói:

- Thực ra lão phu muốn hỏi là, lúc mình làm việc thì Bạch đạo hữu có giúp đỡ không?

- Nếu long ma đột kích thì nhất định là Bạch Tôn Giả sẽ ra tay.

Tống Thư Hàng nói.

Hiến Công Cư Sĩ nói:

- Thế thì đến lúc đó ta phải nghĩ tới vấn đề thù lao cho Bạch đạo hữu rồi.

Tống Thư Hàng:

- Bạch Tôn Giả ra tay mà cũng cần thù lao á?

- Cần chứ, lần này bắt long ma là vì hai chúng ta, dù là đạo hữu nào ra tay tương trợ thì đều phải cho họ thù lao xứng đáng. Đặc biệt là Bạch đạo hữu, phải cho hắn lì xì để cầu may.

Tống Thư Hàng ngộ ra chân lý.

- Nhưng mà nếu Bạch đạo hữu ra tay thì phải cho hắn thù lao gì mới được nhỉ?

Hiến Công Cư Sĩ suy tư một lát rồi đột nhiên hai mắt sáng ngời lên:

- Có rồi, lão phu nghĩ ra thứ này hay lắm.

- Thứ gì đó?

- Gần đây lão phu vẫn luôn nghiên cứu về long ma. Ngoài có thể đem chế thành long ma dược tề thì có thể nói cả người long ma đều là bảo bối. Trừ da và gân ra thì xương long ma có thể chế tác thành một pháp bảo gọi là Long Vĩ Độn Ảnh, pháp bảo này có thể làm tăng tốc độ phi hành của phi kiếm lên một chút, đột phá cực hạn của phi kiếm. Bạch đạo hữu thích bão phi kiếm chắc chắn là sẽ thích nó.

Hiến Công Cư Sĩ đáp.

Tống Thư Hàng:

- Hiến Công tiền bối biết chế tác loại pháp bảo này sao?

Pháp bảo kiểu tăng tốc đúng là loại mà Bạch Tôn Giả sẽ thích đó.

- Việc chế tác Long Vĩ Độn Ảnh cũng không khó lắm, sau khi bắt được long ma thì ta sẽ tự tay chế tác cho Bạch đạo hữu một cái. Kĩ thuật luyện khí và pháp trận của ta có thể xếp vào top 5 trong nhóm Cửu Châu số 1 đấy.

Hiến Công Cư Sĩ cười ha hả rồi nói.

Tống Thư Hàng hoàn toàn tin tưởng chuyện này, bởi vì Hiến Công Cư Sĩ đã dùng tầng tầng lớp lớp trận pháp để đón một cái đầu đạn hạt nhân mà không chết đó.

Lúc trước khi hắn đọc thấy tin tức này trong nhóm Cửu Châu số 1 thì đã cảm thấy Hiến Công Cư Sĩ ngầu lòi!

Tống Thư Hàng nói:

- Đến khi bắt được long ma thì Long Vĩ Độn Ảnh có thể cho Bạch tiền bối một niềm vui lớn.

- Lão phu sẽ chế tác rồi Thư Hàng tiểu hữu mang đưa cho Bạch đạo hữu nhé, quyết định thế đi.

Hiến Công Cư Sĩ nói.

Tống Thư Hàng:

- Được luôn, cứ giao cho ta.

Hai người nhìn một đống cạm bẫy, bắt đầu tưởng tượng ra cảnh long ma kiêu ngạo từ trên trời hạ xuống muốn lấy mạng Tống Thư Hàng, sau đó Hiến Công Cư Sĩ và các đồng bạn của hắn sẽ vọt ra, kích hoạt một đống cạm bẫy,

đánh long ma ngã xuống đất, đập chết nó rồi bắt nó có đi mà không có về!

Sau đó ai muốn da thì lấy da, ai muốn máu thì lấy máu, chia xác con long ma ra.

Hình ảnh ấy mới tuyệt vời làm sao!

- Long ma dược tề!

Hiến Công Cư Sĩ nói.

- Long ma dược tề!

Tống Thư Hàng nắm chặt nắm đấm hô theo.

Hai người nhìn nhau cười sung sướng.



… Hiến Công Cư Sĩ tiếp tục đo đạc để bày trận.

Tống Thư Hàng xin phép đi trước một bước rồi về biệt thự.

- Bây giờ làm gì tiếp nhỉ? À đúng rồi, đi tìm Bạch tiền bối để học Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công tầng thứ ba trước vậy.

Tống Thư Hàng nắm tay.

Bây giờ hắn đã thăng lên cảnh giới tam phẩm, đã đến lúc học công pháp tiếp theo và bắt đầu đả thông tứ đại kì mạch của mình rồi. Tu hành như bơi thuyền ngược nước, không tiến sẽ lùi, hắn phải cố gắng hơn nhiều mới được.

Trong lúc suy tư thì Ngư Kiều Kiều đã đi tới.

- Kiều Kiều, có thấy Bạch tiền bối đâu không?

Tống Thư Hàng hỏi.

- À, Bạch tiền bối đang ở chỗ cm ấy.

Ngư Kiều Kiều cười nói.

- Chỗ Cao Mỗ Mỗ á? Bạch tiền bối vào đó làm gì? Từ từ… chẳng lẽ là kịch bản?

Tống Thư Hàng đột nhiên nói.

Ngư Kiều Kiều:

- Ừ, Bạch tiền bối nghe nói đã viết xong phần mở đầu kịch bản, cho nên đã hào hứng đi tìm bạn thân cm của ngươi rồi. Thế nhưng bây giờ Cao Mỗ Mỗ vẫn đang say, Bạch tiền bối đang ngồi đọc kịch bản một mình đấy.

- Ôi chao, phải giải thích cái phần mở đầu đó cho Bạch tiền bối một chút mới được.

Tống Thư Hàng cuống lên, nếu Bạch tiền bối cho rằng Cao Mỗ Mỗ viết phần mở đầu ấy để đì ngài thì không ổn rồi.

Bởi vì phần mở đầu mà Cao Mỗ Mỗ viết thực sự rất giống với thiếu niên áo xanh và ngựa trắng của Bạch tiền bối đó.

- Kiều Kiều, ta tới chỗ Bạch tiền bối chút đây!

Tht nói xong bèn ba chân bốn cẳng chạy thẳng đến phòng Cao Mỗ Mỗ.



… Trong phòng Cao Mỗ Mỗ.

Nhờ ơn Bạch tiền bối mà cuối cùng Cao Mỗ Mỗ cũng được đám người hầu đỡ lên giường, không phải ngủ trên bàn phím nữa.

Còn Bạch Tôn Giả thì đang giở cuốn kịch bản đã viết xong phần mở đầu và đọc được một lúc rồi.

- Bạch tiền bối!

Tống Thư Hàng mở cửa vào rồi gọi.

- Thư Hàng, có chuyện gì mà cuống lên thế?

Bạch tiền bối tò mò hỏi.

- Ta nghe nói Bạch tiền bối đang đọc kịch bản nên tới đây xem.

Tống Thư Hàng cười hì hì:

- Bạch tiền bối đọc tới đâu rồi?

- À, đến đoạn sư tỷ của nhân vật chính lấy người khác, nhân vật chính định đến hôn lễ tỏ tình với sư tỷ mình đây.

Bạch Tôn Giả cầm kịch bản và chỉ vào số trang.

Xem đến tận đây rồi cơ á?

- Bạch tiền bối thấy cốt truyện thế nào?

Tống Thư Hàng gắng sức duy trì bình tĩnh, kéo ghế dựa qua ngồi cạnh Bạch Tôn Giả.

- Ừm, tuy vừa đọc được một tí thôi, nhưng ta thấy cũng không tệ lắm.

Bạch Tôn Giả cười ha hả đáp.

Tống Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm.

- Ban đầu Ngư Kiều Kiều nói đây là một câu chuyện thú vị, thế nhưng kịch bản này thấy cứ nặng nề sao ấy, hình như không phải là hài kịch nhỉ?

Bạch tiền bối tò mò hỏi.

- Đây là vì bọn ta đột nhiên muốn quay một bộ phim có chiều sâu đó, phim không chỉ giới hạn ở khôi hài đâu.

Tống Thư Hàng nghiêm túc đáp.

- À.

Bạch Tôn Giả gật đầu rồi nói tiếp:

- Trong đoạn mở đầu, sư huynh kia cứ luận võ với nhân vật chính hết lần này đến lần khác, làm cho ta nhớ lại chuyện rất lâu trước kia, rất là xúc động đấy.

“Tới rồi, cuối cùng vẫn nói tới tình tiết này rồi!” Tống Thư Hàng thót cả tim.

- Ừm, cho nên ta đồng cảm với nhân vật chính lắm luôn. Thư Hàng à, ta tin tưởng rằng ta sẽ diễn vai diễn này rất tốt.

Bạch Tôn Giả nói tiếp.

- Hả?

Tống Thư Hàng sửng sốt, sau đó thì suýt nữa đã kích động phát khóc lên được.

Hắn vốn đang lo rằng phần mở đầu bốc đồng của Cao Mỗ Mỗ sẽ kích thích Bạch Tôn Giả, nào ngờ ngài lại đồng cảm với cái tình tiết ngược nam chính đến chết đi sống lại thế này.

Mừng quá, đáng mừng quá! Cao Mỗ Mỗ à, bạn tao à, mày may mắn tránh được một tử kiếp rồi! Cuối cùng tao cũng có thể an tâm hủy đặt cái mộ dưới đáy biển của mày với Ngư Kiều Kiều rồi. Trong lúc hắn đang mải suy nghĩ mông lung thì Bạch Tôn Giả lại nói tiếp:

- À đúng rồi Thư Hàng, nếu ta diễn nam chính thì sư huynh ở phần mở đầu này là ai diễn? Cái người tên là Cao Thăng này ấy?

- À, đây chắc là nhân vật mà bạn của ta, chính là tên Cao Mỗ Mỗ viết kịch bản kia muốn diễn đó.

Tống Thư Hàng đáp.

- Ủa? Hắn diễn à?

Bạch Tôn Giả nhìn Cao Mỗ Mỗ đang say bí tỉ rồi lắc đầu:

- Khí chất của hắn không hợp với Cao Thăng sư huynh lắm, đã thế hắn lại còn chưa tu luyện bao giờ.

Tống Thư Hàng cười nói:

- Ta sẽ thương lượng với Cao Mỗ Mỗ, không sao đâu, thực ra hắn không khăng khăng nhất thiết phải diễn nhân vật này đâu.

Tống Thư Hàng biết sở dĩ Cao Mỗ Mỗ thiết lập nhân vật Cao Thăng này là vì tưởng rằng Tống Thư Hàng sẽ diễn nam chính. Hắn có thể khẳng định rằng nếu hắn diễn nam chính, thì lúc quay phim Cao Mỗ Mỗ sẽ diễn cực kì thật, diễn cho ra một màn Cao Mỗ Mỗ tẩn Tống Thư Hàng nhừ tử mới thôi.

Khụ khụ, cho nên chỉ cần bảo Cao Mỗ Mỗ rằng diễn viên chính là Bạch Tôn Giả, thì Cao Mỗ Mỗ sẽ trốn khỏi cái nhân vật Cao Thăng này ngay.

Hắn muốn nhét hành Tống Thư Hàng, chứ không dám nhét hành cho Bạch tiền bối đâu mà.

- Vậy Bạch tiền bối muốn ai diễn nhân vật Cao Thăng này? Đây là một nhân vật phụ khá quan trọng đấy.

Tống Thư Hàng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc