"Tôi thấy những tin tức đó nói thật quá đáng, cô đừng để ở trong lòng, cứ coi như chúng như cơn gió thoảng qua đi."
"Tôi biết rồi, dù sao đây cũng là cách làm tôi thêm nổi tiếng." Tống Như dùng tiếng Anh trả lời lưu loát.
Daniel liếc nhìn Dương Gia Cửu bên cạnh, có chút xấu hổ mỉm cười nói: “Cô cần tôi giúp đỡ gì thì cứ việc tới tìm tôi bất cứ lúc nào."
Sau đó Daniel không đợi Tống Như trả lời liền xoay người rời khỏi đó...
Dương Gia Cửu đứng dậy: “Em đi trang điểm trước đi, anh đi tìm đạo diễn Úc thảo luận về mấy cảnh sau đã."
Tống Như cản Dương Gia Cửu lại và kéo tay anh nói: “Chuyện liên quan tới cảnh quay, không phải anh đã hỏi qua ông ta rồi sao? Hơn nữa em cũng đã xem qua kịch bản rồi, cũng biết trình tự quay phim..."
"Gia Cửu, em sẽ không để cho mình bị thương nữa, anh phải tin tưởng em."
"Anh bảo vệ em khoa trương như vậy sẽ mang tới áp lực cho những người khác trong đoàn làm phim, có thể sẽ lại truyền ra lời đồn nhảm nhí nào đó đấy."
"Em biết anh thương em, vậy anh có thể đi theo em, luôn ở bên cạnh em nhìn em, được không?"
Dương Gia Cửu đứng ở trước mặt cô và lặng lẽ thở dài, cho dù anh có địa vị nở mày nở mặt đi nữa, có sự nghiệp đáng kiêu ngạo đi nữa, ở trước mặt cô, anh vĩnh viễn cũng chỉ là một người chồng bình thường...
"Anh chính là không yên lòng..."
"Em hứa với anh chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho bản thân!"
...
Thật ra, ngoại trừ Dương Gia Cửu còn có một người rất lo lắng cho tình trạng sức khỏe của Tống Như, đó chính là tổng đạo diễn Úc Nam.
Trước mỗi cảnh Tống Như sắp quay, ông ta đều sẽ kiểm tra hiện trường và đạo cụ rất nhiều lần, cũng sẽ nhiều lần hỏi thăm về tình hình sức khỏe của Tống Như xem rốt cuộc có thể quay được không.
"Đạo diễn Úc, tôi thật sự không có việc gì." Tống Như lại mỉm cười trả lời.
"Được, được! Vậy chúng ta chuẩn bị bắt đầu thôi." Úc Nam với tâm trạng khẩn trương trở lại trên vị trí của mình.
Ông ta lo lắng như vậy đều là vì sợ Dương Gia Cửu, có trời mới biết được Tống Như mang thai có va chạm nhỏ nào ở trong trường quay, Dương Gia Cửu sẽ biến thành thế nào!
Sau ba cảnh quay vào buổi sáng, Dương Gia Cửu lập tức đi đến bên cạnh Tống Như.
"Em có mệt không?"
"Ừ, có một chút thôi... nhưng buổi chiều không có cảnh quay của em, em sẽ cố gắng nghỉ ngơi." Tống Như cúi đầu nhìn cái bụng dưới còn chưa lộ ra của mình.
"Mấy ngày nữa, em bớt chút thời gian, chúng ta qua ăn cơm với ông cụ."
"Anh muốn nói tới ông nội à?"
"Ừ, lần này ông ấy làm trưởng bối cũng không tệ lắm."
Nếu không phải ngày đó ông cụ Dương đặc biệt gọi điện thoại an ủi Tống Như, đồng thời lấy thân phận của trưởng bối nhà họ Dương lên tiếng nhất định sẽ bảo vệ Tống Như, anh sẽ không để cho ông già kia nhanh chóng biết được tin tức tốt này đâu.
Tống Như không nói gì. nhiệm vụ quan trọng nhất của cô bây giờ chính là chăm sóc tốt cho mình và đứa trẻ trong bụng.
Có đôi khi cô cũng sẽ nghiêm túc đếm ngày tháng, hi vọng bộ phim này sẽ nhanh chóng đóng máy, như vậy Dương Gia Cửu cũng sẽ không cần lo lắng cho cô như vậy nữa.
...
Từ sau khi những tin đồn về Tống Như bị vạch trần, nhà họ Tống cũng biết tin tức cô không thể sinh con.
Ông cụ Tống từng nhiều lần đi tìm Tăng Nhĩ Ngọc, hỏi thăm bà về tình hình của Tống Như, trong lời nói đầy tiếc nuối về chuyện này.
Ông ta từng nghĩ, cho dù về sau Tống Như không trở về nhà họ Tống thì ít nhất cũng sẽ để lại một đứa cháu cho nhà họ Tống, bất kể là họ Dương hay là họ Tống, ông đều sẽ nuông chiều.
Nhưng...
Mặt khác, ông cụ Tống cũng lo lắng Tống Như bởi vì không thể sinh con mà bị nhà họ Dương bạc đãi. Từ sau khi cô rời khỏi nhà họ Tống, ông cụ Tống thường sẽ nhức tới chuyện mấy chị em bọn họ khi còn bé.
Ông cũng thường bớt chút thời gian đi tới cô nhi viện làm vài chuyện từ thiện...
Chiều hôm đó, ông cụ Tống đang ngồi trên xe đi qua cô nhi viện, bỗng nhiên có bị tắc đường.
"Sao vậy?"
"Chủ tịch, phía trước hình như kẹt xe, để tôi đi qua xem thử." Trợ lý của ông cụ Tống xuống xe qua kiểm tra, mấy phút sau mới trở lại trên xe nói: “Là cô cả... khi đưa quà tới thăm cô nhi viện đã bị ngất xỉu."
"Cái gì?"
Ông cụ Tống siết chặt gậy: “Làm sao có thể như vậy được!"
"Bây giờ cô ấy đã được đưa đến chỗ khám bệnh gần đây."
"Đi, chúng ta qua xem thử." Ông cụ Tống đẩy cửa xuống xe, đi vào phòng khám bệnh kia, thấy Tống Nhu mặc chiếc váy dài rất đơn giản, nằm ở trên giường bệnh.
Nhưng điều kiện chữa bệnh ở đây không bằng ở bệnh viện lớn...
"Đưa con bé lên xe, đi tới bệnh viện trung tâm thành phố."
"Nhưng còn bà chủ bên kia?" Trợ lý dò hỏi.
"Nhĩ Ngọc là một người hiền lành, cho dù bây giờ nó có ở bên cạnh tôi cũng sẽ ủng hộ tôi làm như vậy. Dù sao Tiểu Nhu là cháu gái của tôi, lẽ nào còn có thể chém đứt được quan hệ máu mủ hay sao?"
Ông cụ Tống nhìn Tống Nhu hôn mê, lắc đầu đi ra ngoài.
Chờ sau khi đến bệnh viện, ông cụ Tống mới nghe bác sĩ cho biết chuyện Tống Nhu mang thai, trong giây lát, tâm trạng của ông rất phức tạp.
Một đứa cháu gái bị truyền ra tin tức không thể sinh con, một đứa cháu gái vừa mang thai lại ngất trong lúc đang làm từ thiện...
"Trước mắt có thể thấy được, tình hình của thai phụ không tốt lắm, nhất định phải chú ý sức khỏe nhiều hơn, không thể chịu bất kỳ kích thích nào." Bác sĩ nhìn kết quả kiểm tra và dặn dò ông cụ Tống.
Ông cụ Tống đẩy cửa đi vào phòng bệnh, thấy Tống Nhu đã tỉnh.
"Ông nội... sao ông lại muốn đưa cháu tới đây? Ông cứ để cho cháu đi đi, cháu không có mặt mũi nào gặp ông nữa." Tống Nhu ôm mặt và nức nở khóc.
"Cháu là người nhà họ Tống, là cháu gái của ông, cháu muốn đi đâu?" Ông cụ Tống thấy cô ta như vậy, chuyện gì cũng có thể bỏ xuống.
"Có phải cháu sống ở bên nhà chồng không tốt đúng không? Trước đây cháu rời nhà đã gây ầm ĩ không vui, bên nhà chồng cháu lại luôn coi trọng mặt mũi, chắc chắn sẽ không cho cháu sắc mặt tốt."
"Chỉ cần cháu có thể nhận rõ sai lầm của mình, thay đổi hoàn toàn thì cứ về nhà đi."
"Ông nội..." Tống Nhu lau nước mắt: “Cháu biết trước đây cháu đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, có lỗi với dì và Tống Như, nhưng khi đó cháu còn không hiểu về trách nhiệm của một người mẹ, bây giờ cháu đã có con, cháu hiểu hết cả rồi! Ông nội, cháu không cần danh lợi gì cả, cháu chỉ hy vọng con cháu có thể bình an ra đời, lớn lên mà thôi!"
"Tốt! Bé ngoan, ông nội đưa cháu về nhà."
Tống Nhu khóc và nhào vào trong lòng ông cụ Tống, không ngừng rơi nước mắt, nhưng rốt cuộc những giọt nước mắt có phải là thật lòng không thì chỉ có bản thân cô ta mới biết được.
Quả nhiên mẹ chồng cô ta nhìn nhận mọi chuyện thấu đáo, đứa trẻ và huyết mạch thân tình chính là điểm yếu của ông cụ Tống.
Thật ra, ông cụ Tống muốn Tống Nhu trở lại nhà họ Tống thật sự là nể mặt đứa con trong bụng của cô ta. Dù sao sự nghiệp của nhà họ Tống sau này vẫn phải có người kế thừa, nếu như Tống Nhu có thể sửa đổi, dạy dỗ thật tốt đứa trẻ này, có lẽ tương lai của nhà họ Tống vẫn có hy vọng.
Cô ta sẽ đích thân đoạt lại tất cả mọi thứ từng có trong tay mình.
Bất kể bây giờ ai là chủ của nhà họ Tống cũng không thể ngăn cản được cô ta.
Tống Nhu thầm nghĩ, Tăng Nhĩ Ngọc và Tống Như biết cô ta trở lại nhà họ Tống sẽ có vẻ mặt thế nào nhỉ.