ẢNH HẬU CỦA CHÀNG TỔNG

"Cho tôi mượn xem một chút!" Hàn Nhất vừa nói, đưa tay định cầm, lại bị Tống Như từ chối.

"Không được... Quyển sách này không thể mượn." Tống Như vô cùng kiên quyết nói.

"Vậy cô còn mang đến đoàn phim mỗi ngày, để cho chúng tôi nhìn đỏ con mắt!" Hàn Nhất liếc cô một cái: "Đây không phải cô khoe khoang sao?"

Tống Như cười, nhưng là dưới nụ cười, tâm trạng thoải mái, bởi vì đám mây đen quấy nhiễu cuộc đời họ đã bị gió thổi bay đi.

Bây giờ 《 Mảnh vỡ hồi ức 》 đã vô cùng có danh tiếng. Theo đó là các loại dự đoán, nhất là bởi vì Đại Thiên từ đầu đến cuối không tiết lộ thân phận nữ chính, những tay săn ảnh không có cách nào, rối rít sử dụng đủ thứ cách, muốn là người đầu tiên có tin.

Thậm chí không ngại leo tường chụp lén!

Còn có người đến kiểm tra khách sạn gần đó xem Tống Như có phòng không.

Trong số đó, thì có nhân viên khách sạn Tống Như ở! Họ lợi dụng chức quyền, len lén vào phòng Tống Như, phi pháp lấy được chứng cớ!

"Tin nóng! Nhân vật nữ chính《 Mảnh vỡ hồi ức 》 chính là Tống Như!"

"Đại Thiên không giấu cô ta, mà là cho cô ta tài nguyên tốt nhất!"

"Người đưa chuyện ra ánh sáng là khách sạn Tống Như ở, xác nhận tin đồn đóng phim của cô."

Trong một đêm, tin tức truyền đi toàn khắp mạng xã hội, Dương Gia Cửu lập tức liên lạc với bên quan hệ xã hội, xóa hết những tin tức đó, sau đó để cho đoàn phim tăng cường phòng bị.

"Cô ta đóng phim thật? Lá gan lớn thật, đây không phải là rõ ràng đang khiêu khích Trần Thấm sao, kỹ năng diễn xuất của cô ta cao hơn sao?"

"Thật không nhìn ra, cô ta còn có một tay như vậy!"

"Bởi vì người giới thiệu là Dương Gia Cửu, cho nên là có thể có nhiều tài nguyên tốt như vậy? Đây chính là quy tắc ngầm!"

Sau khi bên ngoài biết tin này, tất cả đều công kích Tống Như, dùng các thể loại suy nghĩ để bàn tán bôi đen cô. Không ai cảm thấy Tống Như dựa vào thực lực để có được vai diễn này.

Chị Hy quả thực không nhìn nổi, lại nhìn Tống Như yên lặng ngồi bên cạnh chờ đóng phim, tức giận giống như là một quả bóng bay, sắp nổ tung.

"Được rồi, trước kia cũng không phải là chưa từng gặp qua loại chuyện này."

Lúc Tống Như mới ra mắt, cũng bị người ta nghi ngờ như vậy.

"Tình cảnh bây giờ không giống thế!" Chị Hy siết nắm đấm, mặc dù cô ấy biết rõ lời bàn tán ngoài kia đều sai, nhưng lúc thấy những dòng chữ đó, thật sự rất nhói lòng.

"Em đã chuẩn bị tâm lý rồi, em đang làm gì, em biết rõ. Em không dám đảm bảo bất kỳ điều gì, em tin tưởng bộ phim này sẽ thành công."

Chị Hy vẫn hơi bực, nhưng vẫn cổ vũ: "Đúng! Đến khi chiếu phim, để cho bọn họ mở to hai mắt xem, thế nào là kỹ năng diễn xuất!"

"Vậy thì an tâm chờ phim ra mắt, cần gì phải tức giận như vậy chứ?" Tống Như cười vỗ vai chị Hy một cái.

Dù cô có trấn an đến đâu, chị Hy vẫn lải nhải mấy tin tức kia trước mặt cô, cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng cô.

"Tống Như..."

Chị Hy khẽ nhíu mày: "Chị biết sức chịu đừng của em tốt hơn người bình thường, nhưng chị biết em rất kiêu ngạo, bị người ta nói như vậy. Chị thương em."

"Em tin em sẽ thành công, cho nên em phải đi chắc chắn từng bước, nếu như chỉ quan tâm cái nhìn người ngoài, em cũng sẽ không đứng ở đây."

Bọn họ càng nghi ngờ, cô lại càng phải tạo ra thành tích tuyệt vời!

Mới vừa nói xong, đạo diễn đã thông báo tiếp tục quay cảnh tiếp, Tống Như đi thẳng tới.

Cô đã đi qua một thời bị chửi mắng, những thứ như vậy thêm vài ngày thì có sao?

Chẳng qua là nhưng người kia nghi ngờ tác giả của tác phẩm này, cô hoàn toàn không nhịn được!

Những lời đó lúc nào cũng lở vởn trong đầu cô, ảnh hưởng đến cảnh quay của cô, mặc dù cuối cùng đạo diễn cũng cho qua, nhưng là sau khi đã NG cả chục lần, hơn nữa hiệu quả cũng không phải vô cùng tốt.

Phó đạo diễn vội vàng đi tới bên cạnh Tống Như: "Thế nào? Trạng thái không tốt..."

"Không sao, tôi điều chỉnh một chút là được."

Bieber cũng đứng lên hỏi có phải Tống Như không thoải mái hay không.

Tống Như cười lắc đầu một cái, sau khi trang điểm lại, quay thêm một lần, nhưng hiệu quả còn chưa tốt.

Núp trong bóng tối thợ săn ảnh xì xào: "Kỹ năng diễn xuất thế này, còn không biết xấu hổ nhận nhân vật nữ chính thế này? Đúng là là người có chỗ dựa sau lưng, không biết lớn nhỏ! Showbiz có phải công viên đâu?"

"Vậy thì thế nào? Ai bảo người ta có một người bạn trai lợi hại?"

"Được rồi, chụp hình đi, tin nóng mới là quan trọng nhất!"

Rất nhanh, Dương Gia Cửu cũng đến đoàn phim thăm, nghe nói Tống Như hôm nay trạng thái không tốt. Anh vội vã đến trường quay, tiến lên kéo tay Tống Như: "Thế nào?"

Tống Như cúi đầu, buồn bực nói: "Em không quan tâm họ mắng em, nhưng tại sao phải mắng biên kịch bộ phim này?"

Cô chỉ tức mỗi chuyện này!

Sau khi Dương Gia Cửu nghe, trên mặt lộ ra một nụ cười: "Bởi vì chúng ta là người một nhà..."

Bây giờ cô vì chuyện này mà NG, khiến anh vừa đau lòng vừa cảm động.

"Em không chịu nổi người khác nói xấu anh! Một câu, không, một chữ cũng không được!"

Dương Gia Cửu cưng chiều xoa đầu cô: "Đừng suy nghĩ, những chuyện đó đều sẽ qua."

Ở điểm này, Tống Như vẫn luôn làm rất khá, chẳng qua là chuyện bây giờ phát sinh ở trên người Dương Gia Cửu, cô không có cách nào khống chế tâm trạng mình.

Thì ra yêu một người có thể đến mức này!

Tình cảm của cô với Dương Gia Cửu càng ngày càng sâu nặng, vừa chạm đến Dương Gia Cửu, thì cô sẽ mất đi lý trí, sẽ không tự chủ quan tâm anh, mỗi giây đều nhớ anh.

"Em sẽ điều chỉnh thật tốt!" Tống Như hít sâu một hơi, hoàn toàn để mình buông xuống chuyện này, sau đó xoay người rời khỏi cái ôm của Dương Gia Cửu, đi đến chỗ ngồi.

Lần này cô nhẩm lại lời thoại một lần, sau đó chỉ cúi đầu, không nhìn ống kính.

Khi đạo diễn hét lên.

Cô đã điều chỉnh cảm xúc thích hợp!

Cô đứng dậy kéo cửa ra, gọi chủ nhà vào: "Tôi chỉ có chút tiền này, lấy hết đi, anh ấy, tôi sẽ trả riêng sau."

Chủ nhà dáng vẻ không hiểu lời cô nói, gian trá nói: "Không thể nào, các người lập tức dọn ra ngoài!"

Tống Như xoay người, vọt vào phòng bếp cầm một con dao, trực tiếp kề tới gần cổ chủ nhà, trong nháy mắt đó, ánh mắt cô nhuốm màu hận thù, sự tuyệt vọng thôi thúc được diễn tả một cách sống động.

Tất cả mọi người đều bị cô bóp nghẹt, một giọng nói đáng sợ hơi khàn khàn vang lên.

"Tôi đã cho ông tiền, tại sao ông vẫn không chịu buông tha tôi!"

Sau đó Tống Như vẫn giơ con dao, rút lại, kề vào cổ mình: "Ông đuổi tôi đi, tôi không đi, hôm nay tôi chết ở chỗ này, để xem có ai còn thuê được!"

Bình luận

Truyện đang đọc