ẢNH HẬU CỦA CHÀNG TỔNG

Biểu cảm của Âu Dương Hải lập tức trở nên cực kỳ không thích, anh để tâm đối xử với Bùi Hiển Hiển như vậy, mà sao trong lòng của cô, địa vị của anh vẫn không bằng Tống Như.

Bùi Hiển Hiển không có cảm giác gì, cười đi qua chào hỏi Tống Như: "Chị Tiểu Như!"

Tống Như lập tức chú ý đến biểu cảm của Âu Dương Hải.

"Chị Tiểu Như, em rất nhớ chị nha..."

"Chị cũng nhớ em, nhưng mà, em không cảm thấy biểu cảm của một số người không thích hợp sao?" Tống Như cười nói.

Âu Dương Hải ở phía sau Bùi Hiển Hiển, cách cô không xa, vô cùng bực mình cầm một ly nước táo thơm ngát, buồn bã uống, anh đường đường là ảnh đế, làm sao lại trở nên như vậy chứ! Lúc nào cũng phải thời thời khắc khắc nhìn trợ lý của mình, sợ cô chạy theo người khác...

Bị người ta coi nhẹ như vậy, anh đi theo Bùi Hiển Hiển tham gia những buổi lễ này đã không biết bao nhiêu lần.

Có người chú ý tới Âu Dương Hải đã ở chính sảnh, liên tiếp tiến lại, trường hợp bình thường như vậy, Âu Dương Hải căn bản sẽ không lộ diện, cho dù có lộ diện, cũng tuyệt đối sẽ không để ý tới những lời a dua nịnh hót của đám người này, nhưng bây giờ, anh nhìn Hiển Hiển vui mừng khi nhìn thấy Tống Như như vậy, xoay người nói chuyện phiếm với người khác.

Tống Như nhìn một màn này, nén cười, hỏi Bùi Hiển Hiển: "Gần đây như thế nào? Công tác có thuận lợi không?"

"Âu Dương Hải lúc nào cũng đi theo em!" Bùi Hiển Hiển nhíu mày.

"Như vậy sao...."

"Em chưa từng gặp qua nghệ sĩ như anh ta bao giờ!" Bùi Hiển Hiển trừng mắt nhìn, giây tiếp theo lại lộ ra nụ cười thoải mái: "Nhưng mà, bây giờ em cũng quen rồi, đa số mọi chuyện vẫn xử lý tốt."

Rõ ràng Âu Dương Hải hạ quyết tâm thuần phục Bùi Hiển Hiển, để cô vĩnh viễn ở cạnh bên mình, kết quả người luôn phải thỏa hiệp lại là anh!

Rốt cuộc ai mới là người bị thuần dưỡng đây?

"Hiển Hiển nha, em có chú ý đến không, trên thế giới này, chỉ lúc anh ấy đối mặt với em, mới là chân thật nhất, có bao nhiêu người muốn làm trợ lý của anh ấy, nhưng đều bị anh ấy từ chối." Tống Như nhìn Âu Dương Hải yên lặng né tránh bày tỏ của hai người phụ nữ kia, lời nói mang hàm ý khác.

"Người như vậy, em nhất định phải chăm sóc người ta thật tốt, bởi vì không có em bên cạnh, anh ấy sẽ mất đi rất nhiều thứ."

Không phải danh lợi, mà là tâm hồn an ổn.

"Anh ta là thấy em dễ khi dễ, muốn tra tấn em!" Bùi Hiển Hiển tức giận, hừ một tiếng.

"Nhưng mà, anh ấy đặc biệt nghe lời em nói nha."

"Nếu anh ta không nghe, em đã sớm xin nghỉ rồi." Bùi Hiển Hiển nhìn bên cạnh Âu Dương Hải bỗng dưng xuất hiện mấy nữ nghệ sĩ xinh đẹp mặc lễ phục dạ hội, trên gương mặt lộ rõ vài phần tức giận.

Tống Như ho khan một tiếng: "Chị thấy Âu Dương Hải dường như không có thích loại trường hợp này, em có muốn qua đó chắn rượu giúp anh ấy không?"

Bùi Hiển Hiển hùng hổ xoay người, nhưng mà giây tiếp theo, cô lập tức va vào một người đột nhiên đi tới.

Ly rượu trong tay đối phương hơi nghiêng, sau đó, rượu trong ly đều đổ lên váy dài trên người đối phương.

Bùi Hiển Hiển vội vàng xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi..."

"Thật xin lỗi cái gì! Cô đi không nhìn đường sao! Chỗ sa hoa như vậy, loại người cấp thấp như cô sao có thể đi vào! Là người của công ty nào?"

Trợ lý của nữ nghệ sĩ váy dài kia giương nang múa vuốt la hét: "Cô có biết bộ váy này của chị Linh quý như thế nào không?"

Bùi Hiển Hiển biết cô có trách nhiệm, vội vàng cúi đầu nói: "Thật xin lỗi, tôi thật sự không cố ý."

"Được rồi, đừng ầm ĩ, tôi thấy cô ấy thật sự không cố ý, chiếc váy này cũng không thể mặc nữa, để cô ấy bồi thường là được rồi, tôi đến phòng nghỉ thay quần áo." Người phụ nữ được gọi là chị Linh liếc mắt nhìn Bùi Hiển Hiển một cái, bất đắc dĩ nói.

Trong lời nói của cô ta, dường như là cô ta không so đo với Bùi Hiển Hiển, có lòng từ bi, nhưng trên thực tế, một trợ lý làm sao có thể bồi thường bộ lễ phục có giá trên trời như vậy.

Gương mặt nhỏ nhắn của Bùi Hiển Hiển lập tức tái nhợt đi không ít: "Thật xin lỗi! Để tôi xem xem có thể giặt giúp cô hay không!"

"A, nực cười, loại váy này cô có thể giặt sao? Hơn nữa, lúc cô giặt xong, chị Linh của chúng ta làm sao có thể mặc nữa! Tôi nhìn cô chắc là nghệ sĩ nhỏ của công ty nào được phái tới đi! Hoặc là, cô là người của khách sạn? Gọi quản lý của cô ra đây!"

Bùi Hiển Hiển cúi đầu càng thấp, nắm chặt tay, làm sao bây giờ...

Sắc mặt Tống Như cũng trở nên không tốt, cô vừa mới chuẩn bị tiến lên, bỗng nhiên một thân ảnh xuất hiện bên cạnh Bùi Hiển Hiển, anh trực tiếp che chắn Bùi Hiển Hiển sau người.

Tống Như thấy vậy, thu lại bước chân, chuẩn bị xem kịch vui.

"Chuyện gì?"

Đối phương vừa thấy Âu Dương Hải lại đây, vội vàng nở nụ cười, nịnh nọt nói: "Anh Hải! Là tiểu nha đầu này làm bẩn váy của chị Tố Linh, bọn em chuẩn bị xử lý rồi, không có việc gì, chút việc nhỏ, không phiền anh Hải lo lắng."

"Tôi không hỏi cô." Âu Dương Hải lạnh lùng liếc mắt nhìn đối phương một cái, sau đó nghiêng người nhìn Bùi Hiển Hiển bên cạnh: "Nói chuyện."

"Tôi... Tôi thấy có người mời anh uống rượu, sợ anh uống say nên muốn đi qua chắn rượu giúp anh, nhưng mà... Không nghĩ tới vừa đi qua lập tức đụng vào chị Tố Linh, tôi không phải cố ý đâu, tôi đồng ý phụ trách, nhưng mà nếu như bồi thường, tôi không có..."

Bùi Hiển Hiển bây giờ dường như đã độc lập, căn bản không có nhiều tiền như vậy!

Âu Dương Hải luôn lạnh lùng với người ngoài, sao lại có kiên nhẫn với một tiểu nha đầu như vậy? Trong lòng đối phương lộp bộp một chút, cảm thấy quan hệ giữa hai người bọn họ không thích hợp.

Âu Dương Hải nhìn Bùi Hiển Hiển, sau đó nhìn bộ váy dài kia, lập tức bước hai bước, giày để trên làn váy, sau đó đạp hai phát: "Tôi cũng không nhúng tay vào chuyện của người khác, nhưng chuyện của cô ấy, chính là chuyện của tôi, chiếc váy này, coi như là tôi hủy, muốn xử lý như thế nào, nói với tôi."

"Anh Hải, anh đây là..."

Âu Dương Hải nâng cánh tay trái lên, trực tiếp ôm bả vai Bùi Hiển Hiển, lạnh lùng nói: "Giới thiệu với mấy người một chút, đây là trợ lý của tôi, Bùi Hiên Hiên, nếu có nói lời gì sai sót, phiền toái đổi đối tượng."

Nói xong, anh mang theo Bùi Hiển Hiển rời đi trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người.

Đúng lúc đụng đến Dương Gia Cửu đang đi đến, anh lạnh lùng lỗ mãng nói một câu: "Tôi đã đến, bây giờ đi."

Lông mày Dương Gia Cửu hơi nhếch lên, anh đến gây chuyện xong lại quay đi...

Tống Như cười đi qua, khoác tay trên cánh tay Dương Gia Cửu: "Gia Cửu, anh nói lúc nào Hiển Hiển mới có thể hiểu được?"

"Có lẽ cô ấy sớm hiểu được, nhưng mà không có trả lời."

Bùi Hiển Hiển cũng không có chất phát như Trần Viễn, tầm tuổi của cô là độ tuổi khao khát tình yêu, làm sao một chút cảm giác cũng không có?

Hơn nữa, cô ấy luôn luôn thông minh như vậy.

Tống Như gật đầu, cảm thời lời của Dương Gia Cửu có đạo lý, có lẽ, Bùi Hiển Hiển không tin Âu Dương Hải là thật tâm thật dạ, muốn khảo nghiệm anh?

Lúc đi ra khỏi cửa khách sạn, Bùi Hiển Hiển tránh khỏi cái ôm của Âu Dương Hải: "Yến hội còn chưa kết thúc đâu, anh thân là khách quý, sao lại có thể đi như vậy? Hơn nữa, tôi còn chưa nói chuyện với chị Tiểu Như nữa!"

"Tôi!" Âu Dương Hải kéo lỏng cà-vạt: "Em là trợ lý của tôi, em ở trong đó bị người ta khi dễ, lại muốn tối trơ mắt nhìn sao? Tôi nói cho em biết, nếu lại để tôi thấy bọn họ đối xử như vậy với em, chuyện gì tôi cũng đều làm được."

Bình luận

Truyện đang đọc