ẢNH HẬU CỦA CHÀNG TỔNG

Thực sự anh cũng rất muốn giữ Tống Như lại, nhưng lý trí bảo anh để cô và người khác tham gia nhóm cùng một lúc là sự chọn lựa tốt nhất cho Tống Như.

Tống Như ngồi trong xe, nhìn bóng dáng người đàn ông nhỏ dần và biến mất trong gương chiếu hậu...

Cô nhất định sẽ làm việc chăm chỉ hơn, kết thúc buổi quay phim sớm hơn và sớm trở về bên anh.

Dương Gia Cửu giống như không khí để cô sinh tồn. Mỗi khi rời xa anh đều khiến cô lưu luyến không nỡ.

Đêm đó, cô và trợ lý Anh Mạt ở trong khách sạn do đoàn làm phim sắp xếp. Suốt đêm, cô luôn nghĩ rằng phải tặng món quà gì cho Dương Gia Cửu, vì vậy, nhìn cô ngổn ngang trăm mối bên lòng.

“Chị Như, chị có muốn đi ra vườn không?” Anh Mạt thấy rằng cô dường như đang có tâm sự, liền đề nghị.

Tống Như gật đầu, ra ngoài hong tóc, có lẽ là một ý kiến hay.

Ngay khi họ rời khỏi phòng, họ thấy hai người đi ra khỏi thang máy, mặc dù không nhìn thấy mặt, nhưng…hai người này nhìn rất quen, với lại hành động của họ dường như rất thân mật.

“Chị Như, có phải là họ không? Em đi nghe ngóng một chút nhé?” Anh Mạt cảnh giác nói.

“Không cần đâu.” Tống Như nhấn nút thang máy: “Cách xa, đèn cũng mờ, nói không chừng có lẽ nhìn nhầm rồi, đừng đề cập đến chuyện này với người khác cho đến khi chắc chắn.”

Anh Mạt nghe vậy gật đầu: “Em biết rồi, chị Như.”

Vừa rồi, Tống Như hai người họ đi chậm, vì vậy Hề Mạn và Lý Vỹ hoàn toàn không nhìn thấy họ, cũng không nghĩ rằng mối quan hệ ngầm này đã bị phát hiện.

Mặc dù Tống Như không để Anh Mạt đi nghe ngóng, nhưng trong lòng lại có một vài suy nghĩ.

Nếu như Hề Mạn và Lý Vỹ có quan hệ không trong sáng hoặc là tình nhân, những ngày trong đoàn làm phim, nữ chính như cô e rằng sẽ khó mà sống.

“Cảnh quay đầu tiên vào ngày mai là quay với Hề Mạn, chị Như, chị cẩn thận hơn một chút.” Trước khi đi, Dương Gia Cửu đã đặc biệt dặn dò, vì vậy, Anh Mạt nhắc nhở Tống Như, cô cũng sẽ chú ý quan sát hơn trong đoàn làm phim.

“Ừ.” Tống Như liếc nhìn xuống tầng gác và ngay lập tức mất hết tâm trạng để ra ngoài: “Quay về thôi.”

Hai người lại trở về phòng, Tống Như không ngờ rằng mọi chuyện thay đổi như thế này. Lúc đầu khi Dương Gia Cửu yêu cầu cô cẩn thận, cô còn cảm thấy chuyện bé xé ra to...

Tống Như suy nghĩ một lúc và gọi điện cho Dương Gia Cửu.

“Em ăn xong cơm tối rồi à?” giọng nói của Dương Gia Cửu nhẹ nhàng như mọi lần.

“Vâng, Anh Mạt vừa nhận được sự sắp xếp quay phim của đoàn làm phim, sáng mai sẽ có cảnh quay giữa em và Hề Mạn.” Tống Như không nói những gì cô vừa thấy mà cô nói: “Em không biết liệu anh có thời gian đến đó hay không?”

“Có, anh sẽ sớm sắp xếp công việc, ngày mai gặp em.” Sau khi Dương Gia Cửu tắt máy, ánh mắt căm thù của Hề Mạn ngày hôm đó lại hiện lên trong tâm trí, linh cảm của anh luôn chính xác.

Sau đó, anh lập tức liên lạc với Trần Viễn và quay lại công ty xử lý văn kiện qua đêm để anh có thể tới chỗ đoàn làm phim càng sớm càng tốt vào ngày hôm sau.

Và anh cũng suy đoán, liệu có chuyện gì xảy ra sau khi Tống Như đến khách sạn hay không, giọng nói của cô có vẻ khác so với lúc thường.

Nhưng Tống Như đã không nói, anh tin rằng Tống Như có thể xử lý được. Cặp đôi này luôn có sự hiểu ngầm.

Một giờ sáng.

Trong phòng 708 của khách sạn này, hai người vừa ôm nhau triền miên...

“Anh Vĩ, ngày mai có cảnh quay giữa em và Tống Như, em muốn ra tay với cô ta.” Hề Mạn đề nghị.

“Không được, không phù hợp, ngộ nhỡ bị người khác nhìn thấy thì làm thế nào?” Lý Vỹ gạt tàn thuốc trên tay.

“Sẽ không bị người khác nghi ngờ đâu! Ngày mai vừa hay là cảnh đánh nhau, chỉ cần em sử dụng một chút kỹ xảo, cô ta nhất định sẽ bị thương.” Hề Mạn quấn chăn ngồi dậy: “Em không thể chờ đợi thêm được nữa!”

“Không phải chúng ta đã nói rằng đợi đến khi có cảnh quay giữa em và cô ta thì em động thủ sao?” Lý Vỹ kéo cô ta: “Tại sao em đột nhiên...”

Hề Mạn quay lại, sà vào lòng anh ta, đôi mắt hơi ửng đỏ: “Em nhìn cô ta không vừa mắt, rõ ràng là em đi cửa sau mới có được vai diễn của nhân vật này, nhưng em đã chờ đợi rất lâu rồi...”

“Anh Vĩ, em không muốn bỏ lỡ cơ hội ngày mai, anh tin em được không? Em có thể nói là dùng lực quá mạnh mới làm cô ta bị thương, sẽ không có người nghi ngờ.”

Mặc dù Hề Mạn nói vậy, nhưng Lý Vỹ vẫn không đồng ý.

“Tiếp tục đợi đi, chuyện này để anh làm, em yên tâm mà đợi, không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi.” Anh ta ôm Hề Mạn nằm xuống, không muốn nói thêm về chuyện này.

Căn phòng lại yên tĩnh và tối om.

Nằm trong vòng tay của Lý Vỹ, Hề Mạn lại không cảm thấy buồn ngủ một hồi lâu. Cô ta luôn nhớ những câu hỏi của phóng viên trong buổi ghi hình ngày hôm đó.

Cô ta không thể chịu đựng được giọng điệu này, cũng không thể đợi được cơ hội tốt mà Lý Vỹ nói, cô ta muốn trả thù Tống Như.

Sau khi làm cho Tống Như bị thương, Tống Như sẽ tự động rời khỏi đoàn làm phim.

Lúc đó Úc Nam chỉ có thể để cô ta làm nữ chính, đây là cách tốt nhất để giải quyết chuyện này.

Sáng sớm hôm sau, người của đoàn làm phim bắt đầu chuẩn bị rất sớm.

Bởi vì hôm nay không chỉ có cảnh quay của nữ chính Tống Như, mà còn có cảnh quay giữa cô ấy và nữ phụ, thêm vào đó là ngày đầu tiên ghi hình chính thức, vì vậy mọi người đều rất coi trọng.

Sau khi Tống như đến đoàn làm phim, trang điểm xong, cô ngồi ở phòng chờ đọc kịch bản.

Lại không hề biết rằng ở một phòng chờ khác, Hề Mạn vật lộn với sự lo lắng, suy nghĩ...cô ta rốt cuộc có động thủ hay không?

Các nhân viên đi qua cửa vừa chuyển đồ vừa nói chuyện: “Tống Như vừa chào hỏi tôi, cô ấy thật thân thiện!”

“Đúng vậy, dáng cô ấy còn rất đẹp nữa, mặc quần áo nữ chính trông thật ngầu.”

Những lời này lọt vào tai Hề Mạn, càng khiến cho cô ta tức giận không thôi.

Người thu hút sự chú ý nên là cô ta....vì những lời này, Hề Mạn kiên quyết với suy nghĩ của cô ta. Cô ta muốn Tống Như biến mất khỏi mắt cô, biến mất khỏi đoàn làm phim.

Chẳng mấy chốc đến cảnh quay của họ.

Khi họ đứng trước máy, Úc Nam cầm kịch bản nói: “Cảnh quay này là sau khi các cô nảy sinh hiểu lầm. Cảnh quay đầu tiên là cảnh đánh nhau, hàng động phải căng thẳng, nhưng ánh mắt phải do dự, vì Lư Hiểu và Trương San San là bạn thân của nhau...Sau đó, khi cô đẩy Tống Như ngã xuống bên cửa sổ bên này, các cô phải chú ý an toàn, mặc dù là đạo cụ, nhưng cũng rất sắc bén. Vậy mọi người chuẩn bị một chút.”

“Được rồi, đạo diễn Úc.”

Hề Mạn trả lời, nhìn thấy Tống Như lại chú ý vào kịch bản, bàn tay cô ta nắm chặt lại, đây là cơ hội của cô ta.

“Đạo diễn Úc, liệu có phải quay một phân cảnh hay không, như vậy có thể giảm thiểu mức độ nguy hiểm, dẫu sao thì hai nữ thần này đều như hoa như ngọc, ngộ nhỡ bị thương thì không hay.” Phó đạo diễn đề nghị.

Đôi mắt Hề Mạn rủ xuống, trong lòng nghĩ thầm, như vậy không được, nếu như phân cảnh thì cô ta không có cơ hội ra tay với Tống Như rồi.

Nhưng...

Tống Như liếc nhìn Hề Mạn và nói với họ: “Không cần thay phân cảnh, tôi cảm thấy sẽ tốt hơn nếu sử dụng cách quay ban đầu, với lại chị Hề Mạn rất có kinh nghiệm, chị ấy sẽ dẫn dắt tôi, phải không?”

Bình luận

Truyện đang đọc