Hằng Hỏa Chân Quân ngu người, hắn cũng không biết Vạn Thư sơn nhà mình ấy thế mà lại có tay có chân, còn biết chơi trồng cây chuối ư?
Bạch Tôn Giả nghe ra vẻ kinh ngạc trong giọng nói của Hằng Hỏa Chân Quân, nghi hoặc hỏi lại:
- Hằng Hỏa đạo hữu, lẽ nào ngay cả ngươi cũng không biết “Vạn Thư sơn” là vật sống à?
Hằng Hỏa Chân Quân cười khổ nói:
- Nếu ta biết thì sao có thể không nhắc nhở Bạch đạo hữu và mọi người à?
- Cũng đúng.
Bạch Tôn Giả gật đầu nói:
- Tóm lại giờ ngươi mau tới đây đi. Hiện tại tâm tình “Vạn Thư sơn” nhà các ngươi đang rất suy sụp… Ta nghĩ nó sẽ cần ngươi an ủi. Vả lại trên người nó có rất nhiều nơi thân núi bị sạt lở, trụi lủi trọc lóc, hẳn là cần tu bổ một ít đấy.
Vạn Thư sơn lúc này đâu chỉ là tâm trạng suy sụp, hiện tại thân thể nó đang co giật từng hồi, bóng ma trong lòng lớn như vậy. Nó cảm thấy có lẽ sau này bản thân sẽ không bao giờ thích “chơi trồng cây chuối” nữa. Thêm nữa là đôi cánh tay của nó đều bị gãy rồi… cũng không biết có thể sửa lại hay không đây?
- Ta lập tức tới ngay.
Hằng Hỏa Chân Quân cúp điện thoại, nhanh chóng bay đến chỗ “Vạn Thư sơn”.
… Bắc Hà Tán Nhân nhìn về phía Vạn Thư sơn đang yếu đuối rên rỉ, hỏi:
- Lại nói, chúng ta tiếp tục quay phim thế nào đây?
Nay Vạn Thư sơn mang vết thương chằng chịt, bọn họ quay được một nửa phân cảnh rồi, chẳng lẽ phải tìm một đỉnh núi khác quay lại sao?
Bạch Tôn Giả đáp:
- Nghĩ cách chỉnh nó lại chút đi hoặc là chúng ta quay các phân cảnh trong phạm vi nhỏ thôi, đừng dùng ống kính rộng. Chẳng hạn như… vị trí sau lưng của Vạn Thư sơn bị tổn thương không lớn, chúng ta có thể tiếp tục quay xong phân cảnh ở nơi đó.
- Cũng đành vậy thôi. Bắc Hà Tán Nhân nói.
Các tiền bối “nhóm Cửu Châu số 1” thu xếp xong xuôi cho các thành viên đang hôn mê của đoàn làm phim Jacob,
lại phân loại sắp xếp thỏa đáng máy quay và các loại đạo cụ.
Lúc này, Tống Thư Hàng buông Thổ Ba xuống, sau khi suy nghĩ một lúc thì đứng dậy đi tới chỗ “Vạn Thư sơn”.
Khi hắn tới gần “Vạn Thư sơn”, ngọn núi lớn này ngọ ngoạy một cái, phát ra âm thanh nặng nề:
- Tiểu tử kia, ngươi tìm ta có việc à?
Sau khi Tống Thư Hàng suy nghĩ một chút thì nói:
- Ta muốn hỏi ngươi mấy vấn đề.
- Vấn đề gì? Hiện tại tâm tình của bản đại gia tệ lắm, chưa chắc sẽ trả lời vấn đề của ngươi đâu nhé.
Vạn Thư sơn nói.
Tống Thư Hàng cười ha ha, hỏi:
- Trước kia ngươi thường chơi trồng cây chuối lắm à? Vạn Thư sơn điên đảo có nghĩa là do ngươi trồng cây chuối sao?
- Ha ha ha ha, vấn đề này ngươi hỏi hay lắm. Trước đây ta là tay thiện nghệ trong trò trồng cây chuối đó, Vạn Thư sơn điên đảo, cái tên này nghe rất tuyệt, về sau các ngươi cứ gọi ta là đại gia Vạn Thư Sơn Điên Đảo đi!
Vạn Thư sơn cười ha ha.
- … Tống Thư Hàng:
- Vậy ngươi có biết “đầm Thánh Tịch” ở nơi nào không?
Nếu như Vạn Thư sơn này có ý thức, vậy vấn đề liên quan tới đầm Thánh Tịch có thể trực tiếp hỏi nó.
Vạn Thư sơn hồi tưởng lại chốc lát, sau đó đáp:
- Đầm Thánh Tịch à? Ta chưa từng nghe qua bao giờ.
Tống Thư Hàng thở dài, cái tên Vạn Thư sơn kỳ quái này quả nhiên không đáng tin. Mình vẫn quá ngây thơ khi hy vọng có được đáp án từ trong miệng nó mà.
- Thư Hàng đạo hữu, cái đầm gì đó mà ngươi đang tìm có ích lợi gì vậy?
Lệ Chi Tiên Tử tò mò hỏi.
Tống Thư Hàng trả lời:
- Ta từng nghe câu”Vạn Thư sơn điên đảo, đầm Thánh Tịch... ” từ miệng một vị tiền bối. Về phần đầm Thánh Tịch kia là cái gì hoặc bên trong có thứ gì thì ta cũng không biết nữa. Nhưng hẳn là có đồ tốt chăng? Hoặc là nước trong hồ có tác dụng thần kỳ gì đó chẳng hạn?
- Là kho báu sao?
Mắt Bạch Tôn Giả lập tức sáng lên.
- Ta cũng không biết.
Tống Thư Hàng không dám khẳng định, hắn không cách nào đoán ra cái gì từ một câu nói không đầu không đuôi của thư sinh thủy tinh lúc đó.
Có điều, Vạn Thư sơn điên đảo hẳn là chỉ cái tên “Vạn Thư sơn” này trồng cây chuối nhỉ?
Diệt Phượng Công Tử cầm theo thùng rượu chứa “bãi Đậu Đậu” đi qua, hắn đẩy kính mắt, thử đoán:
- Vạn Thư sơn điên đảo, rõ ràng chính là tên Vạn Thư sơn biết trồng cây chuối này. Vậy có phải là đầm Thánh Tịch sẽ xuất hiện không sau khi “Vạn Thư sơn” trồng chuối xong không?
- Có lý lắm.
Bạch Tôn Giả xoay người lại nói với Vạn Thư sơn:
- Vạn Thư sơn, trước kia ngươi chơi trồng chuối xong có xảy ra chuyện kỳ quái gì không?
- Xin gọi ta là đại gia Vạn Thư sơn Điên Đảo! Trước kia ta cũng chơi trồng chuối rất nhiều lần nhưng chưa từng xảy ra chuyện gì hết.
Vạn Thư sơn nói.
Bắc Hà Tán Nhân nói:
- Ta cảm thấy, lấy tính cách của cái tên Vạn Thư sơn này, dù là năm đó xảy ra chuyện kỳ quái gì… thì cũng sẽ bị nó xem nhẹ thôi.
Diệt Phượng Công Tử tiếp tục đẩy kính mắt, ánh sáng trí tuệ không ngừng chiết xạ trên tròng kính:
- Cho nên, ta cảm thấy chỉ cần khiến nó “trồng cây chuối” một lần nữa thì chẳng phải chân tướng sẽ rõ ràng sao?
Bạch Tôn Giả đồng ý nói:
- Có lý lắm!
Nói xong, Bạch Tôn Giả xoay đầu lại nói với Vạn Thư sơn:
- Vạn Thư sơn, ngươi trồng cây chuối lại một lần thử xem.
- Giờ gia ghét nhất là trồng chuối đấy.
Vạn Thư sơn lên tiếng từ chối:
- Hơn nữa, hiện tại ngay cả cánh tay của gia đều bị gãy rồi, làm sao mà trồng chuối đây?
- Nó nói có lý đấy, không có cánh tay thì nó sẽ không thể nào chơi trồng chuối được nữa.
Diệt Phượng Công Tử cười ha ha:
- Nhưng mà… trước đây lúc ta bắt được con mồi, trước khi giết chết chúng nó ta cũng thích dùng móng vuốt khều chúng nó, khiến chúng nó tạo đủ loại dáng. Tự chúng nó không tạo dáng được, ta có thể dùng móng vuốt giúp chúng nó làm Vì vậy nếu tự Vạn Thư sơn không thể trồng chuối chúng ta tới đó giúp nó trồng chuối đi!
Bắc Hà Tán Nhân khen ngợi:
- Diệt Phượng đạo hữu nói rất có đạo lý.
Tuy rằng thể tích của Vạn Thư sơn hơi lớn nhưng nếu đạo hữu “nhóm Cửu Châu số 1” đồng tâm hiệp lực thì làm nó trồng chuối cũng không khó khăn gì!
Diệt Phượng Công Tử bổ sung:
- Muốn treo ngược nó, ta đề nghị trước tiên tăng thêm các loại trận pháp như lơ lửng, làm nhẹ thân thể, hệ gió vào trên người nó, khiến trọng lượng của nó giảm bớt. Đáng tiếc Lưu Huỳnh Tiên Tử không có ở đây, bằng không lấy pháp thuật của cô ấy làm chủ thì có thể dễ dàng làm Vạn Thư sơn bay lên ngay lập tức.
- Có thể lợi dụng nguyên lý đòn bẩy nạy nó lên thì sẽ nhẹ nhàng hơn.Bắc Hà Tán Nhân nói.
Bạch Tôn Giả khoát tay nói:
- Không cần phiền phức như vậy, Giao Bá đạo hữu, Cổ Hồ Quan đạo hữu với Lạc Trần đạo hữu giúp ta một tay,
chúng ta trực tiếp nâng nó lên!
- Được!
- Không thành vấn đề!
- Nghe chỉ thị của Bạch tiền bối!
Ba vị chân quân hồi đáp.
… Lúc này, Tống Thư Hàng nêu ra câu hỏi:
- Nhưng mà phải làm sao để Vạn Thư sơn duy trì tư thế trồng chuối đây? Giờ nó không có cánh tay, dù lật nó lại nhưng không có cánh tay chống đỡ thì Vạn Thư sơn vẫn sẽ ngã xuống đấy ạ?
Lạc Trần Chân Quân nói:
- Vấn đề nhỏ, làm một cái giá chống đỡ nó là được rồi.
- Có hơi phiền toái, Vạn Thư sơn quá lớn. Cái giá chống đỡ nó cũng phải vô cùng lớn, dù sử dụng pháp thuật làm ra cũng không dễ dàng.
Diệt Phượng Công Tử nói.
Bạch Tôn Giả đề nghị:
- Nếu thật sự không được thì trực tiếp cắm phần đỉnh của nó vào lòng đất nhé?
- Ý kiến hay, thử xem đi. Nếu vẫn không được thì dùng pháp thuật hệ thổ thúc đẩy sinh trưởng mấy cây cột lớn cao chọc trời rồi đội nó lên.
Bắc Hà Tán Nhân nói.
… Vạn Thư sơn: Σ(°△°|||)︴ Nó càng nghe lại càng cảm thấy không ổn.
Đám người kia muốn đại gia Vạn Thư sơn nó làm cái gì?
Bọn họ muốn cưỡng ép treo ngược mình, còn muốn đâm phần đỉnh của mình vào trong đất?
Đúng là tàn nhẫn mà!
Uổng công nó còn tưởng rằng đám người kia là người tốt, khi vừa tỉnh lại đã nhiệt tình chào hỏi bọn họ, còn muốn biểu diễn trồng cây chuối để hoạt náo bầu không khí cho bọn họ.
Quả nhiên… vẫn nên chuồn thôi.
Vạn Thư sơn nhấc cái chân to của mình lên chuẩn bị chuồn đi.
Nhưng chân của nó vừa nhấc lên, bước ra một bước.
“Vèo” một cái, một bóng người lóe lên trước mặt nó trong nháy mắt.
Là Bạch tiền bối.
- Vạn Thư sơn đạo hữu, đừng đi!
Bạch Tôn Giả nói:
- Chơi trồng chuối với bọn ta đi.
- Ta không muốn, ta từ chối!
Vạn Thư sơn cắn răng nói.
- Đừng khách khí mà.
Bạch Tôn Giả nói.
- Không phải ta khách khí, ta đang nghiêm túc từ chối!
Vạn Thư sơn cắn răng nói.
Nhưng trong lúc nó nói chuyện lại phát hiện mấy bóng người đã đáp xuống người nó, bắt đầu sờ mó trên người nó.
“Trận pháp lơ lửng cỡ lớn!”
“Trận pháp làm nhẹ thân thể cỡ lớn!”
“Trận pháp gia tăng hệ gió cỡ lớn!”
“Trận pháp kiên cố cỡ lớn!” Từng cái từng cái trận pháp hiện lên trên người nó, thực lực mỗi một trận pháp của đám người kia đều mạnh đến đáng sợ.
Theo từng trận pháp xuất hiện, Vạn Thư sơn cảm giác được thân thể của mình đang nhẹ dần đi. Có loại cảm giác người nhẹ như chim yến vậy!
Nếu nó ở trạng thái hiện tại thì dù chơi trồng chuối giống như trước kia, cánh tay nó tuyệt đối sẽ không bị gãy.
- Yên tâm đi, lần này tuyệt đối sẽ không để ngươi bị thương.
Bạch Tôn Giả bảo đảm.
- Không phải vấn đề này! Giờ ta ghét trồng chuối nhất ấy, ta không muốn chơi.
Vạn Thư sơn la lên.
Có điều lần này Bạch Tôn Giả không trả lời vấn đề của nó nữa.
Bạch Tôn Giả nói:
- Trận pháp đã xong chưa, thừa dịp Hằng Hỏa đạo hữu chưa đến, chúng ta lộn ngược Vạn Thư sơn lại trước đi.
Dù sao nơi này cũng là địa bàn của Hằng Hỏa Chân Quân, nếu ngay trước mặt hắn cưỡng ép Vạn Thư sơn trồng chuối thì sẽ có hơi ngại đó.
- Tất cả trận pháp đều đã khắc xong, toàn bộ lực lượng trận pháp phát động thì có thể duy trì khoảng ba phút! Vì vậy tốc độ của chúng ta phải nhanh lên.
Bắc Hà Tán Nhân lớn tiếng nói.
- Vậy bọn ta tới ngay đây!
Bạch Tôn Giả vươn tay bày ra một tư thế “xuất chưởng”.
- Ngươi, ngươi muốn làm gì?
Vạn Thư sơn khẩn trương hỏi.
- Yên tâm đi, ta sẽ sử dụng sức lực mềm mỏng, không đau chút nào đâu.
Bạch Tôn Giả hít thở sâu:
- Hây!
Trong nháy mắt, thân hình hắn đánh ra một chưởng!
Một chưởng này quá nhanh, có loại ảo giác không khí, thậm chí là không gian đều bị đánh vỡ.
“Ầm!” Một chưởng đánh vào trên Vạn Thư sơn.
Vạn Thư sơn hoảng sợ phát hiện thân thể mình bị đập bay lên lần nữa. Ngọn núi cao hơn sáu trăm mét bị đập bay ra ngoài.
Cùng lúc đó trên bầu trời biến hóa ra một con giao long to lớn nó giơ vuốt túm được đỉnh Vạn Thư sơn thuận theo quán tính ra sức kéo nó lên cao.
Lạc Trần Chân Quân, Cổ Hồ Quan Chân Quân hiện thân ở giữa sườn Vạn Thư sơn cũng đang liên tục xuất chưởng.
Vạn Thư sơn đang bay ngược liên tục chấn động… vị trí thân thể nó không ngừng bị lật ngược.
Trước khi rơi xuống đất, rốt cuộc được điều chỉnh thành tư thế đỉnh nằm dưới chân ở trên.
- Làm cho gọn vào!
Bạch Tôn Giả vỗ tay, thân hình lại thuấn di đến phía dưới Vạn Thư sơn, liên tục đánh ra bốn chưởng khiến tư thế Vạn Thư sơn rơi xuống đất chính xác hơn.