TU CHÂN NÓI CHUYỆN PHIẾM QUẦN

Trường sinh giả hai tay mọc đầy mắt là hung thủ đã giết chết Trình Lâm năm xưa, nhưng cho đến nay hắn luôn cảm thấy cô ấy chưa chết hẳn.

Ngày xưa Trình Lâm được gọi là Dao Trì Nữ Đế, có lý nào cô lại không chống cự, để mặc hắn bóp bể đầu như thế kia chứ? Nên hắn luôn nghi ngờ Trình Lâm còn giấu hậu chiêu để sống lại, lần đó phải chăng là cố ý tỏ ra yếu thế nên mới để hắn giết hay không?

Bàn về hậu chiêu sống lại trong trường sinh giả thì không ai sánh bằng kẻ đã lĩnh ngộ đạo thai nghén sự sống mới như TRình Lâm. Vì vậy trường sinh giả hai tay mọc đầy mắt năm xưa bóp bể đầu của Dao Trì Nữ Đế Trình Lâm, sau đó cũng đã để lại hậu chiêu trong động phủ của cô.

Trường sinh giả hai tay mọc đầy mắt đang chờ, chờ ngày Trình Lâm hồi sinh trở về.

Tuy xác suất rất nhỏ, vì nếu Trình Lâm sống lại thì khả năng cô quay về động phủ cũ cũng không lớn. Nhưng chôn hậu chiêu không tốn nhiều công sức, chưa biết chừng lại thu hoạch được gì thì sao?

Hôm nay ám chiêu hắn chôn xuống rốt cuộc cũng có tác dụng.

Dao Trì Nữ Đế Trình Lâm đã trở về!

...

Bắc Hà Tán Nhân kêu lên:

- Nguy rồi! Đối phương đã phát hiện ra chúng ta!

Bị trường sinh giả hai tay mọc đầy mắt nhìn làm Bắc Hà Tán Nhân chịu áp lực lớn. Trường sinh giả là tồn tại đứng đầu của tu sĩ đấy.

Diệt Phượng Công Tử càng khổ không thể tả. trường sinh giả hai tay mọc đầy mắt mang theo phù bảo của người bắt yêu, kẻ này là người bắt yêu! Diệt Phượng Công Tử là yêu tộc duy nhất trong đám đạo hữu, nên dọa hắn sợ gần chết.

Lệ Chi Tiên Tử nói:

- Bạch tiền bối, ngài suy nghĩ ổn trọng, giờ chúng ta có chạy không?

Tuy trường sinh giả hai tay mọc đầy mắt nhìn tất cả đạo hữu nhóm Cửu Châu số 1 rồi nói câu đó, nhưng Lệ Chi Tiên Tử cảm giác đối phương đang nói với mình.

Có lẽ cô bị đối phương coi là bản chuyển thế của Trình Lâm rồi.

Bạch Tôn Giả trầm giọng nói:

- Vô dụng, chúng ta bị khóa chặt rồi. Đối phương là trường sinh giả, vận dụng năng lực không gian cao hơn ta nhiều. Dù chúng ta thông qua lực lượng không gian chạy trốn cũng sẽ bị đối phương tìm được.

Diệt Phượng Công Tử nhe răng, bị một người bắt yêu đẳng cấp trường sinh giả nhằm vào, trừ người trường sinh giả Trình Lâm đầu thai ra thì mình hắn thảm nhất. Nếu giả thiết hắn là trường sinh giả Trình Lâm đầu thai vậy thì càng thảm hơn.

Tống Thư Hàng suy tư, nghĩ ngay đến thế giới hạch tâm của mình:

- Không gian tỏa định.

Tuy thế giới hạch tâm còn nhỏ xíu nhưng nó là thế giới của riêng Tống Thư Hàng, không có hắn đồng ý thì không ai được vào. Nếu đưa các tiền bối vào thế giới hạch tâm thì có thể trốn được trường sinh giả hai tay mọc đầy mắt kia không?

Tống Thư Hàng đang định kêu các tiền bối đừng chống cự để hắn bỏ vào thế giới hạch tâm thì Bạch Tôn Giả lên tiếng:

- Hơn nữa không phải là chúng ta không có cơ hội. Tuy đối phương là thần thông nhưng bản thể chưa đến, thứ để lại đây chỉ là tàn ảnh từ hiệu quả phép thuật, không thể coi là phân thân nữa. Chắc là thực lực sẽ không mạnh lắm, giải quyết tàn ảnh hiệu quả phép thuật này thì bản thể thần thông sẽ không định vị được chúng ta nữa.

Lệ Chi Tiên Tử hỏi:

- Ý của Bạch tiền bối là...?

Bạch Tôn Giả kiên quyết nói:

- Làm thịt hắn!

Bạch tiền bối nắm giữ bí pháp Không Gian Áp Súc Bạo Tạc, đây là bí pháp không gian do Thánh Nhân Nho gia tạo ra. Có môn bí pháp này, dù trường sinh giả công kích Bạch Tôn Giả qua không gian tỏa định thì hắn cũng có thể ngăn cản được đôi chút.

Nhưng đạo hữu khác thì không có bí pháp giống vậy, không có lực lượng không gian.

Vì lo cho an nguy của các đạo hữu, phải giải quyết tai họa ngầm này mới được!

Giang Tử Yên nói:

- Nhưng đối phương là trường sinh giả, có lực lượng phá mở không gian, bản thể muốn đến đây thì chỉ cần một ý niệm thôi.

Nếu trong lúc đánh tàn ảnh trường sinh giả mà trường sinh giả đột nhiên xuất hiện thì bọn họ sẽ bị diệt sạch mất.

Dược Sư mỉm cười vỗ vai Giang Tử Yên:

- Chúng ta phải liều một phen.

Không giải quyết không gian tỏa định thì trường sinh giả có thể xuyên qua không gian giết hết họ dễ như bóp chết con kiến vậy.

Bạch Tôn Giả nói:

- Trường sinh giả tìm đến đúng là chỉ trong một ý niệm, nhưng bản thể còn chưa đến, tuy không biết tại sao lại chậm chạp vậy. Có lẽ đang bế quan đến giờ phút then chốt, hoặc bị ai níu chân. Tóm lại bây giờ là cơ hội tốt để giải quyết tai họa ngầm này, phải diệt hắn mới được! Sau khi ta giải trừ thực tại ảo thì lập tức xông lên!

Bạch Tôn Giả nhanh chóng niệm chú văn, tay bắt pháp ấn.

Một vòng sáng lớn hiện ra trước mặt mọi người, linh lực trong thiên địa điên cuồng chui vào vòng sáng.

Vì linh lực ùa vào quá nhanh, giữa hư không xuất hiện dị tượng cái phễu, tức là phép thuật này mạnh đến mức khuấy động trời đất, làm thiên địa sinh ra dị tượng.

Sức ép to lớn phát ra từ vòng sáng phép thuật.

Liễu thụ yêu Khinh Vũ bay ra từ eo Bạch Tôn Giả, biến thành bản thể.

Liễu Thụ Yêu ném từng bó phi kiếm dùng một lần vào vòng sáng phép thuật. Ngoại trừ phi kiếm dùng một lần ra còn có rất nhiều thanh phi kiếm bản của Lưu Tinh kiếm.

Phép thuật này là loại Bạch Tôn Giả dùng để giết Lư Sơn Lộ Ma Tôn trong Thiên Giới Dao Trì, là một phép thuật rất phí của.

Đồng thời, liễu thụ yêu lấy đèn thần Lư Sơn Lộ ra, nhánh cây cà nhẹ vào bình. Lư Sơn Lộ áo đen xuất hiện vô cùng oai phong.

Sau khi xuất hiện, Lư Sơn Lộ Ma Tôn không nói nhiều mà bay lên cao, sau lưng ngưng tụ ba con mắt to, từng con mắt mở ra ẩn chứa lực lượng hủy diệt tất cả.

Bắc Hà Tán Nhân lập tức lấy mười hai kiếm hoàn ra, bây giờ hắn đã nắm giữ kiếm thuật mạnh nhất Ngân Hà Thập Nhị Kiếm, Dạ Không chực chờ phát động.

Lệ Chi Tiên Tử, Diệt Phượng Công Tử, Dược Sư, Giang Tử Yên, Diệp Tư chuẩn bị đòn công kích mạnh nhất của mình.

Tống Thư Hàng không ra tay, bằng vào đẳng cấp tam phẩm của mình thì dù hắn có dốc sức thi triển Hỏa Diễm Đao cũng không giúp ích được gì.

Tống Thư Hàng đứng sau lưng đám tiền bối, nếu tình hình có gì không ổn thì hắn sẽ kéo tất cả vào thế giới hạch tâm của mình. Có hắn ở đây sẽ thêm phần góp sức bảo vệ cho các tiền bối.

Bạch Tôn Giả giải trừ thực tại ảo:

- Ra tay!

Ngay sau đó hơn một trăm thanh phi kiếm dùng một lần, mấy thanh Lưu Tinh kiếm bản được một trăm loại phép thuật phụ trợ của vòng phép thuật gia cố, tỏa ánh sáng thần khí bảy sắc chói lòa, chém về phía tàn ảnh phép thuật trường sinh giả hai tay mọc đầy mắt.

Kiếm quang chém xuống, trong phút chốc thiên địa bỗng thất sắc.

Giờ phút này trong thiên địa chỉ còn dải kiếm quang bảy sắc chói lòa kia.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Hào khí ngút ngàn.

Tiếc rằng Bạch Tôn Giả không dự trữ đủ phi kiếm một lần, không thì hiệu quả công kích của phép thuật này còn khoa trương gấp chục lần.

Ma Đồng của Lư Sơn Lộ Ma Tôn hiển hóa Ma Vực tấn công theo sát.

Kiếm thuật Dạ Không của Bắc Hà Tán Nhân nối đuôi.

Tới Lệ Chi Tiên Tử bắn ra mũi tên thần, Diệt Phượng Công Tử bắn ra ánh sáng ngũ sắc, Giang Tử Yên chém ra kiếm quang màu tím. Diệp Tư dùng Thiên Khấp Bảo Điển, Dược Sư đánh ra từng luồng sương khói.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Tất cả công kích đều đánh vào tàn ảnh trường sinh giả hai tay mọc đầy mắt.

Trên có Dạ Không bao phủ, dưới có Ma Vực dâng lên, tên thần, thần quang ngũ sắc, kiếm khí màu tím...

Cộng thêm một trăm thanh phi kiếm của Bạch Tôn Giả công kích, thế công liên miên không dứt. Kiếm quang kèm theo đủ loại hiệu quả như lửa, tia chớp, kiếm khí sắc bén, băng giá.

Quá trình công kích kéo dài mười giây.



Sau mười giây.

Bắc Hà Tán Nhân hỏi:

- Giải quyết được chưa?

Nếu có thể diệt được tàn ảnh của trường sinh giả thì tốt quá.

Không ai thích bị một trường sinh giả đối địch nhớ mặt, đặc biệt là khi đối phương có thể định vị vị trí của ngươi trong không gian. Sơ sẩy một cái thì không biết bản thân sẽ chết thế nào.

Bạch Tôn Giả im lặng, đang cảm nhận không gian tỏa định.

Lát sau Bạch Tôn Giả thở phào rồi cười nói:

- Thành công rồi!

Cảm giác không gian bị tỏa định đã tan biến, vậy là trường sinh giả không thể định vị chỗ của họ nữa. Giờ Bạch Tôn Giả dùng lực lượng không gian đưa mọi người bỏ chạy là có thể thoát khỏi trường sinh giả kia.

Từ trước đến giờ Bạch Tôn Giả luôn gặp may mắn, hôm nay cũng vậy.

Tàn ảnh mà trường sinh giả hai tay mọc đầy mắt để lại vốn không mạnh gì. Tàn ảnh chỉ có tác dụng ‘định vị tọa độ của Trình Lâm, giám thị động phủ’. Về chiến đấu, trường sinh giả có năng lực tùy ý xuyên qua không gian, một ý niệm là chạy tới động phủ của Trình Lâm được ngay.

Nhưng trường sinh giả này không ngờ tàn ảnh phép thuật phát hiện ra Trình Lâm mà bản thể lại không kịp chạy tới hiện trường. Càng không ngờ để lại tàn ảnh phép thuật mới đụng độ đã bị người đánh nát.

Dư ba vụ nổ tán đi.

Nhưng Bạch Tôn Giả không đi ngay.

Tuy cảm giác không gian tỏa định biến mất nhưng Bạch Tôn Giả cần xác định tàn ảnh trường sinh giả có thật sự đã bị đánh nát hay chưa. Nếu tàn ảnh tồn tại một chút xíu nào, chờ trường sinh giả hai tay mọc đầy mắt giải quyết rắc rối xong tìm đến đây thì không chừng có thể định vị lại mọi người lần nữa thông qua tin tức mà nó để lại.

Không thể để lại tai họa ngầm.

Bạch Tôn Giả nói với mấy vị đạo hữu:

- Ta đưa các ngươi đi trước.

Bắc Hà Tán Nhân hỏi:

- Còn Bạch tiền bối thì sao?

Bạch Tôn Giả nói:

- Ta sẽ ở lại xác định một việc.

Khi Bạch Tôn Giả định dùng lực lượng không gian mang đạo hữu rời đi thì chợt khựng lại.

Tống Thư Hàng dò hỏi:

- Không gian truyền tống thất bại à?

Bạch Tôn Giả nói:

- Đúng vậy, thì ra là thế, không gian ở đây bị hạn chế. Có lẽ đây là lý do tại sao trường sinh giả không thể dùng lực lượng không gian đi vào đây được.

Nếu đúng vậy thì Bạch Tôn Giả phải tăng tốc độ.

Nếu trường sinh giả không thể dùng lực lượng không gian vào di tích của Trình Lâm, vậy hắn sẽ truyền tống đến nơi cách di tích gần nhất rồi xâm nhập vào di tích.

Bạch Tôn Giả nói:

- Lát nữa chúng ta phải rời khỏi đây ngay.

Bạch Tôn Giả dứt lời ánh, sáng từ vụ nổ hoàn toàn tán đi.

Khóe môi Bạch Tôn Giả cong lên:

- May mà không đi ngay.

Vị trí bị phép thuật oanh tạc, tàn ảnh của trường sinh giả còn lại nửa cái đầu và một cánh tay trái.

Không thể để nó lại!

Bạch Tôn Giả lập tức bấm pháp ấn, vòng sáng phép thuật lại hiện ra. Nhưng lần này Bạch Tôn Giả không có phi kiếm dùng một lần nữa, tuy có Liễu Thụ Yêu ở bên cạnh nhưng dù cô cắt hết cành lá cũng không ra bao nhiêu phi kiếm dùng một lần.

Vì vậy Bạch Tôn Giả nhảy lên lao vào vòng sáng phép thuật.

- Tăng tốc, cường hóa, thần thiểm, tật phong, hỏa diễm gia cố, lôi điện gia tốc, thêm bạo phong, tinh thần, thêm vào công kích liên hoàn phân liệt,...

Hàng trăm phép thuật phụ trợ gia cố vào người Bạch tiền bối, bảo quang thần khí bảy sắc bao bọc thân thể.

Trời ạ, vòng phép thuật có thể chơi kiểu này nữa à?

Tống Thư Hàng mắt tròn mắt dẹt.

Bạch Tôn Giả nói:

- Không quen lắm, trong một trăm phép thuật có vài cái không hợp gia cố lên cơ thể người nên hơi xung đột, lần sau phải sửa lại một chút mới được.

Ngay sau đó Bạch Tôn Giả vèo một tiếng biến mất tại chỗ, khi lại xuất hiện thì với bảo quang bảy sắc toàn thân, Bạch tiền bối giơ nắm đấm đánh vào thân tàn của tàn ảnh trường sinh giả.

Tàn ảnh trường sinh giả không chút sức chống cự bị nắm đấm của Bạch Tôn Giả đánh nát bấy. Mỗi lần Bạch Tôn Giả đấm là thân tàn của nó lại nát một phần.

Tàn ảnh vừa nói vừa xòe tay lộ ra một hạt châu sáng rực:

- Trình Lâm, ngươi trốn không thoát đâu. Bản thể của ta nhất định sẽ tìm ra ngươi và giết chết ngươi thêm lần nữa. Hơn nữa ngươi nghĩ có thể khiến Thiên Đình bị sụp đổ thật sao? Ngươi ngây thơ quá rồi, miễn là Đế còn thì Thiên Đình sẽ không mất!

Hạt châu luôn giấu trong cánh tay tàn ảnh.

Hạt châu lấp lánh sáng, rực rỡ như vì sao trên trời đêm, tỏa ra sức sống đậm đặc, vô cùng khổng lồ tựa mặt trời.

Thân tàn của trường sinh giả dùng chút sức lực cuối cùng cười lớn rồi nói:

- Đế Châu vẫn còn, châu còn thì Đế còn! Nhìn thấy chưa hả? Sức sống khổng lồ như vậy, người thua chính là ngươi, Trình Lâm! Sẽ có ngày Đế trở về lập lại Thiên Đình. Đế trở về sẽ càng mạnh hơn, khi đó sẽ không có ai động được vào Thiên Đình của bọn ta được nữa!

Khi thân tàn trường sinh giả cười lớn thì dị biến đột nhiên xuất hiện…

Sức sống của Đế Châu bỗng biến mất ào ào.

Sức sống nhanh chóng tán đi như hằng tinh nổ tung, chỉ chớp mắt mà hơn một nửa sự sống trong Đế Châu đã mất.

Tiếng cười của thân tàn phép thuật trường sinh giả ngừng bặt.

Vẻ mặt thân tàn trường sinh giả đầy tuyệt vọng:

- Tại sao... lại như vậy chứ!?

Sự sống trong Đế Châu hoàn toàn biến mất, Đế Châu hóa thành một hạt trân châu bình thường tối om.

Sau đó hai tiếng răng rắc vang lên, Đế Châu vỡ ra, nát bấy thành phấn.

Bình luận

Truyện đang đọc