Tống Thư Hàng lại vươn tay ra bắt lấy Thông Nương vẫn còn đang trong trạng thái điên cuồng!
Thông Nương điên cuồng không né được, lần nữa bị bắt lấy.
Ngay sau đó Thông Nương lại thành công thoát khỏi nhờ vào năng lực thiên phú “Lột vỏ hành”.
Người chơi “Tống Thư Hàng” lại đạt được một búp hành màu đỏ như máu!
Tống Thư Hàng nhìn vào mình hai búp hành màu đỏ máu đang cầm trong tay:
-...
Hắn cúi đầu nhìn về phía Thông Nương. Trạng thái điên cuồng của cô ta vẫn chưa được giải trừ, cô ta còn đang điên cuồng tấn công bắp chân của Thư Hàng.
Còn chưa tỉnh à?
Mức độ phù hợp giữa Thông Nương và “Cuồng Bạo thuật” cao tới mức nào đây?
Tống Thư Hàng xoay đầu lại nhìn về phía đầm Thánh Tịch, lên tiếng hỏi:
- Không có cách gì có thể giải trừ “Cuồng Bạo thuật” sớm hơn sao?
Đầm Thánh Tịch cười ha ha nói:
- Cách giải trừ Cuồng Bạo Thuật thì không ít, nhưng quan trọng là ngươi không biết cái nào.
Tống Thư Hàng:
-...
Hết cách, bởi vì Thông Nương không ngừng nhảy lên đá vào đầu gối hắn, để tự vệ cho nên Tống Thư Hàng chỉ còn nước vươn tay ra túm lấy búp hành của cô ta.
Sau khi Thông Nương trong trạng thái điên cuồng bị bắt thì cô ta bèn sử dụng năng lực “Lột vỏ hành” ngay lập tức không chút do dự.
Cứ như vậy búp hành màu đỏ máu trong tay Tống Thư Hàng càng lúc càng nhiều.
Tống Thư Hàng bảo đảm hắn làm vậy để tự vệ chứ không phải vì muốn thu thập “Búp hành ba trăm năm đã yêu hóa” của Thông Nương đâu.
...
Lúc Thông Nương rất không dễ dàng khôi phục lại từ trong trạng thái “Điên cuồng”, đột nhiên cô ta có cảm giác toàn thân mình suy yếu vô lực, thể lực và chân khí đều bị rút sạch.
- Trời ơi, cuồng bạo tốn nhiều thể lực và chân khí quá đi mất. Không ổn, chân nhũn ra luôn rồi
~Thông Nương kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống đất, ngay cả một cọng rễ cũng không nhúc nhích được.
- Cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi à.
Tống Thư Hàng lên tiếng nói.
Thông Nương cười hì hì, cô ta đắc ý nhìn về phía Tống Thư Hàng:
- Sao nào? Cuồng Bạo thuật của ta lợi hại không?
- Ừm... Dưới góc độ nào đó mà nói thì Cuồng Bạo thuật của cô thực sự rất lợi hại.
Tống Thư Hàng nói đến là chân thành.
- Ha ha ha ha, vậy ngươi mau nói cho ta biết ta lợi hại thế nào đi? Dường như lúc dùng “Cuồng Bạo thuật” thì không nhớ gì cả. Chóng mặt lắm, ha ha.
Thông Nương nói một cách ngượng ngùng.
- Ừm.
Tống Thư Hàng xoay đầu lại, ánh mắt liếc về phía một đống búp hành màu đỏ máu:
- Lúc cô ở trong trạng thái điên cuồng không hề biết mệt, tuyệt đối không lùi bước, nhất quyết không đầu hàng.
Đống búp hành màu đỏ máu kia ít nhất cũng hơn hai trăm đấy.
Tống Thư Hàng không biết “Cuồng Bạo thuật” có phải rất tiêu hao thể lực và chân khí hay không... Nhưng hắn có thể khẳng định, sau khi Thông Nương thi triển tuyệt chiêu “Lột vỏ hành” hơn hai trăm lần thì thể lực của cô ta nhất định đã tiêu hao quá mức!
Khi đống búp hành kia cũng lọt vào trong mắt Thông Nương. Ánh mắt của cô ta lập tức như bị đóng băng.
Sau khi im lặng hồi lâu.
Thông Nương run rẩy mở miệng:
- Tống Thư Hàng, ngươi có thể nói cho ta biết đống búp hành kia là sao không? Tuy rằng màu sắc không giống, nhưng đến cùng ta vẫn cảm thấy những búp hành kia rất là quen mắt, cả mùi cũng rất là quen.
- Ừm, cô đoán đúng rồi đó. Tuy rằng màu sắc không giống, thế nhưng đó chính là một phần thân thể của cô đấy!
Tống Thư Hàng xác định.
-...
Cơ thể Thông Nương run rẩy, nỗi buồn chấn động mãnh liệt đã đâm trúng điểm khóc trong lòng cô, nước hành không ngừng trào ra từ đôi mắt:
- Sao ngươi có thể tàn nhẫn tới vậy cơ chứ, một đống lớn búp hành này ít nhất cũng hơn hai trăm cây rồi, ngươi đã làm gì ta rồi hả?
- Mấy câu này... Tốt nhất là cô nên xem ít mấy bộ phim tình yêu máu chó gần đây lại nhé Thông Nương. Đừng nghĩ rằng ta không biết cô thường xuyên lén lút dùng điện thoại của ta để xem mấy bộ phim máu chó đó.
Tống Thư Hàng thở dài, nói:
- Hơn nữa, thật ra nguyên nhân có đống búp hành này xuất phát từ chính bản thân cô.
Thông Nương lập tức cả kinh, sau đó hiểu ra:
- Chẳng lẽ là do bí pháp “Cuồng Bạo thuật” của ta ư?
Trong đầu Thông Nương hiện lên một hình ảnh, lúc cô thi triển “Cuồng Bạo thuật” không ngừng nhổ búp hành của mình ra, rồi lại không ngừng sinh ra một búp hành mới.
- Đúng vậy, không sai, tất cả là do bí pháp đó của cô đấy.
Tống Thư Hàng khẳng định.
Thông Nương quỳ luôn.
Quả là một bí pháp đáng sợ! Cô chắc chắn cả cuộc đời này cũng không muốn sử dụng bí pháp này lần nữa.
******************
Bên ngoài đầm Thánh Tịch.
Các vị đạo hữu của Nhóm Cửu Châu Số 1 đang trao đổi “Bí thuật” mà bản thân lấy được và các loại lĩnh ngộ họ hiểu được từ “Thánh Nhân giảng pháp” với nhau.
Lúc này cây liễu yêu kia của Bạch Tôn Giả đang làm chuyện “Giết hại đồng loại”, cô ta đang lựa ra những cành liễu có chất lượng tốt cho Bạch Tôn Giả, sau đó chém chúng còn lại cỡ của phi kiếm dùng một lần để tiện cho Bạch Tôn Giả chế tạo.
Liễu yêu Khinh Vũ cũng không đi vào trong không gian “Đầm Thánh Tịch”... Cô là tà ma chốn Cửu U, hơn nữa còn chưa được tịnh họa hoàn toàn nên không thể đi vào không gian “Đầm Thánh Tịch”.
Bạch Tôn Giả ngồi trên đồng cỏ, vừa nghe các vị đạo hữu luận đạo, trao đổi lĩnh ngộ của bản thân, vừa vươn tay nhận lấy nhánh cây trong tay liễu thụ yêu Khinh Vũ, nhanh chóng chế tạo “Phi kiếm dùng một lần phiên bản 005”.
Trận đại chiến giữa tà ma Cửu U và Bạch Vân thư viện sắp tới, hắn muốn chế tác nhiều phi kiếm dùng một lần hơn cho tất cả các vị đạo hữu trong “Nhóm Cửu Châu Số 1” làm bùa hộ mệnh.
...
Tô Thị A Thập Lục ngồi trên một cây đại thụ, đưa mắt nhìn sang hồ ánh sáng kia, nói:
- Sao Thư Hàng còn chưa ra nhỉ?
Phút cuối “Đầm Thánh Tịch” gọi Thư Hàng ở lại là có chuyện gì quan trọng sao?
Lúc cô đang suy nghĩ thì thân hình Tống Thư Hàng liền nhảy ra từ trong không gian của “Đầm Thánh Tịch” rồi vững vàng đáp xuống đất.
Sau khi Tống Thư Hàng rời khỏi không gian đó, “Hồ ánh sáng” trên bầu trời dần dần tiêu tán rồi biến mất không thấy gì nữa. Cửa vào không gian “Đầm Thánh Tịch” cũng biến mất.
- Cuối cùng Thư Hàng tiểu hữu cũng chịu ra rồi.
Bắc Hà Tán Nhân cười nói.
Bạch Tôn Giả xoay đầu lại:
- Ồ, cuối cùng chịu ra rồi à Thư Hàng. Phút cuối đầm Thánh Tịch gọi ngươi lại là có chuyện gì thế?
Tống Thư Hàng mỉm cười, giơ Ngộ Đạo thạch trong tay lên:
- Thật ra vì Thông Nương nên hắn mới gọi ta lại. Đầm Thánh Tịch nói Thông Nương cũng có tư cách lấy được bí pháp truyền thừa, vậy nên ta ở lại để Thông Nương tiếp nhận một bí pháp truyền thừa.
Bạch Tôn Giả gật nhẹ đầu.
Lúc này, “Truyền Công Cuồng” Thiên Nhai Tử đạo trưởng ló đầu qua hỏi:
- Con tiểu yêu tinh này lấy được bí pháp gì sao? Bí pháp gì lại mất nhiều thời gian đến vậy?
Bí pháp lấy được càng phức tạp thì càng mất nhiều thời gian.
Thiên Nhai Tử đạo trưởng vẫn luôn tìm cơ hội để thu Thông Nương làm đệ tử, cho nên hắn vô cùng quan tâm tới cô ta.
- Thông Nương học bí pháp không tốn bao nhiêu thời gian, nhưng mà bí pháp của cô ta lại khá thú vị, sau khi cô ta học xong bí pháp bèn dùng thử, kết quả là quậy hơn nửa ngày mới xong nên phải tốn chút thời gian.
Tống Thư Hàng giải thích.
Thông Nương miễn cưỡng nâng búp hành của mình lên rồi trợn mắt với Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng cười một tiếng, bước nhanh tới chỗ Dược Sư tiền bối:
- Dược Sư tiền bối, sau khi Thông Nương sử dụng bí thuật kia đã tiêu hao rất lớn. Ta muốn hỏi chỗ ngài có cách gì giúp cô ta nhanh chóng hồi phục hay không?
Thông Nương đã suy yếu tới mấy phút mà vẫn chưa khôi phục lại, trong lòng cô cũng có chút sợ hãi.
Mà Tống Thư Hàng lại vì hai trăm búp hành kia mà có chút áy náy, do đó hắn đành thay cô hỏi thăm Dược Sư tiền bối một phen.
- Dùng bí thuật gì?
Dược Sư nghi hoặc hỏi.
- Là “Cuồng Bạo thuật”.
Tống Thư Hàng đáp, ngoài ra chiêu “Lột vỏ hành” kia của cô ta làm hắn nhất thời cũng không biết nên hình dung như thế nào cho phải.
- Vậy hẳn là do thể lực tiêu hao quá mức trong thời gian ngắn phải không? Chuyện nhỏ, lát về để ta bào chế một chút dược tề cho ngươi, sau đó ngươi tưới cho cô ta là được.
Dược Sư cười nói.
- Cảm ơn nhé Dược Sư tiền bối.
Tống Thư Hàng đang nói thì nghĩ tới một chuyện.
Theo đó, hắn từ trong “Túi thu nhỏ một tấc” của mình lấy ra mười mấy búp hành màu đỏ đưa cho Dược Sư:
- Dược Sư tiền bối, lần trước ngươi cho ta cái đan phương ngâm thuốc để cường hóa thể chất kia ta còn chưa kịp cảm ơn ngươi. Xin tặng mấy búp hành này cho ngươi, mong là Dược Sư tiền bối sẽ không ghét bỏ.
Không chỉ có đan phương lần trước, sau khi Tống Thư Hàng bước vào con đường tu hành, Dược Sư đã giúp đỡ hắn rất nhiều, hắn chờ mãi cũng không có cơ hội để cảm ơn Dược Sư tiền bối.
Hắn còn nhớ lúc Dược Sư đưa đan phương cho hắn đã nói qua muốn một ít “Hành tinh mấy trăm năm” để làm một vài thí nghiệm cho đan dược mới.
- Nhiều vậy à?
Dược Sư nhìn qua hơn mười mấy búp hành kia, kinh ngạc hỏi lại.
- Trong tay của ta còn nhiều nữa, vì vậy xin Dược Sư tiền bối đừng khách sáo, cứ nhận lấy nhé.
Tống Thư Hàng cười nói.
- Được rồi... Ta đúng là đang cần những búp hành này để làm một số thí nghiệm. Ừm, tới khi ta nghiên cứu ra loại đan dược mới thì sẽ không thiếu chỗ tốt cho ngươi đâu.
Dược Sư cười ha ha một tiếng rồi thu lại mười mấy cây búp hành này.
Tống Thư Hàng:
- Vậy ta xin chúc tiền bối thí nghiệm thành công nhé.
Thông Nương trong tay hắn lại trợn mắt lần nữa, không ngờ còn dám tiện tay dùng búp hành của cô làm quà, đáng ghét.
...
Tống Thư Hàng đánh giá một bó lớn búp hành còn lại trong “Túi thu nhỏ một tấc”, những búp hành này nên xử lý sao đây? Hay là tìm Biệt Tuyết Tiên Cơ đổi cơ hội tham gia “Tiên Trân yến” nhỉ?
Nhớ đến “Tiên Trân yến” của Tiên Cơ, Tống Thư Hàng lập tức thèm rõ dãi. Không biết “Thực Tiên yến” cao cấp hơn “Tiên Trân yến” sẽ ngon tới mức nào đây?
- Này ~ nghe ta nói nè các vị đạo hữu ~
Lúc này, một giọng nói ồm ồm vang lên.
Các vị đạo hữu đưa mắt nhìn sang, người nói chính là Vạn Thư sơn.
- Các vị đạo hữu, các ngươi tính lúc nào mới chịu tha cho bổn đại gia đây? Chân của ta đã chết lặng rồi này ~ hơn nữa, bổn đại gia đã giữ cái tư thế xấu hổ này lâu lắm rồi ~ bây giờ có thể kéo bổn đại gia ngay ngắn lại được chưa?
Giọng nói của Vạn Thư sơn run rẩy.
Lúc này các vị đạo hữu mới phát hiện, Vạn Thư sơn luôn giữ tư thế người cong eo gập cùa “Vận động viên thể thao” này từ nãy đến giờ.
Vạn Thư sơn đáng thương, lúc này đôi chân nó đã run rẩy lắm rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Bạch Tôn Giả vỗ tay một cái, nói:
- Bảo sao lúc ta từ trong không gian kia đi ra cứ có cảm giác là đã quên mất cái gì đó. Thì ra là quên mất kéo “Vạn Thư sơn” cho ngay lại.
Vạn Thư sơn:
-...
- Các vị đạo hữu, trước tiên ngưng tán dóc đã, chúng ta đẩy Vạn Thư sơn về đã nào.
Bạch Tôn Giả cười ha ha nói.
Vậy là các vị đạo hữu trong “Nhóm Cửu Châu Số 1” mỉm cười đứng dậy, phối hợp với Bạch Tôn Giả đẩy Vạn Thư sơn đáng thương cho ngay lại.
Tô Thị A Thập Lục nhảy từ trên cây xuống rồi đi tới bên canh Tống Thư Hàng.
Sau đó cô nhìn thấy Thư Hàng đang cầm mấy cây cỏ nhỏ, khuôn mặt như có điều suy nghĩ.
- Đao Ý Thông Huyền à?
Tô Thị A Thập Lục chỉ liếc cái là nhận ra lai lịch của những cây cỏ nhỏ này ngay.