ẢNH HẬU CỦA CHÀNG TỔNG

“Nhưng mà…”

“Viện trưởng Quách, chuyện này Đại Thiên sẽ không truy cứu trách nhiệm của bệnh viện các ông, bởi vì tôi còn có kế hoạch khác, tôi đã cho bệnh viện các người mặt mũi, chẳng lẽ ngay cả chút yêu cầu này ông cũng không đồng ý? Tôi chỉ là muốn tự mình xử lý mấy người này.”

Viện trưởng Quách nhìn bác sĩ Trương một cái, nghĩ đến những chuyện cô ấy vừa giao cho mình, biết mình cũng không nên bao che cô ấy.”

“Được, liền nghe lời tổng Giám đốc Dương.”

“Không… Viện trưởng, cầu xin ông, đừng giao tôi cho Đại Thiên, tôi thật sự sai rồi…”

“Lúc cô nhận tiền làm những chuyện xấu kia, có nghĩ đến hôm nay không?” Viện trưởng Quách cúi đầu nhìn bác sĩ Trương trách mắng: “Cô hại vợ người ta, nếu có người hại người nhà cô, cô cũng không muốn đi liều mạng sao?”

Bác sĩ Trương nghe được câu này, tay níu ống quần viện trưởng Quách không có sức rủ xuống.

Cô ta biết mình giãy giụa nữa cũng không làm nên được chuyện gì, hơn nữa, cô ta không có cách nào phản bác…

“Bắt đầu từ bây giờ, người liên quan chờ bị khai trừ hết thảy. Hơn nữa tôi còn sẽ báo lên thành phố, để các người không thể hành nghề y được nữa.”

Người như vậy căn bản không xứng làm bác sĩ.

“Tổng Giám đốc Dương, mấy người này tôi giao cho anh, anh muốn xử lý thế nào đều có thể.” Viện trưởng Quách thật sự không có mặt mũi nào đợi tiếp nữa, mang trợ lý bước nhanh ra ngoài.

Thất vọng của ông đã không thể dùng lời nói mà hình dung được nữa rồi.

Bác sĩ Trương ngây ngốc ngẩng đầu lên, thấy người trước mặt cũng là người của Đại Thiên, mà cô ta đã không còn ai có thể cầu xin.

Dương Gia Cửu trở lại ngồi xuống bên ghế sofa, gật đầu với Trần Viễn một cái, Trần Viễn lập tức đi mời Tống Như vào.

Sau khi mang thai, Tống Như luôn không muốn tham dự những chuyện đấu đá nhau này, cô sợ ảnh hưởng đến bảo bối trong bụng.

Bác sĩ Trương thấy Tống Như đi vào, trông vẻ điềm tĩnh dịu dàng, cho là cô ấy sẽ tha thứ cho mình, vì vậy nhào qua quỳ xuống đất: “Bà Dương, thật xin lỗi, tôi biết lỗi rồi, tôi không phải người. Nhưng mà… Tôi chẳng qua là bị lợi dụng, cầu xin cô nhất định tha thứ cho tôi, tôi cũng có con…”

Tống Như hất tay ra, không để ý tới cô ta, ngồi bên cạnh Dương Gia Cửu.

Cô thực sự trông rất dịu dàng, hơn nữa nói tới nói lui cũng rất bình tĩnh, nhưng cô từ đầu tới cuối không hề thay đổi.

Nếu có người tổn thương cô, cô ắt sẽ trở mặt.

“Hành động của cô đã tổn thương tới tôi và người nhà tôi, tôi có thể tha thứ cho cô, chỉ có một điều kiện, chính là các người đối với tôi thế nào, tôi sẽ đối với các người thế đó.”

“Tôi tuyệt đối không bỏ qua bất kì ai hại con và chồng tôi.”

“Cô cũng là người làm mẹ, tại sao có thể ra tay độc ác với con tôi như vậy? Đã như vậy, tôi cảm thấy cô cũng không xứng làm mẹ, tôi nghe nói cô và chồng cô đã ly hôn, có lẽ quyền nuôi dưỡng giao cho cha đứa bé càng thỏa đáng.”

Bác sĩ Trương vừa nghe lời này, vội vàng khóc lóc lên trời xuống đất cầu xin tha thứ, trên mặt cô ta tràn đầy kinh hoàng và sợ hãi: “Thật xin lỗi... Tôi biết tôi sai rồi, cầu xin cô đừng cướp con tôi đi...”

“Là cô muốn cướp con tôi trước.”

Lời Tống Như rất chắc chắn, từng chữ bóp nát trái tim.

“Cô và tôi đều làm mẹ, đứa con chính là mạng sống của người mẹ, lúc cô làm chuyện này với tôi, có nghĩ đến báo ứng hôm nay không?”

Dương Gia Cửu nắm chặt tay Tống như, nhẹ nhàng nhéo một cái, lúc đang xử lý đối phương, cũng không cần quá tức giận, tránh tổn thương cơ thể mình.

Sau đó anh quay đầu nói với Trần Viễn: “Biết nên làm thế nào chứ?”

“Vâng, tổng giám đốc.”

Bác sĩ Trương tuyệt vọng khụy xuống, không ngừng cầu xin tha thứ: “Bà Dương, cầu xin cô...”

Nước mắt cô ta không ngừng rơi xuống, nhưng Tống Như không có động tác gì cả, nếu không phải trời xui đất khiến để cô biết được âm mưu này, bác sĩ Trương căn bản sẽ không biết việc mình làm tồi tệ thế nào, ngược lại sẽ cầm tiền Tống Nhu cho cô ta mà dương dương tự đắc.

“Sao cô phải cầu xin tôi? Cô nên cầu xin chính cô...”

Tống Như nói xong, Dương Gia Cửu để vệ sĩ lôi bác sĩ Trương ra ngoài, sau đó dẫn bác sĩ nữ kiểm tra cho Tống Như vào.

Cô ta vẫn luôn đứng ngoài cửa, tình huống bên trong nghe được bảy tám phần, thấy kết quả của bác sĩ Trương, lúc này đã sợ đến mức nói không nên lời.

“Chỉ cần có tiền, liền có thể tùy ý làm bậy, ngay cả báo cáo kiểm tra cũng có thể sửa đổi, đúng không?” Dương Gia Cửu lạnh giọng hỏi đối phương.

“Không... không phải... Tôi không ngờ chuyện sẽ biến thành như vậy, tôi thật sự là lần đầu tiên, tôi không dám, sau này cũng không dám nữa, tôi có thể trả lại tiền cho các người.” Đối phương bị dọa sợ không nhẹ, trên đầu đều là mồ hôi.

Nghe được như vậy, Tống Như không nhịn được cười ra tiếng: “Nếu như tôi thật sự trúng kế của các người, còn có thể cầu xin các người bỏ qua cho con tôi, để cơ thể tôi khôi phục như cũ sao?”

“Cô tham một lần, có thể sẽ khiến tôi sinh non, thậm chí cả đời không thể làm mẹ.”

“Lúc cô nhận tiền, cũng chưa từng nghĩ tới cô có thể sẽ hủy hoại một người khác sao?”

Đối phương giật mình, nước mắt không ngừng chảy xuống, lại không thể nói ra nửa chữ giải thích.

“Tôi cũng không muốn làm khó các người, nhưng các người muốn tổn thương tôi, người đáng trách chính là các người.”

“Nếu như người nhà và vị hôn phu của cô biết được hành vi của cô, sẽ nhìn cô thế nào?”

“Tôi đã thông báo cho vị hôn phu của cô ta?” Trần Viễn ở bên cạnh đáp.

Nữ bác sĩ kia đã không thể nói tiếp ra lời, khiếp sợ tê liệt ngồi dưới đất, hai mắt vô thần, kết quả nhu bây giờ, có thể trách ai? Là bọn họ tham lam, tự tìm đường chết.

Khí thế của Dương Gia Cửu rất dọa người, nhưng mỗi chữ của Tống Như lại khiến người ta đau đớn như trái tim bị bóp nát.

Cô không làm tổn thương ai, lại có thể dùng lời nói biến thành thanh kiếm sắc bén, đâm vào cơ thể đối phương.

Mỗi người đều có sườn mềm, chỉ cần phá hủy khúc xương sườn mềm này, thì người này sẽ không đủ gây sợ hãi nữa.

Sau khi mấy bác sĩ y tá khác tham dự bị xử lý xong, Tống Như chỉ nói mấy câu, lại khiến cuộc sống mấy người đó gần như hỏng mất.

Không làm tổn thương người chút nào, lại có thể hoàn toàn hủy diệt bọn họ.

“Tốt lắm, đừng chọc tức mình, nếu còn chưa hết tức giận, còn có hai người.”

Tống Như biết Dương Gia Cửu nói tới ai, cô suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Bọn họ không cần em đi xử lý.”

Nếu trải qua chuyện như vậy, ông Tống còn tha thứ cho Tống Nhu, thì người lớn nhà họ Tống cũng quá không uy nghiêm.

Sau đó, Tăng Nhĩ Ngọc đỡ ông Tống đi ra, Tăng Nhĩ Ngọc lo lắng nhìn Tống Như: “Bảo bối không sao chứ?”

“Không sao.”

Lúc này ông Tống mới ở trong tức giận nhận ra được, Tống Như mang thai.

Đây chính là tin tức vô cùng tốt.

“Đúng. Đúng. Tiểu Như có con...”

“Ông nội, hôm nay...”

“Không cần nói, ông đều hiểu, chuyện này giao cho ông làm.” Ông Tống biết lo ngại của Tống Như, siết chặt nắm tay, tàn khốc nói: “Là ông vẫn luôn thích nó hơn, mới để hôm nay nó làm ra chuyện không thể chịu nổi như vậy, ông nhất định sẽ nghiêm khắc xử lý chuyện này, chẳng qua là...”

Bình luận

Truyện đang đọc