TU CHÂN NÓI CHUYỆN PHIẾM QUẦN

Đưa viên linh thạch tứ phẩm này ra xong Tống Thư Hàng cảm thấy đứt từng đoạn ruột. Đây chính là một viên linh thạch tứ phẩm đó! Có thể dùng để mua ba bản công pháp cùng cỡ như Hỏa Diễm đao đó!

Mong rằng phần quà mà Trúc Quản Tử trưởng lão gửi cho đệ tử đủ để bù lỗ viên linh thạch tứ phẩm này, đừng có mà gửi mấy thứ dở hơi cám lợn gì đấy nhé!

Tiếp theo Thư Hàng lại điền địa chỉ biệt thự của Ngư Kiều Kiều vào mẫu chuyển phát nhanh kia.

Mấy ngày này hắn vẫn sống ở trong nhà của Ngư Kiều Kiều.

Hắn vốn còn định quay về nhà sớm một chút sau chuyến đi vào vũ trụ kia.

Nhưng bây giờ Cao Mỗ Mỗ còn đang ở trong nhà Ngư Kiều Kiều, hai thằng bạn cùng phòng khác cũng đang trên đường chạy đến đây. Đã như thế thì cứ ở thêm vài ngày chờ gặp mấy đứa bạn cái đã.

Cô gái mặc sườn xám kia mỉm cười nhận lấy tờ đơn chuyển phát nhanh rồi trả sợi dây màu vàng lại cho Thư Hàng, bổ sung thêm:

- Quý khách, món đồ của quý khách sẻ được chuyển đến trong vòng hai ngày. Vui lòng kiểm tra cẩn thận và nhận hàng. Ngoài ra quý khách còn có nhu cầu giao dịch gì khác nữa không?

- Cảm ơn, đã hết rồi.

Tống Thư Hàng đứng dậy, bỏ sợi dây màu vàng vào trong túi thu nhỏ một tấc:

- Vậy chúng ta xin cáo từ.

- Tạm biệt quý khách!

Cô gái mặc sườn xám mỉm cười.

Đối công ty chuyển phát nhanh toàn cầu Tam Thế mà nói, mấy món đồ giữ thế này được lấy đi càng nhanh càng tốt. Nếu quá 500 năm thì sẽ lỗ chết mất..

Tống Thư Hàng và Ngư Kiều Kiều rời khỏi công ty chuyển phát nhanh toàn cầu Tam Thế.

- Hàng gửi thuận lợi vào tay rồi, không biết nó là cái gì nhỉ? Mong rằng đừng có là mấy thứ như con rối.

Tống Thư Hàng cảm thán. Nếu không thì hắn phun máu cho mà xem!

Ngư Kiều Kiều nói:

- Yên tâm đi, quà tu sĩ để cho đệ tử thì chỉ toàn mấy thứ kiểu như đạo bào pháp y, phi kiếm bảo đao, các loại đan dược quý hiếm hoặc pháp bảo linh tinh gì đó. Chẳng có vị sư phụ nào lại đi đưa mấy thứ không thực dụng như con rối cho đệ tử đâu.

Còn việc nó có đáng giá một viên linh thạch tứ phẩm hay không thì Ngư Kiều Kiều không dám nói trước.

Nghe Ngư Kiều Kiều nói vậy thì Tống Thư Hàng cũng thấy yên tâm hơn hẳn. Cũng đúng, dù sao cũng là tu sĩ chứ có phải người thương đâu mà, chắc là không tặng mấy thứ linh tinh đâu.

Ngư Kiều Kiều ưỡn eo một cái:

- Vậy giờ chúng ta gọi xe về đi. Cũng muộn rồi, bây giờ về thì chắc là kịp giờ ăn cơm trưa.

Nghe thấy cái chữ ăn này xong thì mặt mày Thư Hàng tái mét. Chữ ăn này làm cho hắn nhớ tới cảm giác nước bùn ập vào tràn họng, thêm cả lúc toàn thân bị bùn đất hành hạ nữa.

Khuya nay về nhà hắn phải lấy ảnh của Bạch Tôn Giả ra thắp nhang cầu nguyện mới được. Hôm nay xúi quẩy quá, mong rằng có thể vớt vát được phần nào.

Hai người vào thang máy đi xuống dưới, vừa bước ra cửa định gọi một chiếc xe tắc-xi.

Lúc này chợt có một giọng nói vang lên bên tai Ngư Kiều Kiều và Tống Thư Hàng:

- Hai vị đạo hữu, xin dừng bước!

Là thanh âm truyền âm nhập mật đây mà.

Tống Thư Hàng và Ngư Kiều Kiều đều quay đầu lại và trông thấy có một vị đạo nhân tóc trắng phau ngồi ở bồn hoa bên cạnh building Phồn Hoa kia.

Đây đúng là vị đạo trưởng tóc trắng đã gửi hàng chuyển phát nhanh ở công ty chuyển phát nhanh toàn cầu Tam Thế ban nãy. Lúc này nhờ có hắn toàn lực khống chế nên khí tức trên người hắn đã thu liễm lại rất nhiều.

Đạo nhân tóc trắng ngồi xếp bằng ở bên cạnh bồn hoa... Trước mặt ông chất một đống cả tiền lẻ.

Đạo trưởng hạc phát đồng nhan, khí chất xuất trần, dù là người bình thường đi chăng nữa cũng có thể nhìn ra hắn không hề tầm thường. Tuyệt đối không phải cái loại người đi nhuộm tóc bạc để lừa đảo.

Sau đó lúc đạo trưởng ngồi bên cạnh bồn hoa nhắm mắt đả tọa thì có vài tín đồ đạo môn gan lớn lặng lẽ để lại vài đồng xu trước mặt đạo trưởng, xong xuôi còn chắp tay cầu nguyện, mấy vị tín đồ gan lớn này coi đạo trưởng như hồ cầu nguyện luôn rồi.

Sau khi mấy vị tín đồ này đi khỏi thì có một số người qua đường không hiểu đầu cua tai nheo gì, thấy trước mặt đạo nhân có vài đồng xu thì cũng tiện tay góp thêm một chút vào đống tiền trước mặt đạo nhân.

Khi đạo trưởng đứng dậy thì nhìn thấy trước mặt mình có một đống tiền lẻ, không khỏi cảm thấy xấu hổ. Hắn khoát tay một cái liền cuốn hết số tiền lẻ này vào trong áo.

Sau đó hắn cất bước đi về phía Tống Thư Hàng và Ngư Kiều Kiều.

Hắn dùng pháp môn Súc Địa Thành Thốn, sau hai bước thì đã xuất hiện bên cạnh Tống Thư Hàng.

Tống Thư Hàng thi lễ với đạo trưởng tóc trắng một cái, nghi hoặc hỏi lại:

- Đạo trưởng gọi ta lại có việc gì chăng?

- Tiểu đạo hữu, bần đạo gọi ngươi lại là vì có điều cần nhờ vả.

Đạo trưởng tóc trắng mỉm cười, cố hết sức thể hiện thiện ý của mình. Sau đó hắn lại dùng truyền âm nhập mật hỏi:

- Tiểu đạo hữu, trên người của ngươi có thứ gì liên quan đến Huyết Ma ngoại vực thiên ma không?

Thứ liên quan đến Huyết Ma sao?

Trên người Tống Thư Hàng có hai thứ liên quan đến huyết ma, một là huyết cốt thần bí nọ, ngay cả Bạch tiền bối cũng không nhìn ra được công dụng của nó nên tiện tay ném lại cho Tống Thư Hàng, bảo hắn khi nào nuôi chó thì để cho chó nó nhai mài răng.

Ngoại trừ mảnh huyết cốt kia ra thì trên người Tống Thư Hàng còn rất nhiều huyết trân châu.

Lúc trước con Huyết Ma tội nghiệp kia bị nguyên nhóm tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 đánh hội đồng, cuối cùng bị Bạch Tôn Giả đánh một chưởng văng ra huyết trân châu đầy đất. Số lượng huyết trân châu này nhiều quá nên Bạch Tôn Giả lại chia cho Tống Thư Hàng một nắm.

Lão đạo tóc trắng này hỏi thế thì đương nhiên là đã cảm ứng được bảo vật Huyết Ma trên người hắn.

- Đúng là trên người ta có vật liên quan đến Huyết Ma.

Tống Thư Hàng đáp.

Trong mắt của lão đạo hiện lên vẻ mừng rỡ, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng bình tĩnh:

- Xin thứ cho lão đạo mạo muội, có thể cho lão đạo mượn xem thử bảo vật liên quan đến ngoại vực thiên ma trên người của tiểu đạo hữu hay không?

Truyện đư-ợc dịch tạ-i --iREAD.vnTống Thư Hàng nghĩ ngợi một lúc thì vói tay vào trong ngực mò mò, nhờ vào quần áo che giấu rồi lấy một viên huyết trân châu ở trong túi thu nhỏ một tấc ra đưa cho lão đạo tóc trắng kia.

Lão đạo tóc trắng nhận lấy huyết trân châu xong thì ngửi một hơi, sau đó vận chuyển chân khí thăm dò cấu tạo của huyết trân châu. Vẻ vui mừng trong mắt hắn lại càng rõ ràng hơn.

- Đúng thật là đồ trên người Huyết Ma, cũng không biết là thủ đoạn của vị tiền bối cao nhân nào, lại có thể biến thân thể của Huyết Ma chuyển hóa thành kiểu tồn tại thế này.

Đạo trưởng tóc trắng cầm huyết trân châu rồi cảm thán.

Loại thủ đoạn này đúng là chưa từng nghe thấy qua, người ra tay nhất định là một vị tiền bối cao nhân vô cùng cường đại.

Sâu khi xem xét một lúc, đạo trưởng tóc trắng mới trả huyết trân châu lại cho Tống Thư Hàng, sau đó hắn hành lễ một cái rồi nói:

- Lão đạo Thiên Nhai Tử. Tiểu hữu này, ngươi có định giao dịch mớ trân châu do Huyết Ma biến thành này không?

Tống Thư Hàng nghe tới đó thì hai mắt sáng rỡ lên:

- Thiên Nhai Tử đạo trưởng muốn dùng thứ gì để đổi lấy huyết trân châu này?

Bây giờ hắn thiếu tiền dữ lắm!

Đổi linh thạch đi! Hắn thích linh thạch nhất đấy!

Đây chính là huyết trân châu do Huyết Ma cấp bậc chân quân lục phẩm biến thành đó! Đổi lấy một viên linh thạch ngũ phẩm chắc là không thành vấn đề nhỉ?

Tm mỉm cười, vị Tống Thư Hàng tiểu hữu này đồng ý giao dịch đúng là may quá.

Vậy bây giờ dùng thứ gì để đổi nhỉ?

Thiên Nhai Tử dần rơi vào trầm tư.

Mấy trăm năm gần đây hắn vẫn luôn nghiên cứu Huyết Ma, bên trong viên huyết trân châu này ẩn chứa linh lực cường đại. Thông qua viên huyết trân châu này hắn có thể luận ra được thực lực của con Huyết Ma bị biến thành huyết trân châu này vô cùng cường đại, ít nhất cũng phải là Huyết Ma có cấp bậc chân quân lục phẩm!

Huyết Ma lục phẩm... Rất có thể chính là cái con Huyết Ma lục phẩm trước đây không lâu vừa mới đáp xuống trong Hoa Hạ.

Nghe nói con Huyết Ma kia cũng xúi quẩy tám đời, vừa mới đáp xuống chưa kịp làm gì đã bị một nhóm tu sĩ tiền bối cường đại đang tụ hội đánh hội đồng.

Thật ra hôm đó Thiên Nhai Tử cũng muốn đi tìm con Huyết Ma kia, vì gần đây hắn đang luyện một bộ pháp khí khá đặc biệt, cần sức mạnh Huyết Ma làm hạch tâm.

Gần đây hắn vẫn luôn tìm kiếm thứ có liên quan tới Huyết Ma nhưng dù là chất lượng hay số lượng hắn thu thập được đều không đủ.

Nếu như bộ pháp khí kia mà luyện thành thì hắn nắm chắc tám phần có thể vượt qua cửa ải ngũ phẩm đã ngăn hắn gần ba trăm năm này.

Đáng tiếc... Lúc ấy rõ ràng hắn đã lấy được tin tức nội bộ, xác định được cả địa điểm mà con Huyết Ma kia có thể đáp xuống nhất.

Nhưng con Huyết Ma này chơi không theo bài, tự dưng đang đi lại đổi hướng, đáp xuống giữa nhóm tu sĩ đang tụ hội kia, thành ra tự tìm đường chết luôn.

Đợi tới khi Thiên Nhai Tử chạy tới chỗ con Huyết Ma kia đáp xuống thì đã chẳng còn lại gì.

Nào ngờ không bao lâu sau hắn lại tiếp xúc được với kết tinh do thân thể của con Huyết Ma kia hóa thành!

Đây đúng là duyên phận mà!

Thế nhưng huyết trân châu này thật sự rất trân quý, nếu như dùng linh thạch để đổi thì có vẻ như mình không đủ thành ý. Hơn nữa sau lưng vị tiểu đạo hữu này rõ ràng có một vị tiền bối cường đại chống lưng nữa. Thiên Nhai Tử nghĩ thầm trong bụng.

Tiếc là Tống Thư Hàng không có tu luyện mấy đạo thuật đọc tâm. Bằng không hắn nhất định sẽ năn nỉ Thiên Nhai Tử đạo trưởng đừng thành ý quá làm gì, thiệt đó, lấy linh thạch để đổi cũng được lắm!

Thiên Nhai Tử nhìn viên huyết trân châu kia trầm tư hồi lâu. Đột nhiên như nghĩ tới gì đó, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Tống Thư Hàng.

Cảnh giới của vị đạo hữu này vẫn còn là đan điền thứ tư Long Khu đan điền của nhị phẩm.

Nhưng thân thể của vị tiểu đạo hữu này lại vô cùng cường đại, thể chất đã gần tới trình độ đan điền thứ bảy là Long Thủ đan điền, thậm chí còn mạnh hơn nữa! Rõ ràng là đã tu luyện công pháp luyện thể cường đại nào đó, lại còn dùng không ít đan dược quý hiếm để đề thăng thể chất nữa.

Không chỉ như thế, mi tâm của vị đạo hữu này thỉnh thoảng lại có ánh sáng thanh đồng lóe lên. Đó chính là biểu tượng cho tinh thần lực đã đạt tới cấp bậc tam phẩm.

Như thế... có lẽ là hợp điều kiện đến bất ngờ luôn!

Thiên Nhai Tử trầm tư một lúc xong thì hỏi dò:

- Tiểu đạo hữu này, trong tay ngươi có bao nhiêu huyết trân châu này thế?

Hắn đã sớm ngửi được trên người Tống Thư Hàng còn có mùi khác của Huyết Ma. Tuyệt đối không chỉ có một viên huyết trân châu.

- Tổng cộng có gần hai mươi viên.

Tống Thư Hàng đáp.

"Hai mươi viên sao? Đúng là niềm vui bất ngờ mà."

Thiên Nhai Tử vốn cho rằng trong tay Tống Thư Hàng có chừng bốn năm viên huyết trân châu thôi là quá lắm rồi.

Không ngờ lại có tận hai mươi viên, tất cả đều là hàng lục phẩm chất lượng cao!

Nếu thế thì cũng đủ cho hắn chế tạo xong bộ pháp khí đặc biệt kia rồi. Hắn tốn gần ba trăm năm chế tạo ra một bộ pháp bảo cho chính mình dùng để độ kiếp!

Đau khổ chờ đợi gần ba trăm năm, rốt cuộc kỳ ngộ của hắn cũng tới rồi!

Vậy nên Thiên Nhai Tử lên tiếng nói:

- Tiểu đạo hữu này, ngươi xem vầy có được không... Lão đạo dùng truyền thụ công lực để đổi với ngươi. Năm viên huyết trân châu tương đương với công lực một năm, lão phu truyền cho ngươi công lực bốn năm nhé?

Truyền thụ công lực? Tu sĩ cũng có thể truyền thụ công lực sao? Trong lòng Tống Thư Hàng rõ là nghi hoặc.

- A, ta nhớ ra ngươi rồi!

Lúc này Ngư Kiều Kiều đột nhiên nói:

- Chẳng trách ta nghe cái tên Thiên Nhai Tử này quen lắm, hóa ra ngươi chính là “truyền công cuồng”! Thư Hàng, tuyệt đối đừng có cho hắn truyền công, chúng ta đi mau lên!

Bình luận

Truyện đang đọc