TU CHÂN NÓI CHUYỆN PHIẾM QUẦN

Hạch tâm vẫn còn nguyên vẹn, lại có thể tháo ra dùng được ư? Nhưng hạch tâm nằm ở đâu trong con khôi lỗi này nhỉ? Phải gỡ ra kiểu gì?

Tống Thư Hàng nghiên cứu cả buổi trời cũng không ra được cái gì. Thứ này không có ốc vít gì hết, thoạt nhìn không khác gì vật sống hết. Nhìn từ chỗ bị đánh nát cũng là từng bộ phận của khôi lỗi mà Tống Thư Hàng xem không hiểu. Cho dù hắn có muốn tháo nó ra thì cũng không biết làm từ đâu.

Diệp Tư đề nghị:

- Có cần cưỡng chế xẻ con nhện này ra không?

Tống Thư Hàng:

- Lỡ cưỡng chế gỡ ra nó phát nổ thì sao?

Dựa theo kết quả giám định ra được thì hạch tâm của con khôi lỗi nhện này là ngụy vĩnh hằng chi lô gì đó, nghe thôi đã thấy ghê gớm lắm rồi. Lỡ như nó nổ thì nói không chừng sẽ làm cỏ cả thế giới hạch tâm luôn quá!

- Vậy chụp tấm hình gửi lên nhóm Cửu Châu số 1 đi, để xem các tiền bối trong nhóm có ai biết gì về khôi lỗi hay không.

Diệp Tư suy nghĩ một lát rồi nói.

Tống Thư Hàng cầm điện thoại lắc một cái rồi nói:

- Ở trong thế giới hạch tâm thì điện thoại không có tín hiệu. Xem ra chỉ có thể chờ rời khỏi thế giới hạch tâm với cấm địa này xong rồi lại hỏi các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 sau.

- Vậy bây giờ chúng ta đi ra ngoài thôi.

Diệp Tư nói:

- Con khôi lỗi ở bên ngoài không phải đối thủ của chúng ta, cứ xử nó xong thì lại men theo nhánh sông băng đi tìm công pháp... Ta sợ để lâu sẽ có chuyện.

- Được. À đúng rồi Diệp Tư này, cô có trận pháp giữ ấm nào không? Cho ta xin một cái đi.

Tống Thư Hàng lại nói.

Băng nguyên bên ngoài là nơi cực hàn, hàn khí ảnh hưởng thẳng vào linh hồn của tu sĩ. Với thực lực của Tống Thư Hàng bây giờ, nếu như không có cao thủ bảo vệ thì chỉ chừng mười phút là cả thân thể lẫn linh hồn đều sẽ bị đóng băng. Nếu như có một trận pháp giữ ấm thì nói không chừng sẽ chịu được một lúc.

- Tiếc quá, trận pháp giữ ấm trong tay ta không có tác dụng ở nhánh sông băng này.

Diệp Tư nói. Cô cũng chỉ có cảnh giới ngũ phẩm, trận pháp giữ ấm ghi lại trong bản mệnh kim thư của cô mà đưa ra thì nháy mắt cũng sẽ bị hàn khí trên sông băng này làm tan vỡ.

Tống Thư Hàng há hốc mồm.

Sau đó ý niệm trong đầu hắn chợt động, nhảy ra khỏi thế giới hạch tâm.

Đúng là vô cùng trùng hợp.

Khi Tống Thư Hàng nhảy ra khỏi thế giới hạch tâm thì khôi lỗi nửa giống vàng nửa giống gỗ ở phía trước cũng đúng lúc tìm thấy vị trí của hắn.

Tống Thư Hàng và khôi lỗi đưa mắt nhìn nhau.

Kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt.

- Tống Thư Hàng!

Khôi lỗi phát ra âm thanh máy móc, trong giọng nói tràn ngập phẫn nộ.

- Shh ~ lạnh quá lạnh quá.

Tống Thư Hàng run lên, trong lúc bị hàn ý ảnh hưởng thế này, lực chiến đấu của hắn cũng giảm đi nhiều.

- Hãy chết đi!

Khôi lỗi tức giận gào to, tuy động tác của nó cũng có phần cứng ngắc do bị hàn khí ảnh hưởng, nhưng nó không phải con người, không có cảm giác đau đớn.

Khôi lỗi chạy nhanh tới chỗ Tống Thư Hàng. Đồng thời trên người nó cũng bắn ra gần ba mươi lưỡi dao sắc bén. Hai tay giao nhau, toàn thân biến thành người đao, sau khi chạy đến gần Tống Thư Hàng thì nó bắt đầu xoay tròn.

Chiêu này khá giống với viên vũ trảm đặc trưng của đám chiến sĩ nhím biển.

Tống Thư Hàng rút bảo đao Bá Toái ra, mở thiên phú nhãn khiếu là cao thủ thị giác ra, tìm kiếm sơ hở trong công kích của khôi lỗi.

Ngay khi khôi lỗi xoay tròn chém tới trước mặt hắn thì Tống Thư Hàng chém một đao ra!

Một đao kia nhằm vào sơ hở của khôi lỗi, chỉ cần một đao là có thể ngăn được thế công của nó.

Nhưng dù tốc độ của Tống Thư Hàng rất nhanh, nhưng có người còn nhanh hơn cả Tống Thư Hàng. Mỹ nhân rắn công đức chủ động hiện ra sau lưng Tống Thư Hàng.

Cô một tay cầm huyết cốt, một tay cầm dép lê đánh mặt.

Bốp một phát, dép lê đánh mặt được ném ra, nháy mắt đã xuyên qua màn đao do khôi lỗi xoay tròn tạo thành, đánh thẳng vào mặt của nó không chệch một ly.

Khôi lỗi vẫn giữ nguyên tư thế xoay tròn, bị đánh bay ra ngoài.

Vừa bay vừa xoay tròn, sau khi bay ra một khoảng thì mới ngã bẹp ra đất. Lúc rơi xuống, bởi vì lực quán tính vẫn còn ddó, thân thể của nó vẫn liên tục chuyển động. Băng cứng trên mặt đất bị bào ra từng vết rõ rệt, động tác đặc biệt đẹp mắt.

Kể từ sau khi tiến hóa xong thì mặt phòng ngự bảo vệ chủ nhân của mỹ nhân rắn công đức lại càng chủ động hơn, còn lợi hại hơn bất kỳ loại hộ thuẫn nào luôn.

Bốp bốp bốp

~~Dép lê đánh mặt không hề dừng lại, món pháp khí được sản xuất ra nhằm chơi cho vui ở Bạch Vân Thư Viện của Nho gia, vào tay mỹ nhân rắn công đức lại có thể phát huy được uy lực vô cùng khó tin.

Mặt của khôi lỗi vốn đã bị đánh nứt, nay lại móp thêm nữa. Khôi lỗi bị đánh giãy đành đạch ở dưới đất, dép lê vả mặt đánh liên hồi, áp chế hoàn toàn, khiến nó không thể đứng dậy được. Nếu cứ như thế thì nó sẽ bị Tống Thư Hàng chơi chết tại chỗ luôn.

Liều mạng! Khôi lỗi thầm nghĩ.

Lúc này Diệp Tư chợt nhắc nhở:

- Thư Hàng, mau quay lại thế giới hạch tâm.

Tống Thư Hàng cũng thấy được ánh sáng lóe lên ở chỗ bụng của khôi lỗi. Kết hợp với cảnh tượng khôi lỗi kim loại tự bạo khi nãy, hắn biết rõ con khôi lỗi này cũng sắp tự bạo.

Khi nãy khôi lỗi kim loại tự bạo làm nổ một cái hố hơn mười thước, nếu cơ thể mỏng manh của Tống Thư Hàng mà bị nổ thì chắc sẽ thành tro luôn mất.

Vậy nên Tống Thư Hàng tâm niệm chợt động, mỹ nhân rắn công đức thu hồi dép lê đánh mặt. Sau đó thân hình của Tống Thư Hàng chợt biến mất trong ánh mắt không cam lòng của khôi lỗi.

- Qủa nhiên là sức mạnh không gian. Trên người của tên Tống Thư Hàng này đúng là có mang theo pháp khí hệ pháp khí như di chuyển không gian. Hay có lẽ nào tên Bạch kia đang nấp ở gần đây?

Trong lòng khôi lỗi rất ấm ức.

Chẳng trách hắn tìm khắp nơi mà không thấy khôi lỗi thủy tổ đâu. Có thể khôi lỗi thủy tổ của hắn đã nằm trong tay của Tống Thư Hàng rồi.

Ầm ~~ Sóng xung kích sinh ra từ vụ nổ và hơi nước bốc lên khắp sông băng, dường như đến sông băng cũng rung chuyển một hơi.

Chừng mười lăm giây sau.

Thân thể của Tống Thư Hàng lại xuất hiện trên sông băng.

Dõi mắt nhìn qua thì sông băng lại bị nổ bay một mảnh lớn!

Uy lực của khôi lỗi tự bạo đương nhiên không lớn như thế, nhưng cú nổ của khôi lỗi lúc này đã biến thành cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà. Khu vực này trước đó đã lĩnh trọn một loạt pháo của Bạch tiền bối và cú tự bạo của khôi lỗi khi nãy, nay lại tự bạo thêm đợt nữa, cho nên bắt đầu sụp xuống với quy mô lớn.

Trong tiếng ầm ầm, một cái hố to có đường kính hơn 500m đột nhiên xuất hiện trước mắt Tống Thư Hàng.

- Dưới lỗ đó có đồ.

Hai mắt của Diệp Tư sáng lên.

Bên trong hố có một đống quan tài. Quan tài chứa khôi lỗi thủy tổ được mở ra trước đó cũng là một trong số những cái này.

Những quan tài này ẩn ẩn tạo thành một đại trận.

Đăc biệt là mười cái quan tài nằm giữa, quay xung quanh tạo thành một vòng tròn. Hơn nữa mười cái quan tài này là dựng đứng cắm trong băng nguyên.

- Đây là mộ của những đối thủ từng bị chủ nhân Điện Hàn Đông giết chết ư?

Tống Thư Hàng nói, trước kia hắn đã nghe được đoạn khôi lỗi thì thào tự nói thông qua mỹ nhân rắn công đức.

Hiện tại xem ra chủ nhân của Điện Hàn Đông đã chôn hết đối thủ bị mình giết vào nơi này cũng không phải nhất thời nổi hứng mà là cố ý làm ra. Thứ này rõ ràng là một đại trận, nhưng không biết nó có tác dụng gì nhỉ?

Ong ong ong ong ong ~~

Trong lúc nói chuyện, đại trận hình tròn khổng lồ kia chợt phát ra ánh sáng xanh mờ ảo.

Ánh sáng xanh này giống như ma trơi vậy. cứ lập lòe lập lòe. Khung cảnh vốn giống hệt băng nguyên Bắc cực nay thoáng cái đã biến thành cảnh trong phim kinh dị.

- Đại trận này bị kích hoạt rồi.

Diệp Tư vội nói.

Trong lúc mộ huyệt này lộ ra thì đại trận mộ huyệt do rất nhiều cường giả tạo thành đã bị kích hoạt!

- Ta cảm thấy chúng ta cứ trốn tiếp thì hơn.

Tống Thư Hàng đột nhiên nói.

Mí mắt phải của hắn cứ giật liên hồi.

Mắt trái giật là có tiền, mắt phải giật là có điềm không may.

Tống Thư Hàng cảm giác mình sắp bị mất của rồi.

Vấn đề là bây giờ hắn đang mang nợ ngập đầu, nếu còn mất của nữa thì có mà bán mạng.

Muốn mạng thì có đây, tiền thì đừng có mà mơ!

- Ta lại thấy đại trận này không có gì hết. Nhưng đúng là cái đại trận này hơi lạ, chúng ta trốn đi thì hơn.

Diệp Tư nói.

Cô thân là mảnh vỡ của trường sinh giả Trình Lâm, đôi lúc trực giác của cô chuẩn lắm.

Nhưng nếu như Tống Thư Hàng đã nói có thể sẽ có chuyện thì cứ tránh đi trước cũng được.

Trong lúc Tống Thư Hàng mang theo Diệp Tư định quay lại thế giới hạch tâm của mình thì hắn bỗng cảm ứng được có thứ gì đó bay ra khỏi túi thu nhỏ một tấc của mình.

Đó là một cái lá măng, bị đại trận mộ huyệt kia hút lấy, vèo một cái bay ra khỏi túi thu nhỏ một tấc, sau đó đón gió phình to ra, bay về phía đại trận nọ.

- Đậu xanh!!

Tống Thư Hàng vô thức giơ tay định túm lấy lá măng, nhưng nó bay nhanh quá nên hắn bắt hụt.

Lá măng này là của quý đó. Thậm chí có thể nói nó là một trong những thứ quý giá nhất trên người Tống Thư Hàng.

Nó đại biểu cho sự đảm bảo về an toàn mạng sống, có thể thay Tống Thư Hàng vượt qua một tử kiếp.

Bây giờ nó lại bay đi mất rồi, đã bay đi xa quá rồi.

Diệp Tư nhíu mày, cô chui ra khỏi thân thể Tống Thư Hàng, giơ tay nhắm ngay lá măng, cách không trảo một cái:

- Hồi!

Linh lực hóa thành một bàn tay to, nhanh chóng chộp bào lá măng.

Nhưng... Khi linh lực của Diệp Tư chạm vào lá măng thì tất cả linh lực bỗng chốc bị hấp thu sạch sẽ.

Sinh cơ trên lá măng lại càng mạnh hơn.

Sau đó nó nhanh chóng rơi vào giữ phần đại trận nọ, cắm thẳng vào trên hòn đá trong một phần mộ.

Một lá măng cắm lên hòn đá cứng rắn, lẽ nào hòn đá này được làm từ bùn à?

Tống Thư Hàng nhìn đại trận dần bị kích hoạt kia, hạ chỉ lệnh cho mỹ nhân rắn công đức

Mỹ nhân rắn công đức nhanh chóng bay tới trước, nhảy vào đại trận nọ, định cướp lá măng lại.

Nhưng lúc cô vừa tới gần đại trận thì đã bị một sức mạnh vô hình cản lại, căn bản không cách nào đến gần đại trận được.

Để ta thử lại xem sao.

Diệp Tư vỗ bản mệnh kim thư của mình, huyễn hóa ra một sợi xích, bắn về phía đại trận.

Nhưng cũng giống với mỹ nhân rắn công đức, sợi xích vừa tới gần đại trận thì đã bị chặn lại.

- Lá măng của ta!!

Hốc mắt của Tống Thư Hàng ươn ướt.

Hắn biết rõ, hôm nay hắn sẽ mất đi lá măng quý giá nhất của mình.

Ầm

~~Một tiếng nổ dữ dội vang lên, sông băng bên cạnh đại trận nọ tan ra toàn bộ, biến thành nước tinh khiết, bao phủ toàn bộ trận pháp.

Trận pháp này đã được khởi động hoàn toàn.

Bình luận

Truyện đang đọc