ẢNH HẬU CỦA CHÀNG TỔNG

Tống Như không nói gì nữa, cà cà tìm tư thế thoải mái nhất trong lòng Dương Gia Cửu, ngủ thiếp đi.

Một ngày làm việc đã đủ để cô mệt mỏi rồi, bây giờ mỗi một bước cô đi, đều càng thêm cận kề vị trí siêu sao quốc tế.

Cô hy vọng con đuognừ sau này ngày càng mở rộng...

Thế Nhưng, Ngụy Lãng vẫn luôn từng bước ép sát.

So với khung cảnh ấm áp an bình này, Trần Viễn và chị Hy bận đến đầu óc choáng váng, Trần Viễn vì để xử lý công việc của Đại Thiên thiếu điều phân thân, còn chị Hy vì ứng đối với quảng cáo của Tống Như và lời mời đóng phim mắt nổ đom đóm rồi.

Chỉ là tình cờ nhìn thấy Trần Viễn bên cạnh, không tự chủ được lộ ra nụ cười si ngốc.

Mà bản thân cô hoàn toàn không ý thức được.

Trần Viễn ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn thấy ánh mắt của chị Hy...nhìn không được nổi cả da gà.

“Sao cô lại cứ nhìn tôi như vậy!”

Chị Hy đỏ mặt lác đầu lia lịa phủ nhận.

“Trần Viễn, EQ của cậu không thể tỉ lệ thuận với IQ của cậu sao? Sao cứ nhất thiết phải hỏi ra!”

“Hơn nữa, cậu không có một chút cảm giác gì sao?”

Chị Hy mím môi, ý nghĩ trong lòng hỗn loạn không gì sánh được, cuối cùng cô đột nhiên ý thức được, có thể ở một mình trong phòng cùng Trần Viễn như vậy, ông trời đã chiếu cố cho cô rồi, sao có thể yêu cầu gì thêm!

Chị Hy bình ổn lại tâm tình, đang chuẩn bị xem tiếp phần hợp đồng tiếp theo, phát hiện giấy tờ mình để trên bàn đột nhiện bị đẩy xuống, sau đó Trần Viễn trực tiếp chuyển đến ngồi đối diện cô làm việc.

Cậu...sao cậu lại tới đây!

Ngồi gần một chút không phải càng thuận tiện cho cô nhìn hơn sao?

Chị Hy bị kinh ngạc ngây ra, tim đập hỗn loạn, Trần Viễn giống như không có việc gì xảy ra, khuôn mặt đẹp trai bây giờ đang ở đối diện chị Hy! Cô đột nhiên không biết phải làm sao, Trần Viễn chỉ là vì để cho cô xem?

Cái này khiến người ta....cảm động quá rồi.

Chị Hy hung hăng véo mình một cái dưới bàn, cân nhắc có nên nhào qua không.

Thế này có phải tốt hơn không? Cứ nghiêng đầu nhìn tôi như thế, cổ không đau sao? Trần Viễn nói một cách bình tĩnh.

Lần này, chị Hy hoàn toàn hiểu ra, anh ta không ý thức được tại sao cô lại nhìn anh ta! Cái tên ngốc ngếch này...

Chị Hy ôm đống hợp đồng lên, ngồi chỗ lúc này Trần Viễn ngồi, cô không nên ôm mộng tưởng gì, ở cùng tên đầu gỗ này sớm muộn gì cô cũng bị tức chết.

Trần Viễn nhìn thấy cô đắm chìm trong đống hợp đồng kia, khóe miệng tự nhiên cong lên, trên khuôn mặt đẹp tràn ngập nụ cười, từ góc độ này nhìn qua thật sự rất đáng yêu...

Trong tuần tiếp theo, Tống Như tham gia các show lớn, nhận chụp ảnh bìa tạp chí cho rất nhiều công ty, hành trình này nối tiếp hành trình khác.

Bởi vì cô đã quá nổi tiếng trong giới thời trang Paris rồi, các đọa diễn nổi tiếng quốc tế cũng chú ý đén khuôn mặt tràn đầy sức hấp dẫn đến từ châu Á này.

Nhưng Dương Gia Cửu thật sự không thể ở lại tiếp, anh phải về trước để xửu lý công việc trong công ty, đợi Tống Như kết thúc một ngày làm việc trờ về trang viên, Dương Gia Cửu đã thu dọn xong hành lý.

Nhìn thấy anh nghỉ ngơi mấy ngày, sức khỏe và tinh thần đã hồi phục rất nhiều, Tống Như cũng yên tâm rồi.

Cô nhìn theo anh lên xe, nhịn không được xông lên ôm anh, hôn anh...

“Em rất nhanh sẽ trở về, ở nhà chờ em.” Tống Như ôm anh, cười dịu dàng:“Chờ em.”

Dương Gia Cửu cưng chiều ôm cô, hôn lên trán cô:“ Em phải chăm sóc tốt cho bản thân đấy.”

Yên tâm đi. Nụ cười của Tống Như càn sâu hơn.

Bọn họ hôn nhau một lần nữa, lưu luyến triền miên, cho đến khi anh không thể thở được, mới lưu luyến không nỡ buông ra.

Bóng đêm u tối, không ai chú ý được trên tường phía xa xa có người đang nằm chụp hình.

Tuy là khoảng cách khá xa, ánh sáng cũng không rõ, anh không cách nào chụp được khuôn mặt của người đàn ông, nhưng họ đã hôn nhau rồi! Hơn nữa mối quan hệ vừa nhìn đã thấy rất thân mật.

Đan Phong nhìn hình ảnh đắc ý cười, anh truy lùng lâu như vậy, cuối cùng cũng có thu hoạch.

Tống Như quả thực là đang ẩn dấu một người đàn ông!

Chờ xem, bộ mặt thật của cô sẽ được mọi người biết đến nhanh thôi.

Sau khi tiễn Dương Gia Cửu xong, Tống Như nhìn căn phòng trống rỗng, nhìn cái ghế mà Dương Gia Cửu ngồi, đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Cô không cách nào giấy được cảm xúc của mình, cô vì anh rời đi mà thất lạc, chỉ mới tiễn anh đi được vài phút thôi, cô đã bắt đầu nhớ anh rồi.

Vì vị trí ngôi sao quốc tế, cô phải nhịn lại! Những kinh nghiệm đạt được ở đây, cô có về nước cũng không bù đắp được, cô cần cơ hội và sân khấu ở đây.

Người thất lạc giống Tống Như bây giờ còn có chị Hy.

Tuy là cô lần nào cũng bị chọc tức vì EQ thấp của Trần Viễn, nhưng khi không nhìn thấy anh, trong lòng cực kì khó chịu.

“Đừng nghĩ nữa, kết thúc hành trình sớm, sớm trở về cùng anh ấy đi.” Chị Hy an ủi Tống Như, sợ tâm tình cô sa sút, ảnh hưởng đến buổi quay ngày mai.

Tống Như nghiêm túc ừ một iếng: “Chị cũng vậy.”

Chị Hy ho khan mạnh một tiếng, “Nghe không hiểu cô m đang nói cái gì.”

Tâm tư của cô đều viết ở trên mặt, tất cả mọi người đều rõ, ống Như mỉm cười đi vào phòng ngủ.

Trong khoảng thời gian này, Oatlets xảy ra rất nhiều việc, cư dân mạng đều đang ôm náo nhiệt chờ xem, nhưng dần dần mọi người bị tin tức khác hấp dẫn, đoạn ghi âm đứng đầu hot search cũng không ai thèm chú ý tới nữa.

Trương Vân đặt người xuống, không ngừng tìm cách vãn hồi cục diện, tình hình của Oatlets coi như có chuyển biến tốt, nhưng thực chất đều vì Tống Như vẫn còn ở Oatlets.

Nhưng Ngụy Lãng không ở bên cạnh Trình Vận, bởi vì anh bỏ rất nhiều thời gian đi điều tra Bùi Hiển Hiển và cô gái đó.

Nhưng những lời anh nói với cô gái đó toàn là giả.

Anh lợi dùng thân phận quản lý của Oatlets, không ngừng khiến cô gái hiểu lầm về Tống như, thậm chí thay Tống Như ra mặt, đưa cho cô gái rất nhiều tiền: “Hy vọng mọi người có thể hiểu cho, Tống Như bây giờ đang sự nghiệp dâng cao, thân thể cô không được có bất kì vấn đề gì xảy ra, chuyện hiến tuỷ...vẫn là nên thôi.”

“Nhưng cô ta đã đồng ý rồi mà, bây giờ hối hận?” Cô gái căm phẫn nhìn Ngụy Lãng.

“Lâm Giai, chúng tôi cũng không có cách nào khác, Tống như không thể bỏ cơ hội lớn này được, cô ấy cũng không trả nỗi tiền bồi thường vi phạm hợp đồng.

“Vi phạm hợp đồng? Ha, tôi không hiểu những thứ đó, tôi chỉ biết Tống Như là một tên lừa gạt!” Lâm Giai lùi về sau hai bước, trong mắt tràn đầy sự căm hận: “Tôi không cần tiền của các người, sự việc đã đến mức này, đều là vì Tống Như lật lọng, cô ta vì tiền mà từ bỏ một mạng người!”

Ngụy Lãng giả vờ trưng ra bộ dạng bất đắc dĩ, giống như muốn giúp bọn họ, lại không cách nào đưa Tống Như đến đây, lúc anh ta mang theo nỗi buồn rầu đó rời khỏi chung cư của Lâm Giai, liền lộ ra một nụ cười đắc ý.

Trên thế giới này, Tống Như lại có thêm một kẻ địch.

Lâm Giai trự tiếp chạy đến phòng bệnh của Bùi Hiển Hiển, nhìn thấy cô vẫn còn xem phim của Tống Như, nhìn không được đi lên kéo cô lại, “ Đủ rồi, đừng xem nữa, cậu có xem nữa thì cô ta cũng sẽ không đến tìm cậu, loại người vì tiền có thể làm bất cứ thứ gì như cô ta và Dương Vũ Mịch chả khác nhau là bao!”

Bình luận

Truyện đang đọc