ẢNH HẬU CỦA CHÀNG TỔNG

“Tôi không có nhìn lầm đâu.” Ngụy Lăng vứt lại câu này rồi vội vội vàng vàng chạy theo Trương Vân đi vào phòng họp.

Cho dù hôm nay Trương Vân muốn làm cái gì thì bọn họ cũng phải chấp nhận vô điều kiện.

Đây chỉ là một cuộc họp hàng tuần của công ty Oatlets mà thôi, Chúc Thanh Hà là người cuối cùng đi vào phòng họp, cô phát hiện hầu như tất cả nhân viên quản lý cấp cao đều ở đây, thậm chí còn có hai vị tổng giám đốc cũ của hội đồng quản trị nữa.

Rốt cuộc…..

Cô nhìn nghiêng qua người của Trương Vân, quả nhiên đó là bộ mặt thường xuất hiện trong ác mộng của cô.

Sắc mặt cô rất bất ổn, may mà Ngụy Lăng kịp thời kéo cô lại: “Ngồi ở đây đi.”

“À, được.” Chúc Thanh Hà giả vờ như không có gì ngồi xuống, cô không dám ngẩng đầu lên nhìn nữa.

Từ đầu đến cuối cô luôn cảm thấy một luồng khí lạnh, hơn nữa còn là một ánh mắt mang đầy thù hận cứ chằm chằm vào cô.

Năm năm trước Tiêu Dịch Trạch là người quản lý nổi tiếng nhất trong nước, những nghệ sĩ hay vũ đoàn mà anh ta dẫn dắt đều nổi tiếng cả Châu Á thậm chí là cả toàn cầu, bởi vì thành tích sự nghiệp bất khả chiến bại của mình mà có bài báo đã viết rằng, cho dù chỉ là một người bình thường đi chăng nữa, chỉ cần gặp được Tiêu Dịch Trạch thì đều sẽ trở thành ngôi sao lớn nổi tiếng quyền thế ngút trời.

Thế nhưng chỉ vì một mối quan hệ mờ ám của anh bị phơi bày mà danh tiếng của anh bị một đạp rơi xuống vực thẳm, nghệ sĩ nữ được anh dẫn dắt cũng trở nên trầm cảm, sau đó nhảy lầu tự sát.

Mà người phơi bày chuyện đó, không ai khác chính là Chúc Thanh Hà và Ngụy Lăng.

Bọn họ lúc đó trẻ người non dạ, nhưng đâu ngờ lại gây ra án mạng.

Nhiều năm như vậy rồi nhưng Chúc Thanh Hà chưa bao giờ quên đi chuyện ngày hôm đó, cô nhận được tin tức từ điện thoại.

Cô sợ Tiêu Dịch Trạch, sợ anh ta một lúc nào đó sẽ quay lại tìm cô báo thù.

“Các vị, cuộc họp lần này chỉ có một vấn đề, chính là để hoan nghênh Tiêu Dịch Trạch về nước đảm nhiệm chức vụ người quản lý cấp cao của công ty, xin mọi người hoan nghênh.”

“Tổng giám đốc Trương, tôi chỉ về để xem thử thôi.”

Tiêu Dịch Trạch nói lời này, con ngươi anh hơi ngước lên nhìn Ngụy Lăng, tùy tiện cười cười nói: “Bây giờ Oatlets đang trên đà phát triển không tệ, nếu như tôi gia nhập thì sẽ xảy ra chuyện lớn đó.”

Anh ta hàm ý nói như vậy, nói xong liền đi thẳng ra khỏi phòng họp.

Trương Vân thấy anh ta rời đi cũng không có tức giận gì, giống như cô đã sớm dự liệu được kết quả này.

“Mặc kệ trước đây đã xảy ra chuyện gì, công ty sau này vẫn phải cần mọi người cùng nhau cố gắng, tôi không hy vọng phát sinh bất kì mâu thuẫn trong nội bộ công ty nào, mong mọi người hiểu.”

“Vâng, tổng giám đốc Trương.”

Bộ dạng kinh sợ và căng thẳng của Chúc Thanh Hà lúc này cũng dần dần dịu trở lại, Ngụy Lăng vẫn cảm thấy trong lời nói của Trương Vân còn có ý gì đó.

“Mặt khác, tuy điều kiện của hai người mới ký hợp đồng với dự án ngôi sao cũng không tệ, nhưng dấu ấn cá nhân của họ vẫn chưa đủ đặc sắc, cần phải bồi dưỡng nhiều hơn nữa.”

“Tống giám đốc Trương, cô không phải là muốn mời Tiêu Dịch Trạch dẫn dắt bọn họ đó chứ?” Ngụy Lăng hỏi.

Trương Vân lắc đầu: “Tôi không có dự định này, những nghệ sĩ mà Tiêu Dịch Trạch đã dẫn dắt mấy năm nay ở nước ngoài đều là những ngôi sao quốc tế lớn, nếu như để anh ta dẫn dắt người mới, vậy thì quá lãng phí nhân tài rồi.”

Điều này lại khiến người khác không hiểu.

Chúc Thanh Hà và Nguỵ Lăng mắt đối mắt một cái, cả hai cùng giữ yên lặng.

10 phút sau.

Trương Vân về văn phòng thì nhìn thấy Tiêu Dịch Trạch đang ngồi trên ghế sofa uống cà phê, cô đặt văn kiện xuống bàn rồi bảo thư ký ra ngoài.

“Xem ra quản lý Tiêu ngày càng nóng nảy rồi.”

“Cô biết tôi không muốn gặp bọn họ mà.” Tiêu Dịch Trạch đặt ly cà phê xuống, thân ảnh đẹp trai ngời ngời đứng dậy: “Tôi trở về là vì nể mặt cô, cho dù tôi có động tới bọn họ thì cũng sẽ không làm cô khó xử đâu, cà phê rất ngon, tôi đi trước.”

“Đợi đã, tôi tốn nhiều công sức để mời anh về không phải chỉ vì muốn mời anh uống cà phê đơn giản như vậy, tôi đang có một nghệ sĩ mới ký hợp đồng, muốn mời anh về dẫn dắt.”

“Tôi không nhận người mới, phiền phức lắm.” Tiêu Dịch Trạch nhíu mày, nhưng khi anh nhìn thấy Trương Vân lấy ra một bức ảnh, anh sững sờ, bờ môi mỏng thốt lên: “Tống Như?”

“Anh biết cô ấy sao?” Trương Vân nở nụ cười nói: “Hay là nói, bởi vì khí chất của cô ấy rất giống với Trác Ngọc nên anh mới chú ý tới cô ấy.”

Tiêu Dịch Trạch hiển nhiên khống muốn trả lời câu hỏi này.

Anh đặt bức ảnh xuống, lui về phía sau nửa bước, yên lặng không nói lời nào.

“Anh không thể phiêu bạt ở bên ngoài cả cuộc đời này được, tôi biết trong lòng anh vẫn không thể quên được chuyện đó, nhưng con người vẫn luôn phải hướng về phía trước, tôi tin chắc Tống Như là một nghệ sĩ đáng được bồi dưỡng đó.”

“Tôi đã sắp xếp cho cô ấy làm người phát ngôn cho sản phẩm mới của Snow, cũng đã hẹn với phó tổng giám đốc khu vực Châu Á của bọn họ gặp mặt vào tối mai, đây chính là công việc đầu tiên của anh và Tống Như.”

“Tôi không nghĩ cô ta xuất sắc được như cô nói!”

Tiêu Dịch Trạch chỉ quét mắt nhìn qua tấm ảnh của Tống Như, anh vốn không để chuyện này vào mắt, sau đó quay người lại đi ra khỏi văn phòng của Trương Vân, đem mọi thứ bỏ lại phía sau.

Anh ta không được tính là nhân viên chính thức của Oatlets, anh cũng không muốn tiếp nhận bất kì nghệ sĩ nữ nào nữa rồi.

Nhưng chuyện này lại vì vậy mà tạo thành một sự ảnh hưởng xấu.

Sau khi anh rời khỏi, Trương Vân liên lạc cho Tống Như: “ Người quản lý này trước mắt là ứng cử viên tốt nhất mà tôi tìm được cho cô, nếu như cô có được sự giúp đỡ của anh ta thì đối với con đường sự nghiệp phía trước của cô vô cùng có lợi.”

Không ai thích cứ giẫm chân tại chỗ cả đời cả, Trương Vân cũng đã từng rời khỏi cái vòng luẩn quẩn của các nữ nghệ sĩ nên cô càng hiểu những nhu cầu cấp thiết của Tống Như.

Cô nhất định phải bức phá giới hạn của bản thân mình thì mới có thể đạt được thành công to lớn hơn, mà Tiêu Dịch Trạch chính là thời cơ đó.

“Cảm ơn tổng giám đốc Trương, tôi sẽ thử hợp tác với anh ta thật tốt.” Tống Như lịch sự trả lời, nhưng thật ra cô không muốn giữ một người tính tình kiêu ngạo như vậy ở cạnh mình chút nào, cô muốn một người giống như chị Hy, một người bạn thật tâm thật ý.

Sau khi nghe Trương Vân giới thiệu về Tiêu Dịch Trạch, cô cũng chả thấy có hứng lắm.

“Tống Như, tôi biết cách nghĩ của cô, tính cách của cô tĩnh mịch như nước, nhưng đây lại hoàn toàn là yếu điểm của cô, cô nhận được giải thưởng của Liên Hoan Phim Kim Qua, bây giờ lại có Oatlets làm bàn đạp, cô cần phải bước thêm một bậc thang nữa, thực lực của cô thì hoàn toàn không có vấn đề gì, thứ cô cần bây giờ là cơ hội và nhân khí.”

“Tôi cho rằng năng lực của cô không chỉ dừng lại ở đây thôi đâu, cô còn có thể vươn lên làm đại minh tinh quốc tế nữa, cô có hiểu không?”

Trương Vân nói chuyện hay làm việc đều không thích qua loa cẩu thả, nghe thấy ý kiến trực tiếp của cô, cảm xúc của Tống Như lúc này rất sâu thẳm, đúng vậy, cô không còn thời gian để lãng phí như mấy diễn viên trẻ nữa rồi, cô cần phải đi thêm bước nữa.

“Tôi hiểu rồi, tổng giám đốc Trương.”

Sau khi cúp máy, trong lòng cô rất lâu mới bình tĩnh được, thân là một diễn viên, mọi kế hoạch mà Trương Vân vạch ra cho cô đều là những thứ mà cô ao ước, nhưng cô luôn đốc thúc bản thân mình không ngừng cố gắng đạt được mục tiêu đó không chỉ là vì bản thân cô, mà còn vì để có thể xứng với Dương Gia Cửu.

Dương Gia Cửu đi từ phía sau tới ôm lấy cô: “Chuyện gì vậy?”

Tống Như trước giờ chưa từng giấu anh chuyện gì, cô thuật lại lời của Trương Vân lúc nãy, nhưng lúc Dương Gia Cửu nghe thấy tên của Tiêu Dịch Trạch, trên mặt anh rõ ràng lộ ra một tia do dự.

“Sao vậy? Người quản lý đó không tốt sao?”

Tống Như kinh ngạc nhìn anh, Trương Vân chắc sẽ không để một người không có năng lực ở bên cạnh cô đâu.

“Không phải, đối với mối quan hệ nam nữ mà nói thì người này có chút…Anh ta chạy ra nước ngoài xa xôi là bởi vì nữ nghệ sĩ do anh ta dẫn dắt đã bị trầm cảm dẫn tới tự sát, nghe nói bọn họ có quan hệ yêu đương.”

“Hửm?” Tống Như mỉm cười ôm lấy cổ của anh: “Vậy thì có liên quan gì đến em, em là người phụ nữ đã có chồng mà.”

……

Bình luận

Truyện đang đọc