ẢNH HẬU CỦA CHÀNG TỔNG

Sau lần Tống Như nhận quảng cáo quay “Phía sau hậu trường”, công ty quảng cáo vô tình thấy Tống Như biểu diễn, rất tán thưởng khí chất của cô, nên đặc biệt tặng một suất làm người đại diện.

Ngoại trừ Tống Như, còn ba diễn viên nữ khác, đều là những ngôi sao mới trong nền điện ảnh quốc tế, thực lực không thể khinh thường được.

Nhìn thấy Tống Như vào bàn, các cô đánh giá cô từ đầu đến chân, dùng tiếng Anh nghị luận mấy câu, rồi tự đi trang điểm, trong ánh mắt của các cô, Tống Như nhìn thấy ý thù địch rõ ràng, cô chỉ cười lạnh nhạt, hoàn toàn không để trong lòng.

Đối với các cô mà nói, Tống Như đến là chuyện ngoài ý muốn, các cô đương nhiên cảm thấy không thoải mái, thay đổi trong thoáng chốc ở cái vòng luẩn quẩn là đã chịu quy tắc ngầm, khi bạn trở nên đặc biệt, chắc chắn phải nhận áp lực tương ứng, điều ấy Tống Như đã quen từ sớm.

“Cô rất đẹp, vẻ đẹp đặc biệt của Trung Quốc.” Chuyên viên trang điểm khen ngợi Tống Như, có vị diễn viên đi qua bên cạnh khinh thường lếc mắt nhìn Tống Như một cái, đi vào phòng thay đồ.

Tống Như ngẩng đầu liếc mắt nhìn, bình tĩnh chuyển tầm mắt lại trước gương.

Khí phách lạnh nhạt ung dung của cô khiến chuyên viên trang điểm ấn tượng mạnh, khen ngợi từ đáy lòng: “Trông cô dường như không lo lắng về lần chụp tiếp theo?”

Là tin tưởng với thực lực của cô, hay có hậu thuẫn mạnh mẽ, nụ cười tươi trên mặt Tống Như vẫn như ban đầu, khiến người ta nhìn không hiểu ý nghĩ trong nội tâm cô, có cô làm người đối lập, đối với những người khác mà nói là áp lực rất lớn.

Tống Như mỉm cười, không tỏ vẻ gì với cảm giác công kích từ các cô ấy, đây mới là thái độ của một diễn viên đối với công việc.

Lần quay này với cô rất quan trọng, như Công ty Oatlets, yêu cầu với nghệ sĩ cực kỳ cao, nếu Tống Như có thể tỏa sáng trong quảng cáo tầm cỡ quốc tế này, đối với cô mà nói là cơ hội vô cùng tốt, liên quan tới chuyện cô có nắm được hợp đồng với Oatlest không.

Như lời Dương Gia Cửu nói, cô phải dựa vào chính bản thân cô.

May rằng cô là người kiên nhẫn, nghĩ tới Dương Gia Cửu bên cạnh cô, cô lại tràn đầy sức mạnh.

Ngoại trừ ba người phát ngôn kia, còn một thần tượng thế hệ mới mới ra mắt không lâu là Triệu Vy, muốn quay quảng cáo lần này, vừa hay là nghệ sĩ hợp đồng của Oatlets, nhưng bởi Tống Như tham gia mà cô ta mất cơ hội lần này.

Cô ta nhìn Tống Như ngồi trước gương trang điểm, cắn răng nói với người đại diện: “Một diễn viên đáng ghét như vậy dựa vào thứ gì mà đá tôi ra!”

Người đại diện của cô tên là Chúc Thanh Hà, là người phụ nữ rất khôn khéo, đã làm việc rất lâu trong cái vòng luẩn quẩn này, cũng từng xem Tống Như diễn, cô ta cười: “Cái loại người đi ra từ công ty hạng ba thì Huy Hoàng cái gì, thủ đoạn nào chẳng dùng được.”

Một diễn viên từng bị săn đuổi, thế mà có bản lĩnh nắm được vị trí người đại diện, hơn nữa còn dám cướp vị trí người đại diện của nghệ sĩ Công ty Oatlets, xem ra, dã tâm của cô còn lớn hơn Dương Gia Cửu.

Nhưng đúng là Tống Như có thực lực, điều này không có cách nào bỏ qua được.

Nhưng chỉ cần cô dùng thủ đoạn vô đạo đức, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta đào ra được, đến lúc đó thân bại danh liệt, giống như Bùi Uyển Linh.

Ngay từ đầu trước khi quay, Tống Như đã nhanh chóng nhập tâm, tuy cô không phải người mẫu quảng cáo chuyên nghiệp, nhưng độ nhạy cảm của cô với màn ảnh rất cao, hơn nữa sau khi xác định rõ ràng chủ đề đạo diễn muốn biểu đạt, cô nhanh chóng hòa hợp kết cấu câu chuyện, thể hiện thực lực hơn người của Tống Như.

Mối ánh mắt của cô trở thành hình ảnh cần thiết trong quảng cáo, hoàn toàn thay đổi thành một người khác.

Còn sự nổi bật của ba vị diễn viên khác bị cô làm mờ nhạt, trên màn hình có bốn người, nhưng chắc chắn Tống Như là người xuất sắc nhất.

Lúc tiến hành buổi quay, bởi độ phối hợp cao của Tống Như, phần của cô tiến hành vô cùng thuận lợi, đạo diễn cũng rất vừa lòng.

Còn các nữ diễn viên khác thì ghen tị,các cô cách Tống Như gần như thế, có thể cảm nhận rõ rệt hơn chênh lệch thực lực trong đó giữa các cô.

Sau khi kết thúc buổi quay, Tống Như đến trước mặt đạo diễn, lễ phép nói lời cảm ơn với anh ta, dù sao nếu không có sự đồng ý khả năng diễn của cô của đạo diễn, cô cũng sẽ không có cơ hội tốt như thế.

Tống Như thay đồ, thấy Dương Gia Cửu mặc đồ thường đứng ở trước cửa.

Trong tay anh còn cầm một bó hoa tường vi.

“Sao anh lại qua đây?” Tống Như vui vẻ đi tới, nụ cười trên mặt rất sáng lạn.

“Rất nhớ em, hơn nữa anh cũng muốn xem dáng vẻ khi làm việc……” Anh dịu dàng trả lời.

“Vậy sau khi Tống Giám đốc Dương xem xong, có ý kiến gì không?”

“Có chút, không cần phải hoàn hảo như vậy đâu, sẽ khiến diễn viên khác không có đường ra mất.” Dương Gia Cửu nắm tay cô, hai người cùng rời khỏi địa điểm quay.

Trên đường, Dương Gia Cửu nói tin tức anh vừa thấy.

“Xem ra đúng là KB vì Dương Vũ Mịch tốn không ít tâm tư, các tin tức trong nước tất cả là chuyện Dương Vũ Mịch sắp đoạt giải quán quân.” Dương Gia Cửu lạnh giọng nói, nhưng che giấu một phần khác.

Còn rất nhiều antifan xuất hiện trên trang web, nói Tống Như đi lên vị trí ngày hôm nay là dựa vào thân thể, còn có người nói cô là người thứ ba trong tình yêu tam giác, thậm chí còn làm ảnh giả, đặt nội dung sai, ý chỉ Tống Như xảy ra quan hệ với đạo diễn Lý Hải trong im lặng.

Dương Gia Cửu nhìn thấy tin tức ấy trước, cũng đã phái bộ quan hệ xã hội đi giải quyết, nhưng thật sự không đè nổi cơn tức trong lòng, nhân tiện tạo chút áp lực cho KB.

Dám bắt nạt người phụ nữ của anh, họ đúng là không muốn lăn lộn trong vòng luẩn quẩn này nữa rồi.

Tống Như trừng mắt nhìn, nghiêng đầu về phía Dương Gia Cửu: “Thế cơ?”

Đôi mắt sâu hun hút của Dương Gia Cửu trầm thêm: “Còn mấy lời đồn đại chuyện nhảm khác, sau này sẽ càng gặp nhiều hơn, em chọn con đường này cũng không ổn, nhất là vào giai đoạn này, sẽ có rất nhiều người vì lợi ích làm xằng làm bậy.”

“Ừ, em hiểu mà.”

Tống Như vẫn bình tĩnh như trước, cô sẽ không ra mặt làm sáng tỏ chuyện gì, chỉ có để tin tức không tốt đó trôi đi theo gió, mới là cách giải quyết tốt nhất, một khi cô công khai nói gì thì mới bị người ta nắm thóp là văn vẻ, cách đáp trẻ tốt nhất là im lặng, dùng thực lực chứng minh tất cả.

“Có anh ở bên em, em không lo lắng, không lo chút nào.”

Tống Như dựa vào vai anh: “Buối tối em muốn ăn mì.”

Dương Gia Cửu cưng chiều nắm chặt tay cô: “Được, không thành vấn đề.”

Họ phải hưởng thụ ngày nghỉ hạnh phúc này, để tâm trạng những người phá họ tệ hại.

Cùng thời gian, Bùi Lạc Phong ngồi trong văn phòng, nhìn tin tức trên di động, mặt càng nhăn nhó.

“Lo cho Tống Như?” Dương Vũ Mịch cầm túi đi vào, cười lạnh: “Bây giờ cô ta không biết đang lêu lổng với ai bên ngoài, anh còn lo cái gì! Tôi đã nói từ đầu rồi, cô ta không thể sạch sẽ được đâu.”

“Có thể lúc hai người ở chung, cô ta đã đội cho anh cái mũ màu xanh biếc rồi!”

Lần trước sau khi cãi nhau, cô ta đã đồng ý giữ lại đứa bé, nếu không Bùi Lạc Phong chó cùng rứt giậu, vì bảo vệ vị trí diễn viên, Dương Vũ Mịch phải chịu đựng.

Bình luận

Truyện đang đọc