Bạch Tôn Giả đánh ra bốn chưởng, tốc độ hạ xuống của Vạn Thư sơn lập tức chậm lại ngay. Cứ như vậy, có thể khiến nó rơi xuống đất hết sức “nhẹ nhàng”, không đến mức gây nên chấn động quá lớn. Lại là cái loại thị giác con kiến xuất chưởng đánh bay một tên mập mạp đã thành niên này.
Dưới sự khống chế của các tiền bối “nhóm Cửu Châu số 1”, vị trí trồng chuối lúc Vạn Thư sơn rơi xuống vừa vặn là vị trí lúc trước nó ngồi.
Vạn Thư sơn:
- … Mẹ ơi, đám người kia thật đáng sợ, con muốn về nhà.
Không được, đỉnh núi của nó sắp cắm vào lòng đất rồi, đỉnh núi… sẽ vỡ nát mất!
Vạn Thư sơn thấy áp lực cực đại!
… Tống Thư Hàng ngại ngùng gãi mặt, luôn cảm thấy hơi có lỗi với tòa “Vạn Thư sơn” này, bởi vì hắn lanh mồm lanh miệng trong nhất thời mà gợi ra hứng thú của các tiền bối “nhóm Cửu Châu số 1” làm Vạn Thư sơn bây giờ sắp bị chơi hư luôn rồi.
Vạn Thư sơn không có gương mặt nhưng Tống Thư Hàng lại có thể cảm nhận được tâm tình ngây ngốc lúc này của nó. Hy vọng trong lòng nó sẽ không để lại bóng ma.
Mắt thấy “Vạn Thư sơn” sắp đâm vào mặt đất, Tống Thư Hàng khẽ vận trung bình tấn, chuẩn bị nghênh đón thứ sắp đập xuống.
- Sắp đâm vào rồi, không muốn đâu! Cánh tay của ta, mau mọc ra lần nữa cho ta!
Vạn Thư sơn hét lớn. Thế nhưng cánh tay nhỏ xíu của nó đã vỡ nát, trong thời gian ngắn cũng không có xu hướng mọc ra lần nữa, cũng có thể là cánh tay của nó cần sửa chữa lại chăng?
- A a a a.
Vạn Thư sơn hoảng sợ la toáng lên.
Có thể là tâm tình hoảng sợ của nó quá mức mạnh mẽ… Sau đó, nó làm ra một hành động khiến tất cả thành viên của “nhóm Cửu Châu số 1” trợn mắt há hốc mồm.
Chân nó vốn vừa ngắn lại vừa thô đột nhiên nhanh chóng duỗi dài ra. Sau đó, cặp đùi nó tựa như “vận động viên thể thao” uốn dẻo vậy hai chân uốn lượn giẫm lên mặt đất.
Nếu như đổi thành mỹ nhân nhân loại thì cái tư thế này hẳn được xem như là khom lưng hạ eo về phía sau.
Nhưng Vạn Thư sơn không có eo, trạng thái của nó lúc này chính là cặp đùi uốn lượn chống đỡ thân núi to lớn đang treo trên bầu trời.
Có trời mới biết sau khi nó duỗi hai chân thì làm sao có thể chống đỡ thân núi nặng nề của nó?
Ừm… bây giờ Vạn Thư sơn đã được coi là trạng thái đảo điên đi.
Cái tư thế này thật đẹp, Tống Thư Hàng không đành lòng nhìn thẳng.
Bạch Tôn Giả khen ngợi nói:
- Ui ui ui, lợi hại quá.
- Chịu không nỗi nữa, sắp chịu không nỗi nữa rồi. Mau lật ta lại đi mà.
Vạn Thư sơn vội la lên.
Bạch Tôn Giả lắc đầu:
- Nhưng đầm Thánh Tịch còn chưa xuất hiện mà.
- Đầm Thánh Tịch cái quần què, trong trí nhớ trước giờ của ta không có thứ đó. Trước kia ta trồng cây chuối hàng trăm hàng ngàn lần cũng chưa từng xuất hiện thứ này. Mau kéo ta đứng lên, ta sắp không được rồi.
- Kiên trì lát nữa xem, đừng bỏ cuộc.
Bạch Tôn Giả khích lệ nói.
- Kiên trì cái quần, ta muốn khóc.
Bắp đùi của Vạn Thư sơn đã bắt đầu run rẩy.
Mắt Diệt Phượng Công Tử sáng lên:
- Khóc sao? Đúng rồi, có phải đầm Thánh Tịch hình thành do nước mắt mà Vạn Thư sơn khóc ra sau khi không kiên trì nỗi không?
Vạn Thư sơn khổng lồ như thế, nếu nó khóc ra nước mắt thì lập tức có thể hình thành hồ nước nhỏ đi?
- Đừng có giỡn nữa mà, gia ta căn bản không có nước mắt. Ta là đang hình dung, hình dung ngươi hiểu không hả?
Ngươi từng thấy “núi” biết rơi lệ sao?
Vạn Thư sơn la lên.
Bạch Tôn Giả có hơi thất vọng:
- Không có nước mắt… Hơn nữa đầm Thánh Tịch cũng không có chút tin tức nào. Vạn Thư sơn điên đảo căn bản không cách nào dẫn đầm Thánh Tịch ra.
Diệt Phượng Công Tử suy tư chốc lát rồi nói:
- Hay là cần tiến hành trồng chuối ở địa điểm chính xác mới có thể khiến “đầm Thánh Tịch” hiện ra?
Rất nhiều thiết bị cơ quan đều có hạn chế như thế. Phải ở thời gian chính xác, địa điểm chính xác, dùng phương thức chính xác mới mở ra được.
- Nhưng ở đâu mới là địa điểm chính xác hở.
Bạch Tôn Giả ngáp một cái, hắn có hơi buồn ngủ rồi.
- Hay là thả nó xuống nhé?
Tống Thư Hàng lên tiếng nói, ánh mắt hắn vẫn đang chú ý bầu trời. Lúc này, ở nơi đó, có một bóng người đang tới gần.
Là Hằng Hỏa Chân Quân, rốt cục hắn đã đến. Cũng không biết sau khi Chân Quân chạy tới, nhìn thấy “Vạn Thư sơn” nhà mình đang biểu diễn uốn dẻo hạ eo như vận động viên thể thao thì sẽ có cảm tưởng gì?
- Đừng vội, chờ lát nữa đi, ta thật sự cảm thấy rất hứng thú với đầm Thánh Tịch.
Bạch Tôn Giả trả lời.
Tống Thư Hàng nhắc nhở:
- Nhưng Hằng Hỏa Chân Quân tiền bối đã đến.
- Không sao, dù sao hắn cũng thấy rồi, không sao đâu.
Bạch Tôn Giả lười biếng nói.
Đang lúc nói chuyện, Hằng Hỏa Chân Quân đã đáp xuống trước mặt đám người Thư Hàng. Ánh mắt hắn nhìn về phía Vạn Thư sơn, cười khổ:
- Chuyện này rốt cục là sao đây?
Không phải nói sau khi Vạn Thư sơn mọc ra tay chân lại biểu diễn trồng chuối, tiếp đó đã thất bại sao? Sao giờ lại bắt đầu biểu diễn nghệ thuật uốn dẻo rồi hở?
Bạch Tôn Giả dụi mắt, vừa định mở miệng trả lời… Lúc này, biến hóa xuất hiện.
Vạn Thư sơn, nứt ra rồi!
Vạn Thư sơn cao sáu trăm mét nứt ra từ chính giữa, lộ ra hai trang... sách vô cùng to lớn?
Đây chính là Vạn Thư sơn sao?
Vạn Thư sơn thật sự là một quyển… sách ư?
Tống Thư Hàng trợn mắt há hốc mồm.
- Chờ chút, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Kinh ngạc nhất chính là bản thân Vạn Thư sơn:
- Vì sao ta nứt ra rồi? Trong bụng ta xuất hiện thứ gì vậy? Lại còn phát sáng nữa chứ? Liệu ta có ngủm luôn không?
Khi Bạch Tôn Giả nhìn đến đây, ánh mắt rốt cục sáng lên, đầm Thánh Tịch kia sắp xuất hiện sao?
Bên trong sẽ có bao nhiêu báu vật đây?
Nhưng đột nhiên, Bạch Tôn Giả nghĩ tới một việc.
Dù là đầm Thánh Tịch xuất hiện, bên trong có vật báu đi nữa… Bạch Tôn Giả nhìn sang Hằng Hỏa Chân Quân. Chủ nhà ở ngay đây, đến lúc đó dù chiếm được vật báu gì cũng phải giao cho vị chủ nhà này mới đúng.
Nghĩ đến đây, hào hứng của Bạch Tôn Giả lập tức giảm mạnh.
… Lúc này, Vạn Thư sơn triệt để mở ra, lộ ra chữ viết trên đó. Chữ viết vô cùng to lớn ghi đầy cả trang sách.
Loại chữ viết này Tống Thư Hàng nhìn rất quen, là chữ viết thượng cổ được nho gia sử dụng. “Thánh Nhân Tu Thân Phú” trong thi lại vô hạn chính là dùng loại chữ viết này viết nên.
Tuy là hiện tại Tống Thư Hàng đã học được cách “viết chính tả” “Thánh Nhân Tu Thân Phú” nhưng hắn vẫn không cách nào phân biệt đám chữ viết thượng cổ này.
- Hằng Hỏa tiền bối, trên đó viết cái gì vậy?
Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
Sau khi Hằng Hỏa Chân Quân nhìn một lát thì nói:
- Bài này, hẳn là “Thánh Nhân Dưỡng Tính Phú”.
- “Thánh Nhân Dưỡng Tính Phú” ư?
Khóe miệng Tống Thư Hàng giật một cái.
Vừa nghe tên đã biết nội dung trên hai trang này là phần tiếp theo của “Thánh Nhân Tu Thân Phú” lúc trước.
Thế nhưng… thứ này và “đầm Thánh Tịch” có quan hệ gì chứ?
Chẳng lẽ lại phải tiến vào hình thức “thi lại vô hạn”, muốn bọn họ viết chính tả Thánh Nhân Dưỡng Tính Phú” mới có thể xuất hiện đầm Thánh Tịch?
Vừa nghĩ đến thi lại vô hạn, Thư Hàng lập tức cảm thấy có luồng ớn lạnh từ đỉnh đầu lạnh đến bàn chân.
Hắn trừng to mắt theo bản năng, dựa vào trí nhớ mạnh mẽ của tu sĩ mà cưỡng ép ghi nhớ bài Thánh Nhân Dưỡng Tính Phú” này.
Ghi nhớ trước rồi nói, nói không chừng có thể lập tức dùng đến nó đấy.