ẢNH HẬU CỦA CHÀNG TỔNG

Nhưng phía sau những thành tích mà Tống Như đạt được, lại có rất nhiều mưu toan ngấm ngầm không muốn người ta biết.

Trong kế hoạch của Dương Gia Cửu, người nhà họ Tống là một bộ phận không thể thiếu, nếu Tống Nhu đã dám nhẫn tâm như thế, thì phải gánh vác hậu quả.

Thế nên sau khi Tống Như nghỉ ngơi, Dương Gia Cửu gọi điện thoại cho Tăng Nhĩ Ngọc.

"Mẹ, có chuyện, chúng con cần mẹ giúp đỡ."

"Chuyện gì đấy? Chỉ cần mẹ có thể làm được, tuyệt đối không thành vấn đề." Đối với người con rể này, Tăng Nhĩ Ngọc nhìn kiểu nào cũng thấy thích, nhất là bởi vì Dương Gia Cửu vẫn luôn cưng chiều Tống Như, thân là cha mẹ vợ của cô yên tâm hơn nhiều.

"Trưa mai làm phiền mẹ dẫn ông nội tới một chỗ, chúng con sẽ gửi địa chỉ cho mẹ, chuyện này phải giữ bí mật với Tống Nhu.”

Tuy không biết Dương Gia Cửu định làm gì, nhưng lúc này Tăng Nhĩ Ngọc vẫn gật đầu đồng ý: “Được, mẹ sẽ nghĩ cách."

"Mẹ vất vả rồi."

"Tiểu Như nói với mẹ nó có thai rồi, chuyện thế nào vậy? Nó còn tiếp tục quay phim không?" Tăng Nhĩ Ngọc vẫn luôn tìm hiểu về thông tin của Tống Như từ trên mạng.

"Mẹ, mẹ yên tâm, cô ấy và đứa bé đều rất tốt, gần đây con đều ở đoàn làm phim chăm sóc cô ấy."

Nghe được câu trả lời của Dương Gia Cửu, Tăng Nhĩ Ngọc thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại nói với Dương Gia Cửu: “Tiểu Như của ba mẹ nhờ có con chăm sóc rồi, nhưng mà con đừng mệt mỏi quá, nhớ chú ý sức khỏe nhiều hơn..."

Dương Gia Cửu và Tăng Nhĩ Ngọc lại chuyện trò thêm hơn mười mấy phút, mới cúp điện thoại. Anh luôn cảm thấy rằng có phải ông trời đổi chỗ của anh với người nhà của Tống Như rồi không.

Ông Dương thích Tống Như hơn, mà Tăng Nhĩ Ngọc lại quan tâm anh hơn.

Có lẽ đây chính là người một nhà...

Sau khi Dương Gia Cửu rửa mặt thì về phòng ngủ, thấy vẻ mặt lúc ngủ của Tống Như, đột nhiên cảm thấy tất cả những thứ này đều đáng giá, bất kể có làm bao nhiêu việc vì người phụ nữ này, anh cũng cam tâm tình nguyện.

...

Sau khi Tăng Nhĩ Ngọc đồng ý với Dương Gia Cửu, vẫn đang nghĩ dùng lí do gì để đưa ông Tống đi.

Từ sau khi Tống Nhu trở lại nhà họ Tống, thỉnh thoảng cứ tỏ vẻ thương cảm, ông Tống cảm thấy cô ta chắc chắn chịu rất nhiều uất ức ở bên nhà chồng, thế nên cả ngày cứ ở bên cạnh Tống Nhu, hai ông cháu cơ hồ là một tấc không rời.

Bà biết một sinh mạng mới quan trọng cỡ nào với nhà họ Tống, cũng có thể hiểu được tâm trạng vui sướng của ông Tống, chỉ là bà lo rằng bản tính của Tống Nhu sẽ không thay đổi, sẽ làm cho ông Tống thất vọng...

Cân nhắc xong, Tăng Nhĩ Ngọc mời một Chủ tịch hội đồng quản trị cũ trong công ty hỗ trợ, để ông ta hẹn gặp ông Tống.

Lúc ông Tống nghe điện thoại, Tống Nhu ngay tại bên cạnh ông, nghe tin ông Tống phải ra ngoài, cười đến yêu kiều: “Ông nội, ông phải đi gặp bạn cũ sao? Cháu cũng muốn đi..."

"Được thôi, ông nội dẫn cháu đi cùng, chỉ là sợ cháu bực bội thôi." Ông Tống cười tít mắt trả lời: “Ông ta hẹn ông đi câu cá ở hồ Bắc."

Tống Nhu nghe vậy thì suy nghĩ một chút, ông Tống đi ra ngoài gặp bạn cũ cũng không nói chuyện gì quan trọng, chuyện mà bây giờ cô nên làm nhất là ngăn chặn cái miệng của bác sĩ Trương, hơn nữa phải nghĩ cách nên làm thế nào để đuổi Tăng Nhĩ Ngọc ra khỏi nhà họ Tống.

"Ông nội, thôi cháu không đi đâu." Tống Nhu mỉm cười nói, cô ta vừa vặn nhân cơ hội này để đi đưa tiền cho bác sĩ Trương.

"Cũng được, cháu ở nhà nghỉ ngơi, hoặc là ra ngoài giải sầu một chút."

Tống Nhu căn bản không biết sau chuyện này ẩn giấu cái gì, cũng không ngờ được đây là Tăng Nhĩ Ngọc liên hợp với Chủ tịch hội đồng quản trụ cũ thiết kế nên một vở kịch. Cho dù cô ta đi theo ông Tống, cũng chắc chắn sẽ bị thiết kế để bị bỏ rơi.

Từ lúc tiếp quản tập đoàn Tống Thị, thủ đoạn của Tăng Nhĩ Ngọc đã không phải là người bình thường có thể nhìn thấu nữa rồi, nếu không, bà làm sao có thể ngồi yên trên cái ghế Chủ tịch được.

Chỉ là, trong lòng bà vẫn không đoán ra kế hoạch của Dương Gia Cửu, không biết sẽ xảy ra màn kịch hay nào đây?

Tăng Nhĩ Ngọc nói tình hình cho Dương Gia Cửu, Dương Gia Cửu cũng chào hỏi với Úc Nam, sẽ đưa Tống Như rời đi một buổi chiều, sau đó sẽ đưa người về đoàn làm phim đúng thời hạn.

...

Thời gian hẹn đã đến, Tống Nhu không nhận ra có gì không ổn, dựa theo ước định đi vào nhà hàng, vẫn là vị trí như lần trước.

Trần Viễn ở ngoài xe hỏi lại lần nữa: “Lát nữa phải nói gì, đều nhớ cả chứ?"

Từ chỗ của họ có thể thấy rõ ràng tình hình trong nhà hàng.

Bác sĩ Trương ngồi ở ghế phó lái, gật đầu một cái, nơm nớp lo sợ nhìn Trần Viễn: “Chỉ cần tôi làm theo ý cậu, cậu sẽ thả tôi sao?"

"Tôi sẽ." Trần Viễn trả lời rất nghiêm túc.

Bác sĩ Trương gật đầu, trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh, cố gắng bình tĩnh, nhanh chân đi vào nhà hàng.

"Đây là khoản tiền cuối cùng, coi như là phần thưởng cho bà khi làm xong chuyện này, sau này chúng ta đường ai nấy đi, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì." Tống Nhu không để ý đến sự khác thường của bác sĩ Trương, đẩy chiếc túi tập thể dục ở bên chân về trước: “Bà có thể đếm thử."

Bác sĩ Trương thò người ra xem một chút, tiền mặt trong túi xách đó... Bà ta lại không thể lấy!

Tống Nhu nở nụ cười, đeo kính râm định rời khỏi, nhưng vừa mới đứng lên, đã bị bác sĩ Trương gọi lại.

"Cô Tống Nhu, tôi muốn hỏi cô một chuyện."

"Gì nữa đây? Thấy số tiền chưa đúng à?" Tống Nhu không nhịn được mà liếc bà ta một cái.

"Không phải... Tôi muốn hỏi là, không phải cô và Tống Như là chị em sao? Sao lại muốn cô ấy mãi mãi cũng không thể mang thai? Dùng cách đó để cô ấy khó chịu cả đời..."

"Đây không phải là chuyện của bà!" Tống Nhu lập tức quát một tiếng.

Bác sĩ Trương cúi đầu cười mỉa, bị Tống Nhu làm cho không thể nói gì.

Thấy vậy, Tống Nhu nở nụ cười khinh miệt, giống như giải quyết được chuyện này nên tâm trạng không tệ, vẫn là trả lời vấn đề này: “Cô ta là thứ con gái bị đuổi khỏi nhà họ Tống, lại là một con hát, cần con cái làm gì?"

"Con cái sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp nghệ thuật của cô ta, là chị, tôi là vì muốn tốt cho cô ta."

Trong nháy mắt, bác sĩ Trương cảm thấy bà ta đang làm giao dịch với ác ma! Một cỗ lạnh lẽo lan tràn khắp người bà ta...

Bà ta thừa nhận mình là kẻ ti tiện bỉ ổi thấy tiền là sáng mắt, cũng từng vì tiền mà làm rất nhiều chuyện không nên, nhưng người ác như Tống Nhu, đây vẫn là lần đầu tiên mà bà ta thấy được, thậm chí ngay cả em gái ruột cũng không tha!

Không làm hại đến tính mạng của đối phương, những sẽ làm cho người đó đau khổ cả đời, mất đi tư cách làm mẹ.

Tống Nhu không để ý đến bà ta nữa, nở nụ cười đi ra khỏi nhà hàng.

Bác sĩ Trương ngồi ở đó, thở dài, chờ Trần Viễn đến ngồi đối diện với bà ta, tháo xuống máy ghi hình gắn nơi cổ áo bà ta.

"Bà thấy rằng, có tiền thì không gì là không thể?"

"Những thứ này..."

"Số tiền này không liên quan đến bà." Trần Viễn cầm túi thể dục đó lên nói, cầm máy ghi hình đi: “Dùng loại tiền này mà không sợ tổn thọ sao? Tôi cầm đi từ thiện, giúp bà tích đức."

"Được rồi, tôi... tôi đi trước." Bác sĩ Trương thật sự cho rằng Trần Viễn và Dương Gia Cửu sẽ bỏ qua cho mình, giống như vừa mơ phải một cơn ác mộng, hốt hoảng đi ra khỏi nhà hàng.

Bình luận

Truyện đang đọc