ẢNH HẬU CỦA CHÀNG TỔNG

Cô quả thực không thông minh bằng Tống Như, không khiến người ta yêu mến như Tống Như, nhưng cho dù có như vậy, cô cũng sẽ không từ bỏ.

Sau khi Tống Nhu trấn an lại tâm trạng, cô ta nghỉ ngơi trong phòng một lúc, đợi đến lúc người giúp việc gọi xuống tầng dùng bữa tối, cô ta mới thay quần áo đi ra khỏi phòng.

Chỉ là vừa mới đi đến chỗ rẽ, liền nghe thấy tiếng nói chuyện của hai cậu em trai.

"Hôm nay họ thật sự gặp mặt?" Cậu em trai thứ hai, Tống Trình, đang theo học tiến sĩ ngành Luật, đẩy nhẹ gọng kính kim loại, lắc đầu bất lực: "Rốt cuộc muốn náo loạn đến khi nào?"

Cậu em trai thứ tư, Tống Kiệt, vô lại dựa vào cầu thang bên cạnh: "Có thể xong hay sao? Danh tiếng của chị ba trong giới giải trí càng ngày càng lớn, chị cả sẽ luôn đố kỵ chị ấy mà thôi."

"Tại sao em lại quan tâm đến tình hình trong giới giải trí của chị ấy?"

"Em hâm mộ thôi! Chị ấy làm được chuyện mà chúng ta đều không dám làm, em nghe nói diễn viên nam chính trong vở kịch mới lần này của chị ấy là Âu Dương Hải… Thật sự quá ngầu đi."

"Hâm mộ cái gì? Em cũng muốn bị đuổi ra khỏi nhà hay sao? Hơn nữa, quay phim không có đơn giản như em nghĩ đâu, em có biết diễn viên họ phải chịu biết bao khổ cực không?"

Tống Trình liếc nhìn cậu ấy một cái: "Tốt nhất là quản lí tốt chuyện kinh doanh của em đi."

“Hừ, anh căn bản cũng không hiểu diễn kịch, em xem qua video mà người hâm mộ của chị Ba đăng lên mạng rồi, chị ấy thật sự rất có thiên phú diễn kịch, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành diễn viên nổi tiếng được nhiều người chú ý thôi. Em là em trai chị ấy, nhất định cũng có thiên phú, đúng không?”

"Ngu ngốc…" Tống Trình thật sự chịu không nổi, đẩy cậu ấy ra: "Em tỉnh lại đi. Còn chê chuyện trong nhà chúng ta chưa đủ phiền phức hay sao? Cầu xin em từ nay về sau đừng nhắc đến tên Tống Như trong nhà nữa, để tai anh được yên tĩnh một chút đi."

"Là em nhắc đến sao? Rõ ràng mọi người đều biết là chuyện gì, bây giờ lại trách em? Mỗi ngày trên TV đều phát quảng cáo của chị ấy, có bản lĩnh mọi người phong sát chị ấy trên TV đi!"

Tống Kiệt cảm thấy người nhà họ Tống chính là chuyên trị, thừa nhận Tống Như là một diễn viên xuất sắc, điều ấy khó như vậy ư?

"Không đếm xỉa đến cậu nữa, bữa tối anh ăn trong phòng." Tống Trình nói xong, trực tiếp rời đi.

Ở chỗ rẽ, Tống Nhu nghe không sót một chữ trong cuộc đối thoại của hai người, Tống Như đi nơi khác quay phim rồi ư? Hơn nữa diễn viên quay phim có bao nhiêu khổ cực, bao nhiêu… Thỉnh thoảng bị tổn thương, hoặc biến mất hoàn toàn cũng là hợp lý ư?

Nếu như cô biến mất trên thế giới này, cũng chính là sẽ không còn nhìn thấy cô trên TV nữa.

Tống Nhu lập tức trở về phòng, sai trợ lý đi điều tra tin tức cụ thể về lần quay phim này của Tống Như.

"Nếu lại để ông nội biết tôi đang làm gì, kết cục của cô nhất định sẽ thảm hại hơn so với Tống Như!"

Trợ lý không dám chậm trễ, lập tức đi làm việc.



Bởi vì địa điểm quay “Ám dạ cuồng đồ” đều ở trên núi, vì vậy chỗ ở không được thoải mái, thậm chí có vài đêm sẽ trực tiếp ngủ trong phòng cỏ tranh và trong lều vải.

Tối hôm đó, đoàn làm phim đã tới địa điểm quay phim đầu tiên, Hàm Chung Sơn.

Hơn nữa, chỉ có thể ngủ trong một quán trọ vô cùng tồi tàn, cũ nát.

"Tống Như, đêm nay thiệt thòi cô rồi, có điều đoàn làm phim sẽ cố gắng để cô có điều kiện tốt nhất. Nhưng cô cũng phải chuẩn bị nếm mùi cực khổ một chút, bởi vì kịch bản cần, có khả năng sẽ trèo non lội suối." Sau khi đạo diễn xuống xe, đi tìm Tống Như trước tiên.

Dương Gia Cửu lựa chọn bộ phim này, cũng có ý muốn Tống Như ra ngoài rèn luyện thể lực nhiều hơn, nếu như đã là diễn viên phụ, lại là đoàn làm phim chuyên nghiệp và đội ngũ diễn viên đầy năng lực như vậy, Tống Như sớm đã chuẩn bị tâm lý rồi.

"Tôi hiểu rồi."

"Trong quá trình cô quay phim ở đây cũng phải chú ý an toàn, có gì cần thì cứ liên hệ với phó đạo diễn, hoặc là trực tiếp đến tìm tôi cũng được."

"Được, yên tâm đi."

Căn phòng của cô và Âu Dương Hải rất gần nhau, đúng lúc của phòng của anh ta mở ra, trên mặt đất chất đầy hành lý của anh ta, nhưng anh ta lại đang giúp nhân viên công tác chuyển đạo cụ. Người như vậy, dường như không quái dị như trong lời đồn đại của mọi người.

Tống Như đi qua, muốn giúp đỡ, lại bị Âu Dương Hải đẩy ra.

"Đây không phải là chuyện cô nên làm, có thời gian thì đi học thuộc kịch bản, tìm huấn luyện viên võ thuật học vài động tác đi. Tôi không thích diễn với một diễn viên thiếu chuyên nghiệp đâu."

"Nếu toàn bộ quá trình cô đều dùng diễn viên đóng thế, có thể trực tiếp để diễn viên đóng thế cố tới diễn vai này thay cô luôn."

Tống Như ngây ngẩn cả người, anh ta là đang nói chuyện với mình sao?

"Để trợ lý của cô tới đây giúp."

Khi Âu Dương Hải nói những lời này, căn bản không có liếc qua Tống Như, giọng nói của anh ta lộ ra vẻ tang thương, giống như trải qua rất nhiều chuyện vậy.

Tống Như đứng ở đó nhìn anh ta một lát, đột nhiên cảm thấy những tin đồn bên ngoài có lẽ cũng không hoàn toàn chính xác.

Ít nhất cô cảm thấy vị Âu Dương Hải này cũng có chút mùi vị tình người đấy chứ.

"Hiển Hiển, đến giúp đỡ đi."

Bùi Hiển Hiển đứng ở cửa ra vào, vẫn luôn nghi ngờ có nên qua giúp hay không: "Chị Như, chị không cảm thấy vị “đại ca” này có chút dọa người hay sao?"

"Hả?" Tống Như không hiểu ý của Bùi Hiển Hiển.

"Không có gì… Chị đi tìm huấn luyện viên võ thuật đi, bên này để em tới giúp là được rồi." Bùi Hiển Hiển lắc đầu, để Tống Như đi qua.

Bùi Hiển Hiển cả gan đi tới bên cạnh Âu Dương Hải, chỉ là ngẫng đầu, liền phát hiện có chút cảm giác quen thuộc, cô ấy nghiêng đầu: "Vì sao cảm thấy chỗ này… Đúng rồi, BOSS!"

Cô đột nhiên cảm thấy vị Âu Dương Hải này có vài nét tương đồng với Dương BOSS, không phải tướng mạo, mà là trên người toát ra một hơi thở làm người khác cảm thấy sợ hãi, còn có loại cảm giác không nói nên lời.

Cô trừng mắt nhìn: "Cái đó, ngài Âu Dương, anh cùng Tổng Giám đốc Dương…"

"Chúng tôi là họ hàng."

"Cái gì?" Bùi Hiển Hiển bối rối, đáp án này thật là làm cho người ta chấn kinh mà.

"Giữ bí mật, bao gồm cả Tống Như." Âu Dương Hải lúc nói chuyện cũng không nhìn Bùi Hiển Hiển, mà là ôm một bó đạo cụ đi xuống tầng.

Bùi Hiển Hiển đứng nguyên tại chỗ suy nghĩ thật lâu, cũng không hiểu vì sao Âu Dương Hải lại đem bí mật này nói cho cô biết. Hơn nữa anh ta cũng đã tự mình chuyển hết đồ rồi, còn muốn cô đến giúp cái gì chứ?

Hơn nữa, Dương BOSS cũng không nói về chuyện có quan hệ họ hàng với Âu Dương Hải…

So sánh mà nói, Dương Gia Cửu tựa như mặt trời, bá đạo mà nhiệt tình, còn Âu Dương Hải lại giống như tảng băng lạnh trong đêm tối, lạnh lẽo đáng sợ.

Bùi Hiển cắn chặt cánh môi, cô và Tống Như không có chuyện gì là không nói với nhau, muốn cô phải giữ chặt bí mật lớn như vậy ở bên cạnh Tống Như, cô làm sao có thể nhịn nổi chứ!

Cô hừ một tiếng, hoài nghi Âu Dương Hải có phải là đang cố ý chỉnh cô hay không.



Mặc dù Tống Như học được một vài động tác, nhưng nếu thật sự phải diễn thật trước máy quay, vẫn còn thiếu sót rất nhiều. Cho nên trước khi quay, cô bắt buộc phải cùng huấn luyện viên võ thuật học nhiều động tác hơn, tránh làm chậm trễ tiến độ của đoàn làm phim.

Nhưng điều kiện chỗ ở rất không thoải mái, ăn uống cũng vô cùng đơn giản, nhiều nữ diễn viên khác đều phàn nàn mỗi ngày.

Có thể Tống Như chưa từng gia nhập cuộc thảo luận của họ, vì vậy cô chỉ biết yên lặng luyện tập động tác.

Trước đây, cô cũng quay qua video ngắn có vài động tác giống như vậy, thêm thói quen tập thể dục mỗi ngày, tỉ lệ cơ thể rất tốt, chỉ là thêm chút luyện tập, thì có thể khiến động tác trở nên thuần thục hơn, hơn nữa rất ăn ảnh.

Bởi vậy, những nỗ lực của Tống Như hình thành sự đối lập rõ ràng, tươi mới hơn so với những nữ diễn viên khác.

"Tại sao các cô lại đến muộn? Tống Như đã quay xong rồi!"

"Người ta là phu nhân của Tổng Giám đốc Dương, nhưng một chút mệt mỏi cũng không kêu than, các cô như vậy liệu có thể nổi tiếng được hay không?"

Bình luận

Truyện đang đọc