- Đừng dùng kiểu từ ngữ đen tối như “sống chung”được không? Hai người đàn ông ở trong cùng một cái nhà mà gọi là sống chung à?
Tống Thư Hàng dở khóc dở cười hạ giọng nói:
- Có khi Bạch tiền bối ở nhà chán quá nên đi dạo phố rồi.
Bây giờ Bạch tiền bối đã quen với cuộc sống hiện đại rồi, ngài đi ra ngoài chơi cho thoải mái là chuyện bình thường mà.
Bạch Hạc Chân Quân hừ lạnh một tiếng rồi truyền âm nhập mật nói:
- Không thể nào, trước khi ta chuyển trường đã nhận được tin tức đáng tin cậy là Bạch tiền bối cũng chuyển tới đại học Giang Nam rồi. Ta từng nghe Bạch tiền bối nói hồi còn trẻ ngài là cô nhi, không được đến trường, cho nên rất muốn thử cảm giác đến trường một lần xem sao. Nhất định là ngài đã chuyển vào lớp ngươi. Mau khai thật ra, ngươi giấu ngài ấy ở đâu rồi?
- Bạch tiền bối chuyển tới đại học Giang Nam á? Ta có nghe thấy ngài ấy nói thế bao giờ đâu?
Tống Thư Hàng sửng sốt rồi cũng truyền âm nhập mật trả lời.
Đồng thời, hắn nhớ Bạch tiền bối đã từng nhờ Tuyết Lang Động Chủ làm giấy tờ gì đó.
Chẳng lẽ tôn giả định đến trường chơi làm sinh viên thật à?
- Ngươi đừng có mà giả ngu, rốt cuộc thì Bạch tiền bối đang ở đâu?! Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự là ta nghiêm trị!
Bạch Hạc Chân Quân tiếp tục truyền âm nhập mật.
Trong con mắt của người ngoài…
Bạn Bạch Hạc xinh đẹp chống hai tay lên bàn Tống Thư Hàng và nhìn hắn đăm đăm.
Tống Thư Hàng thì nhìn lại chẳng chút yếu thế.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, chẳng nói một lời, thế nhưng ai nhìn vào cũng thấy họ đang trao nhau vô vàn tiếng lòng trong im lặng.
- Ta nhớ ra rồi, bạn Bạch Hạc diễn người yêu của Cao Thăng sư huynh trong “Trận Chiến Mạt Pháp” đó!
Có bạn cùng lớp đột nhiên nhớ ra.
Thế là cả phòng vang vọng tiếng cười thấu hiểu của chúng bạn.
…
Tống Thư Hàng cười khổ:
- Ta không biết đâu, ta nói thật mà.
- Xem ra ngươi chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ!
Bạch Hạc Chân Quân nở nụ cười.
Sau đó cô đột nhiên ra tay xốc Tống Thư Hàng lên khỏi chỗ ngồi. Chân quân lục phẩm ra tay, tốc độ nhanh như chớp giật, Tống Thư Hàng căn bản không kịp tránh né.
- Thầy ơi, bạn Thư Hàng không khỏe, em đưa bạn ấy xuống phòng y tế đây.
Bạch Hạc Chân Quân cười nói với thầy trợ giảng.
- Hả?
Thầy trợ giảng ngẩn ra rồi gật đầu như vừa ngộ ra chân lý:
- Đi đi!
Bây giờ thì hắn đã hiểu vì sao Bạch Hạc lại chạy ngàn dặm xa xôi đến Hoa Hạ rồi, hóa ra là vì em Thư Hàng à?
Đúng là tình yêu đích thực mà.
… cho nên dù thấy bạn nhỏ Thư Hàng khỏe mạnh vui tươi, thế nhưng thầy trợ giảng vẫn để Bạch Hạc đưa hắn xuống phòng y tế.
Bạch Hạc Chân Quân tươi cười cảm ơn thầy phụ đạo, rồi vung tay lên bế ngang Tống Thư Hàng trong lòng.
Tư thế này là bế công chúa đó!
Bạn trai rất bảnh, bạn gái rất xinh, lại cộng với tư thế bế công chúa, tạo thành một hình ảnh cực kì đẹp.
Mỗi tội vị trí bế công chúa hơi bị ngược thôi.
Bạch Hạc Chân Quân nhỏ nhắn xinh đẹp cứ thế bế Tống Thư Hàng đi nhanh về phía phòng y tế.
Nhìn mà lẹo cả mắt.
- Từ từ, đừng thế mà. Xin cô đó… bạn Bạch Hạc. Đừng bế ta thế, thương lượng tí đi, mình đổi tư thế khác được không? Đổi thành khiêng cũng được.
Tống Thư Hàng kêu lên.
Hắn đã liều chết giãy dụa, thế nhưng một tu sĩ tam phẩm cỏn con như hắn làm sao có thể thoát khỏi vòng tay của chân quân lục phẩm như Bạch Hạc Chân Quân cơ chứ?
- Nói cho ta biết Bạch tiền bối ở đâu rồi ta thả xuống.
Bạch Hạc Chân Quân nhếch mép cười tà mị.
- Ta không biết thật mà.
Tống Thư Hàng cắn răng nói.
Ta nói thật lòng mà cớ sao người lại không tin?
- Chỉ còn một đoạn nữa là đến phòng y tế rồi, trước khi đến nơi thì ngươi vẫn còn cơ hội đổi ý đấy.
Bạch Hạc Chân Quân truyền âm nói.
Tống Thư Hàng:
- …
Tiêu rồi, chết cha rồi, lần này hắn đi đời nhà ma rồi, không sống nổi nữa rồi!
- Ớ? Anh Thư Hàng?
Bé Thi chớp mắt nhìn Bạch Hạc tiền bối và Tống Thư Hàng đi xa mà không biết phải làm sao mới tốt.
…
Xoạch!
Cửa phòng y tế bị đẩy ra.
Phòng y tế không ở cùng một tòa nhà với lớp học của Tống Thư Hàng mà cách đó một cái sân thể dục.
Dọc đường đi, Tống Thư Hàng cảm nhận được vô số ánh mắt nóng bỏng dán vào mình đang bị bế công chúa. Cho dù hắn che mặt thì cũng chẳng có hiệu quả là bao.
Thế này thì có khi hắn toi cơm thật mất!
Trong phòng y tế.
Sau khi nghe thấy tiếng mở cửa, một giọng nói trầm thấp vang lên:
- Ơ? Mới khai giảng có một hôm mà đã có sinh viên ốm rồi à?
Nghe giọng quen ghê.
Tống Thư Hàng không nhịn được quay đầu nhìn về phía tiếng nói trầm thấp kia.
Sau đó, hắn nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác đen đang chống một tay lên cằm ngồi trong phòng y tế, còn đang vẽ một trận pháp phức tạp lên tờ giấy A4 để trên bàn.
- Ớ? Đây chẳng phải là Thư Hàng tiểu hữu sao, còn Bạch Hạc tiền bối nữa chứ? Sao hai người lại tới đây? Thư Hàng tiểu hữu bị thương à?
Người đàn ông mặc áo khoác đen hỏi.
- Ủa, Phủ Chủ Thất Sinh Phù tiền bối, sao ngài cũng ở đây thế?
Tống Thư Hàng trợn mắt.
- À à, như ngươi thấy đó, ta đang làm bác sĩ học đường trong trường đây, ta vừa nhận lời mời trước đó không lâu, Tuyết Lang Động Chủ xử lý giấy tờ cho đó.
Phủ Chủ Thất Sinh Phù nhún vai đáp.
- Ta hỏi vì sao ngài lại ở đây kìa! Chẳng phải ngài đã công đức viên mãn, sắp đi thăng cấp rồi à?
Tống Thư Hàng nghi hoặc hỏi.
- Đúng vậy, ta đang chuẩn bị thăng cấp đây. Thế nhưng trước khi thăng cấp thì cần lo liệu nhiều thứ lắm, tỉ như trận pháp độ kiếp này. Ta đang vẽ trận pháp độ kiếp bản cải tiến đó.
Phủ Chủ Thất Sinh Phù chỉ vào tờ giấy A4 trước mặt mình rồi cười phớ lớ.
- Nếu ngài muốn bố trí trận pháp độ kiếp thì sao còn ở đây làm bác sĩ hả?
Tống Thư Hàng dở khóc dở cười:
- Đừng bảo là ngài muốn thực hiện nguyện vọng làm bác sĩ cứu người trước nhé?
Phủ Chủ Thất Sinh Phù giải thích:
- Không phải, gần đây ta khắc chế lắm, không có nguyện vọng to lớn gì đâu. Thực ra ta đến đây làm bác sĩ là để thực hiện giao dịch với Bạch tiền bối thôi.
- Giao dịch với Bạch tiền bối á? Cụ thể là sao?
Nghe đến đó, Bạch Hạc Chân Quân ném Tống Thư Hàng sang một bên.
- Chuyện là thế này, Bạch tiền bối định vào đại học Giang Nam chơi ít hôm để trải nghiệm cuộc sống học đường, nhưng ngài ấy sợ mình chơi phiêu quá hoặc là thất thần, không cẩn thận gây ra thương vong thì không ổn. Cho nên ngài mới tìm ta đến trấn thủ ở phòng y tế này để ngừa vạn nhất. Bạch tiền bối sẽ đích thân cải tiến pháp trận độ kiếp của ta cho hoàn mỹ hơn để làm thù lao. Vốn dĩ cái chức bác sĩ này phải để Dược Sư làm cơ, thế nhưng gần đây Dược Sư có chuyện muốn tìm hiểu nên sắp bế quan rồi.
Phủ Chủ Thất Sinh Phù giải thích.
… Bạch Tôn Giả mà thất thần thì nguy hiểm lắm, xem ra Bạch tiền bối rất hiểu bản thân đó chứ.
- Hả? Với năng lực của Phủ Chủ Thất Sinh Phù đạo hữu thì bày một pháp trận giúp độ kiếp thành công đâu có khó gì?
Bạch Hạc Chân Quân tò mò hỏi.
Phủ Chủ Thất Sinh Phù là người rất có lai lịch, thế lực sau lưng cực lớn, một trận pháp độ kiếp với hắn chẳng qua chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay thôi mà.
- Bố trí một trận pháp giúp ta độ kiếp thành công thì không khó… thế nhưng trận pháp được Bạch tiền bối sửa đổi có thể giúp ta tăng đan văn khi kết đan. Nói không chừng ta có thể trùng kích kim đan tám long văn luôn ấy chứ!
Phủ Chủ Thất Sinh Phù dương dương tự đắc đáp.
- Ngươi hời quá!
Bạch Hạc Chân Quân nói.
- Đó là Bạch tiền bối chiếu cố đám hậu bối chúng ta thôi.
Phủ Chủ Thất Sinh Phù cười ha hả rồi lại nhìn sang Tống Thư Hàng:
- Đúng rồi, Thư Hàng tiểu hữu bị thương à? Lại đây ta xem cho. Tuy y thuật của ta không bằng Dược Sư nhưng cũng không tồi đâu.
- Ta không bị thương gì trên thân thể cả.
Tống Thư Hàng nói:
- Tâm hồn mới bị thương đây này, ta sắp không còn mặt mũi nào mà nhìn mặt mọi người trong đại học Giang Nam nữa rồi.
Phủ Chủ Thất Sinh Phù:
- ….
- Tự ngươi chuốc lấy thôi, ai bảo ngươi không cho ta biết Bạch tiền bối đang ở đâu! Ta đã cho ngươi bao nhiêu là cơ hội trên đường đi rồi mà!
Bạch Hạc Chân Quân nói.
- Tiền bối, ta không biết Bạch tiền bối ở đâu thật mà. Nếu ta mà biết thì đã nói cho ngài rồi, có phải là chuyện bí mật gì đâu?
Tống Thư Hàng lại nói:
- Với lại, ngài không thấy Phủ Chủ Thất Sinh Phù còn biết nhiều hơn ta à?
- Đúng vậy.
Hai mắt Bạch Hạc Chân Quân sáng ngời lên, hắn nhìn về phía Phủ Chủ Thất Sinh Phù:
- Phủ Chủ Thất Sinh Phù đạo hữu, ngươi có biết Bạch tiền bối đang ở đâu không? Ta đi hết cái đại học Giang Nam này rồi mà vẫn chẳng cảm ứng được khí tức của ngài ấy đâu cả!
- À, Bạch tiền bối không ở đại học Giang Nam đâu. Vốn là sáng nay Bạch tiền bối định đến đây đi dạo, nhưng đang ngự kiếm phi hành với ta thì ngài nhìn thấy ở trường đại học hàng xóm đang dạy kĩ thuật múa máy xúc, thế là đổi ý chạy sang đó học máy xúc rồi.
Phủ Chủ Thất Sinh Phù nói.
Tống Thư Hàng:
- …
Bạch Hạc Chân Quân:
- …
Có thể lắm, vụ này đúng tính Bạch tiền bối luôn.
- Sao tự nhiên trong trường mà lại dạy múa máy xúc là thế nào? Trường quái quỷ gì thế?
Bạch Hạc Chân Quân không nhịn được rủa xả một hồi.
Phủ Chủ Thất Sinh Phù:
- Đó là cái trường chuyên dạy con người ta lái máy xúc, ta cũng ở đó xem một tí, vụ múa máy xúc ấy trông hay đáo để cơ. Hơn nữa trừ máy xúc thì trường đó còn dạy cả lái ô tô, không phải dạy đối phó để đi thi đâu, dạy thành tài xế lành nghề có kĩ năng đua xe siêu đỉnh luôn ấy. Bạch tiền bối đưa tờ quảng cáo của trường kia cho Đông Phương Lục tiên tử rồi, Đông Phương Lục tiên tử tỏ vẻ hào hứng lắm.
Tống Thư Hàng: 0_0
Bạch Hạc Chân Quân: 0_0
- Từ từ, Đông Phương Lục tiên tử muốn học lái xe á? Đây không phải chuyện đùa đâu, Phủ Chủ Thất Sinh Phù đạo hữu, ta thấy ngươi đừng làm bác sĩ ở đây nữa, ngươi sang trường hàng xóm mà làm đi. Ta có dự cảm là chỗ đó càng cần ngươi trấn thủ để cứu vớt chúng sinh hơn đấy!
Bạch Hạc Chân Quân nói đầy nghiêm túc.
Trong cuộc thi máy kéo có tay cầm trước đó, Đông Phương Lục tiên tử đại sát bốn phương, tắm máu đạo hữu, đúng là nghĩ lại mà kinh.
- Không được, ta đã hẹn với Bạch Tôn Giả là sẽ ở đại học Giang Nam làm bác sĩ rồi. Giao hẹn là giao hẹn, không sửa được đâu.
Phủ Chủ Thất Sinh Phù cười nói.
Tống Thư Hàng nghĩ bụng, toi cơm rồi.
Không chỉ hắn, mà cả đại học Giang Nam và trường hàng xóm đều sắp toi cơm đến nơi rồi!