ẢNH HẬU CỦA CHÀNG TỔNG

Chị Hy được Tiêu Dịch Trạch đỡ lên, dấu tay trên gương mặt có thể nhìn rất rõ, hơn nữa má trái đã bắt đầu sưng lên.

"Tống Như... Sao mọi người lại đến đây?"

Lúc này đáng lẽ nên ở talkshow mới đúng!

Tống Như vẫn bị cô liên lụy.

"Cô ta đánh mấy lần?" Tống Như đè nén cơn giận, đau lòng nhìn Chị Hy.

"Hai lần."

Bốp!

Tống Như lại tát một bạt tai, không hề có chút chần chừ nào, hơn nữa vô cùng chính xác, đánh thẳng lên mặt người đại diện của Hà Văn.

"Tống Như, cô làm gì vậy?" Tính người trong Hà Văn thức dậy, Hà Văn đứng lên, định cản Tống Như lại: "Cô điên rồi?"

"Không hề." Tống Như liếc mắt nhìn cô ta.

Dám bắt nạt trợ lý của cô, cần phải nhận lại gấp đôi!

Sau đó lại là hai bạt tai.

Trong lúc đối phương không kịp trở tay, cứ vậy mà thật sự nhận bốn bạt tai.

Tống Như hít một hơi: "Còn gì nữa?" Hành động của cô mạnh mẽ đến nỗi không ai dám đối mặt với cô, huống gì còn có bốn vệ sĩ.

Chị Hy không nói chuyện, nhưng mà lúc họ vừa vào đã thấy bọn họ bắt chị Hy quỳ...

Tống Như liếc mắt một cái, mấy vệ sĩ bước lên đè người đại diện kia xuống.

"Chị Hy không chỉ là trợ lý của tôi, còn là bạn, là người thân, cô không có bằng chứng mà đổ tội cho cô ấy, bắt nạt cô ấy trước mặt mọi người, tất nhiên là tôi sẽ trả gấp đôi, gấp trăm ngàn lần cho hai người!"

Lời của Tống Như vang vọng trong phòng, chỉ có cô biết, chị Hy quan trọng với cô thế nào, lúc sự nghiệp của mình xuống thấp nhất, chị Hy vẫn luôn ở bên cạnh cô, nếu như hôm nay cô không đến, cả đời này sẽ mãi tự trách.

Có nổi tiếng hay không không quan trọng, nếu vì nổi tiếng mà bỏ qua tất cả những người thân thì nổi tiếng được lợi gì? Lấy được một trăm giải thưởng cho diễn viên cũng không bù lại được một người đã bỏ lỡ.

Người quản lý của Hà Văn đã sợ đến bối rối, chỉ có thể hoảng hốt mong chờ Hà Văn cứu mình.

Vừa nãy ra tay có bao nhiêu độc ác thì bây giờ hối hận bấy nhiêu, cô ta không nên đụng vào người của Tống Như.

"Tống Như, cô đừng kiêu căng như vậy!"

Hà Văn vừa dứt lời, lại bị Tống Như tát một cái y hệt.

Động tác sạch sẽ nhanh nhẹn.

Cô không chỉ đánh người đại diện của Hà Văn, ngay cả Hà Văn cũng đánh.

"Sợ là cô không đủ hiểu tôi, tôi kiêu căng như vậy đó."

Hà Văn chưa bao giờ bị chịu nhục nhã như vậy, vẻ mặt hung dữ: "Cô! Cô ta là người mà Trương Vân sắp xếp cho tôi, ngay cả lời của Trương Vân cô cũng không nghe? Cô còn là nghệ sĩ của Oatlets sao?"

Muốn dùng Oatlets áp bức Tống Như?

"Cô ta không có quyền đó!" Tống Như không khách sáo bước hai bước đến trước mặt Hà Văn, ép cô ta không có đường lùi: "Chị Hy là trợ lý riêng do tôi thuê, vốn không phải là nhân viên của Oatlets, Trương Vân không có quyền ra lệnh cho chị ấy làm gì, còn như cô thì càng không có tư cách đó!"

Trong lòng Hà Văn giật mình, rõ ràng biết bản thân đuối lý vẫn cứng rắn nói: "Tôi mặc kệ, trái lại người là do Trương Vân sắp xếp cho tôi!"

"Hơn nữa, dám đụng đến tôi, cô còn muốn lăn lộn trong Showbiz nữa không?"

"Hôm nay tôi và thương hiệu J quay quảng cáo, cô đến đây gây sự, não bị nước vào à!!"

"Phải không?" Tống Như nhìn xung quanh, trên môi nhếch lên nụ cười khinh thường, cô phải cho Hà Văn một bài học nhớ đời: "Rất nhanh sẽ không phải nữa."

"Cô có ý gì?"

"Tôi sẽ để thương hiệu này xóa bỏ quyền làm người đại diện của cô, sau này cô làm người đại diện của nhãn hàng nào, tôi sẽ giành quyền đó! Cô đóng vai gì, tôi sẽ giành vai đó! Cô cứ thử xem!"

Tống Như không hề có bất kỳ chút do dự nào.

Lời cô nói ra miệng rất có khí phách, không để người khác có thể nghi ngờ lời nói của cô.

Cô muốn ra mặt thay Chị Hy, cho dù là ai cũng không cản được!

Người bu xem đều bị khí thế của Tống Như hù dọa, giấu đi dáng vẻ xem trò vui lại, có chỗ dựa như Tống Như, chị Hy sao có thể không cần bị bắt nạt.

Toàn bộ mọi chuyện đều là Hà Văn và người đại diện của cô ta ỷ thế hiếp người.

Nếu như là người khác, cơ bản hôm nay có lẽ sẽ không ra mặt thay trợ lý.

Hành động của Tống Như hôm nay ảnh hưởng đến ánh nhìn của rất nhiều người với cô, thì ra cô là một người ra sức vì người bên cạnh mình.

Có nghệ sĩ nào dám làm đến bước này.

Vì trợ lý, ngay cả tổng Gíam đốc công ty cũng dám chống lại.

Huống gì mọi người đều thấy được sự thật, là chị Hy bị bắt nạt, hoàn toàn không phản kháng.

"Chỉ dựa vào cô? Cô nằm mơ à!" Hà Văn nhìn cô chằm chằm, khinh thường nói:

"Cô chỉ là một diễn viên nhỏ nhoi của Oatlets, là một con cờ trong tay tổng Giám đốc Trương, cô lấy gì giành với tôi!"

Tống Như không để ý đến cô ta, mà nhìn ra cửa: "Có thể phiền mọi người nói cho tôi biết, quản lý thương hiệu J ở đâu không?"

Tống Như giữ lời, nói là làm!

Cô cần phải cho Hà Văn biết, gì mới là năng lực.

Hà Văn khinh thường hừ lạnh, hoàn toàn không biết được mọi chuyện đang được xoay ngược lại.

Trong lúc cô ta đang đắc ý, quản lý thương hiệu J đã đến đây, nghi ngờ nhìn Tống Như và cả Hà Văn đang ngồi bên cạnh.

Chuyện hôm nay không phải là họ không hiểu, mà là không biết nên nhúng tay hay không, dù sao cũng là nghệ sĩ cùng một công ty...

Tống Như lấy điện thoại ra, bấm một dãy số...

Hà Văn lạnh lùng nhìn cô: "Cho dù cô có gọi điện thoại cho tổng Giám đốc Trương cầu xin thì cũng vô ích!"

"Ai nói tôi muốn gọi cho cô ta?" Ánh mắt lạnh lùng trong vắt của Tống Như hiện lên sự lạnh lẽo, ấn bật loa ngoài.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối: "Xin chào, đây là văn phòng thư ký công ty Đại Thiên Thiên."

Đại Thiên?

Lẽ nào cấp cao có bạn của Tống Như?

Hà Văn nhíu mày, ngồi ngay ngắn.

"Xin chào, tôi là Tống Như, tôi muốn tìm tổng Giám đốc Gíam đốc Dương."

Người xung quanh không khỏi lau mồ hôi thay Tống Như, trực tiếp gọi điện thoại tìm Dương Gia Cửu? Tống Như h không chỉ kiêu ngạo một cách bình thường.

Hà Văn vừa mới hơi lo lắng đã hoàn toàn bình tĩnh lại: "Dương Gia Cửu sẽ để ý đến cô? Cô đang nằm mơ à!"

Nhưng mà mọi chuyện lại ngoài dự đoán của mọi người.

"Alo, tôi là Dương Gia Cửu."

Câu nói này làm mọi người giật mình.

Dương Gia Cửu thật sự nghe máy?

Trời ạ? Rốt cuộc bối cảnh của Tống Như là gì, dám trực tiếp tìm Dương Gia Cửu ra mặt giúp cô ấy!

"Tổng Giám đốc Dương, rất xin lỗi vì đã làm phiền anh thế này, bây giờ tôi đang gặp một rắc rối nhỏ, có thể nhờ trợ lý của anh đến đây một chuyến không?"

"Cậu ta đi được không? Thật ra anh cũng không..." Giọng của Dương Gia Cửu không thể mềm mại hơn được.

Quan hệ của bọn họ có kỳ diệu quá rồi không.

"Không cần, chỉ là chút chuyện nhỏ."

Chuyện như vậy chỉ cần Trần Viễn là có thể dẹp yên, không cần Dương Gia Cửu tự mình đến.

Dương Gia Cửu trực tiếp gọi điện cho Trần Viễn: "Đến chỗ của Tống Như, cho dù xảy ra chuyện gì cũng sắp xếp giúp cô ấy, không ngại bất cứ giá nào."

Anh không cúp điện thoại, Tống Như cũng không có tắt loa ngoài.

Vậy nên câu này tất cả mọi người đều nghe được!

Không ai ngờ chuyện lại đi đến nước này, vẻ mặt của Hà Văn đã không thể dùng từ tái nhợt để miêu tả, khiếp sợ ngồi ở đó, hai mắt thất thần.

Bình luận

Truyện đang đọc