Người đại diện và trợ lý của Lý Vỹ đều bị hành động của ông cụ Dương làm đứng hình, lúc muốn tiến lên giúp đỡ, lại ngại uy nghiêm của ông cụ Dương và thế lực của nhà họ Dương, ngừng lại bước chân.
Người này chính là ông nội của Dương Gia Cửu đấy, còn là người sáng lập của cả tập đoàn Dương thị, cho dù là nhân vật lớn trên thương trường hay chính trị nhìn thấy ông ta đều phải cho ông ta mấy phần mặt mũi
Huống chi là nhân vật nhỏ như bọn họ......
Bịch!
Ông cụ Dương lại đá anh ta một cước, phong cách làm việc của ông cụ Dương luôn luôn nhanh chuẩn ác, không quan tâm người bị ông ta đánh là ai, chỉ xác nhận rằng người này nên bị đánh.
"Không phục đúng không? Tôi cho cậu phục!" Nói xong, ông cụ Dương cho vệ sĩ phía sau một ánh mắt.
Vệ sĩ lập tức ra khỏi đại sảnh, dẫn một người đàn ông đi vào, chính là người đàn ông hỏi đường Tống Như ngày đó.
Trong nháy mắt khi nhìn thấy người này, sắc mặt Lý Vỹ lập tức trở nên cực kỳ tái nhợt.
Như thế nào anh ta cũng không ngờ tới, thế nhưng ông cụ Dương có thể tìm được người này.
Camera của các phóng viên nhắm ngay mặt của người đàn ông kia, liên tục chụp ảnh.
"Nói đi, là ai mua chuộc cậu." Ông cụ Dương nhìn tên tình nghi kia, giọng nói lạnh lùng hỏi.
Người đàn ông kia sợ hãi co rút ngẩng đầu lên, nhìn nhìn các phóng viên ở hiện trường, ánh mắt lại nhìn về phía Tống Như và Lý Vỹ trên bục phát hiểu, chỉ là không nói lời nào.
"Nói!" Ông cụ Dương lại phát cáu, rống một tiếng.
"Là Lý...... Lý Vỹ." Người đàn ông phịch một tiếng quỳ xuống đất: "Anh ta cho tôi một tỷ rưỡi, muốn tôi phối hợp với anh ta hãm hại Tống Như, tôi...... tôi không ngờ chuyện sẽ biến thành thế này."
"Vì sao cậu ta lại làm như vậy?"
"Vì người yêu Hề Mạn của anh ta có thể làm nữ chính, anh ta muốn ép Tống Như đi." Người đàn ông kia biết mình đã đi vào ngõ cụt rồi, vì rơi vào đường cùng nên gã nói ra mọi chuyện mà mình biết: "Tôi chỉ biết nhiêu đó thôi, số tiền đó tôi cũng chưa từng động vào."
"Mấy người đánh anh ta đều do tôi liên hệ, bị tập kích bị đánh đều do Lý Vỹ tự mình thiết kế."
"Đều nghe rõ rồi chứ? Đây là sự thật, cũng may tên xấu xa này không phải người của nhà họ Dương chúng ta, nếu không, tôi chắc chắn sẽ tự tay đánh chết cậu ta” Ông cụ Dương hét lên.
Người ở hiện trường đều bị ông cụ Dương dọa sợ, dáng vẻ khí thế uy nghiêm của ông ta khiến phóng viên ở hiện trường đều ngừng thở.
"Lý Vỹ này xem như xong rồi, tính toán nhiều như vậy, kết quả bị đổi vai diễn, bị ông cụ Dương quát mắng đến không thể cãi lại, tính kế Tống Như? Thật sự là không biết tự lượng sức mình."
"Lần này anh ta bị vả mặt, mất hết sĩ diện, có lẽ sau này anh ta sẽ không còn mặt mũi lăn lộn ở giới diễn xuất nữa."
"Sau này hoàn toàn sẽ không có đạo diễn và nhà sản xuất nào thuê anh ta đóng phim nữa, lòng dạ quá độc ác."
"Suýt chút nữa đã bị người này lừa rồi, cũng may sự thật đã rõ, tất cả mọi người biết sự thật, sẽ không vu oan Tống Như."
Tất cả hành động của Lý Vỹ đều bị các phóng viên quay lại bằng ống kính, vốn cho rằng anh ta là người bị hại của tất cả chuyện này, vô tội đáng thương như vậy, bây giờ sự thật khiến anh ta trở thành kẻ xấu đáng giận.
Những âm mưu tính toàn này đều bị vạch trần rồi, Lý Vỹ cúi đầu, vẻ mặt không chút thay đổi.
"Để tự cậu ta đi giải thích với cảnh sát đi." Ông cụ Dương khoát tay, Lý Vỹ bị bọn vệ sĩ dẫn ra ngoài giao cho cảnh sát, về phần xe lăn, còn cái xe lăn, hoàn toàn không cần, vì anh ta vốn rất tốt, không bị thương một chút nào cả.
Hề Mạn cứ mãi đứng ở đó, nhìn Lý Vỹ thảm hại bị người ta mang đi như thế, nước mắt của cô ta che khuất tầm mắt, nghiêng đầu đi, vờ như không nhìn thấy gì cả.
Cô ta muốn dùng cách này giữ lại một chút danh dự cho Lý Vỹ.
Đợi sau khi trò hề này vén màn, các phóng viên đều cảm thán giới diễn xuất gió nổi mây phun.
"Người như Lý Vỹ cũng có thể làm ảnh đế, nhận giải thưởng? Thật là buồn cười!" Các phóng viên vừa tức vừa giận, cảm thấy từng bị Lý Vỹ lừa gạt thật sự quá đáng giận.
"Cũng may Đại Thiên mạnh mẽ vang dội, điều tra rõ ràng tất cả mọi chuyện, nếu không vẫn không biết có bao nhiêu người vô tội bị liên lụy nữa."
"Nhưng mà vô tội nhất chính là Tống Như, rõ ràng cố gắng quay phim như vậy, lại bị người ta nói xấu như thế, xem ra, làm nữ diễn viên thật sự rất vất vả, áp lực tinh thần phải chịu đựng càng lớn hơn."
Lúc này, những phóng viên từng gọi điện thoại cho Tống Như, những phóng viên từng lên án Tống Như đều lộ ra vẻ mặt xin lỗi.
Chỉ là Tống Như cũng không cần lời xin lỗi của bọn họ, cô chỉ làm chuyện mình nên làm thôi, Tống Như khom người với mọi người, sau đó đi tới bên cạnh ông cụ Dương.
Ông cụ Dương bảo Úc Nam ở lại giải quyết hậu quả, sau đó lấy thân phận ông nội của Dương Gia Cửu dẫn Tống Như rời khỏi buổi họp báo.
Sau khi chuyện này được giải quyết, Tống Như không có khóc lóc tranh thủ đồng cảm như đa số ngôi sao nữ khác, cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh và im lặng trước sau như một, điều này khiến người bên ngoài càng áy náy với cô hơn.
"Tống Như bị uất ức mà vẫn bình tĩnh như vậy, tôi thật sự rất khâm phục cô ấy."
"Tống Như chưa bao giờ sẽ làm bọn fan chúng ta thất vọng, cô ấy sẽ mãi vĩ đại, hoàn mỹ như thế."
"Xem đi, đây là sự thật, Lý Vỹ chính là một tên tiểu nhân vô cùng gian trá, hy vọng loại người như anh ta nhanh nhanh cút khỏi giới diễn xuất đi."
"Sớm muộn gì anh ta cũng phải bị chế tài và báo ứng!"
......
Sau khi buổi họp báo kết thức, tin tức ùn ùn kéo đến, chỉ là không phải lên án Tống Như, mà là lên tiếng làm sáng tỏ cho cô.
"Tất cả đều do Lý Vỹ tự biên tự diễn!"
"Kiểm lại năm sự kiện lớn Tống Như bị vu oan!"
"Rốt cuộc giới diễn xuất còn công bằng thiên lý hay không vậy?"
Vì chuyện lần này liên lụy rất rộng, người bị ảnh hưởng cũng rất nhiều, cho nên các phóng viên đều cực kỳ quan tâm, bây giờ sự thật rõ ràng, mọi người càng khen ngợi biểu hiện bình tĩnh của Tống Như hơn, khen cô là một diễn viên tốt cực kỳ chuyên nghiệp nghiêm túc.
Đồng thời phản ứng của cô lúc đáp lại lời nói xấu cũng đáng để tất cả mọi người trong giới diễn xuất học tập, thanh giả tự thanh, Tống Như sử dụng sự bình tĩnh ung dung của cô giành được sự vỗ tay của không ít người.
Thật ra Dương Gia Cửu vẫn luôn đứng sau buổi họp báo, không có lên bục ra mặt là vì anh không thể khống chế sự chán ghét với Lý Vỹ, có thể sẽ đánh anh ta tàn phế ngay tại chỗ, cho nên sau khi ông cụ Dương dẫn Tống Như rời khỏi buổi họp báo, anh cũng đến bãi đỗ xe lái xe, đón hai người đi.
Trên đường về nhà, Tống Như ngồi trên ghế canh người lại, vẫn không mở miệng hỏi gì cả.
Dương Gia Cửu quan sát vẻ mặt của cô, lại nhìn nhìn ông cụ Dương ngồi ở ghế sau, nói: "Thật ra thân phận của ông nội......"
"Là ông không cho nó nói đấy! Đều là ông tự quyết định đến đoàn làm phim.” Ông cụ Dương ở ghế sau buồn bực nói một câu, cũng không biết là đang giải thích với ai.
Trong lòng ông vẫn cảm thấy Tống Như là một cháu dâu không tệ, nhưng vẫn thiếu chút gì đó......
Đột nhiên ông cụ Dương nghĩ ra, ông khụ khụ một tiếng, hắng hắng giọng: "Hai đứa đã kết hôn một khoảng thời gian rồi, khi nào thì có đứa nhỏ?"
Cái này......
Giọng nói của ông cụ Dương vừa rơi xuống, Tống Như ngơ ngác một chút, sau đó lặng lẽ trả lời: “Bọn con đã có kế hoạch rồi, đợi sau khi con quay bộ phim này xong.”
"Thật sao!" Tâm trạng của ông cụ Dương lập tức vô cùng vui vẻ, vỗ đùi nói ba chữ tốt.