Tiêu Lăng sau khi dọn ra khỏi Cẩm Viện đã dọn đến sống ở một căn hộ gần đó do anh đứng tên.
Căn hộ này Tô Tố cũng đã từng đến, đây chính là căn hộ mà lần đầu tiên Tiêu Lăng dẫn cô đến, trong căn hộ này cô đã từng làm sủi cảo cho Tiêu Lăng ăn, chỗ này cách trường học của hai đứa con cũng không xa, bảo an lại tốt, duy nhất chỉ có 1 điểm không tốt là căn hộ rộng hơn 100m vuông mà chỉ có 2 phòng ngủ và 1 khòng khách.
Lúc Tiêu Lăng ôm Tô Tố lên thang máy, về đến nhà thì hai đứa con vẫn chưa ngủ.
Dì Trương đang chơi với hai đứa nhỏ, từ khi dọn đến đây dù có bận như thế nào tối anh cũng sẽ về nhà, nhưng vì không có thời gian ở bên con, nên đã gọi dì Trương qua đây chăm sóc cho chúng, khi nào anh về đến nhà dì Trương mới rời đi.
Nghe tiếng cửa mở, hai đứa nhóc đều quay lại nhìn, nhìn thấy Tiêu Lăng cùng Tô Tố, đôi mắt lập tức sáng lên, Tiểu Thất bay ngay tới ôm lấy Tô Tố, “Oaoaoa, con nhớ mami muốn chết.”
Cảnh Thụy cũng đi đến cửa đón họ.
Dì Trương nhìn thấy Tiêu Lăng và Tô Tố cũng nhanh chóng đứng dậy, nhìn thấy dáng vẻ của họ mà không khỏi sửng sốt, “Thiếu gia, Tô tiểu thư sao vậy? Không được khỏe à?”
“Mami có phải bị bệnh rồi không?”
“Không có không có.” Mặt đất trong nhà Tiêu Lăng có trải thảm, Tô Tố đánh đánh vào tay Tiêu Lăng, “Mau thả em xuống.” Sau khi xuống đất cô liền ôm lấy hai đứa con, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ của chúng, cười dịu dàng, “Mami không sao, do không cẩn thận làm rớt mất chiếc giày, nên daddy mới ẵm mami về đó.”
“Hù chết Tiểu Thất rồi, Tiểu Thất còn tưởng mami bị bệnh nữa, mami, Tiểu Thất nhớ mami lắm a, Tiểu Thất đã lâu lắm không được gặp mami với ôm mami rồi, mami có nhớ Tiểu Thất không a, chụp hình có vui không mami? Có anh nào đẹp trai không a, Tiểu Thất muốn gặp anh đẹp trai a, lần sau Tiểu Thất với anh trai có thể đến chỗ làm thăm mami không a……”
Tiểu Thất cứ líu ríu hỏi một đống câu hỏi, nghe đến Tô Tố cũng đau đầu.
Tiêu Lăng vỗ vỗ đầu Tiểu Thất, “Sao lại hỏi nhiều quá vậy, sao trễ vậy rồi hai con còn chưa ngủ?”
Dì Trương thấy hai người không có chuyện gì liền thở phào nhẹ nhõm, nghe được câu hỏi của Tiêu Lăng liền cười nói, “Tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư nghe nói hôm nay Tô tiêu thư sẽ về đây nên từ lúc tan học về nhà đã ngồi chờ đến bây giờ, tôi kêu chúng đi ngủ chúng cũng không chịu, thiếu gia a, lần sau nếu có về muộn vậy thì nên nói trước với chúng một tiếng, chờ lâu vậy cũng khó tránh sẽ khó chịu”
Tiêu Lăng cảm thấy vô cùng áy náy.
Hôm nay quá nhiều chuyện xảy ra, anh cũng quên mất chuyện này.
“Cảnh Thụy Tiểu Thất, daddy xin lỗi, hôm nay daddy bận quá nên quên nói với hai con sẽ về muộn.”
“Vậy ngày mai daddy mua kẹo cho con xem như đền tội nha.”
"Được”, Tiêu Lăng dìu Tô Tố ngồi xuống ghế sôpha, liền ôm lấy Cảnh Thụy vào lòng, “Vậy Cảnh Thụy thì sao, con thích gì?”
“Tranh ghép”
“Được, ngày mai sẽ mua kẹo và tranh ghép cho hai con.”
Dì Trương nhìn thấy cả nhà vui vẻ, liền hỏi Tiêu Lăng, “Thiếu gia, Tô tiểu thư, hai người đã ăn tối chưa, có cần tôi đi nấu chút đồ ăn khuya cho hai người không?”
Tô Tố cũng có chút đói bụng, nhưng lại không muốn làm phiền dì Trương, cũng đã khuya vậy rồi mà dì Trương tuổi cũng đã lớn, cô liền lắc đầu, “Không cần đâu, dì Trương, đã trễ vậy rồi, bà về nhà có nguy hiểm không?”
Dì Trương cười híp mắt nói, “Tô tiểu thư yên tâm, có người đến đón tôi mà, vậy tôi xin phép về trước, mai sáng sẽ tới nấu ăn cho bọn trẻ.”
Dì Trương vừa đi bụng Tô Tố liền reo lên.
“Đói rồi?”
Tô Tố ngượng ngùng ôm bụng, “Có chút đói, trưa nay ăn hơi ít......”
“Đợi đó.” Tiêu Lăng lấy một đôi dép lê đặt trước mặt cô, sau đó đi đến phòng bếp.
Mở cửa phòng bếp, Tô Tố và hai đứa con đều có thể nhìn rõ từng động tác của anh, Tiêu Lăng đang mặc tạp dề mở tủ lạnh, từ trong tủ lạnh lấy ra hành lá và hai trái trứng gà, anh rửa sơ qua cái nồi, sau đó lấy nồi canh loãng trong tủ lạnh đổ vào.
Mở lửa, rửa hành, cắt hành rồi đánh trứng
Tất cả động tác đều vô cùng thành thạo.
Tô Tố nhìn đến tròn xoe mắt, lần trước đến nhà Tiểu Hi, ngay cả rủa rau lặt rau anh cũng không biết, sao bây giờ có thể làm thành thạo đến vậy.
Tiểu Thất nói nhỏ với cô, “Mami, daddy lén lút tìm video học được mấy ngày rồi.”
Chả trách lại thành thạo như vậy, chắc là đã luyện tập không ít.
Nhưng mà, sao đột nhiên anh lại học mấy cái này?
Tiểu Thất lần nữa hóa giải thắc mắc giúp cô, “Daddy nói căn nhà này hơi nhỏ, chỉ đủ cho gia đình mình ở thôi, mà daddy không muốn ngày nào anh trai cũng cực khổ nấu cơm, lại không muốn bà Trương cứ phải chạy qua chạy lại nên đã học nấu ăn, đợi đến khi học xong gia đình chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm rồi.”
Tô Tố cảm thấy vô cùng ấm lòng.
Mặc kệ Tiêu Lăng có học tốt hay không, chỉ cần tâm ý này của anh cũng làm cô cảm thấy rất đáng quý rồi.
Mì vẫn chưa nấu xong, Tô Tố kéo hai đứa con lại gần, “Hôm nay là ngày đầu tiên các con đến trường, cảm thấy như thế nào?”
“Rất tốt.” Cảnh Thụy chỉ trả lời đúng một câu.
Tô Tố cũng không hi vọng có thể hỏi được gì từ Cảnh Thụy, liền chuyểng hướng sang Tiểu Thất, “Tiểu Thất cảm thấy như thế nào?”
“Hehe, thật sự là rất tốt, mami đợi con chút, con lấy cái này cho mami xem.” Tiểu Thất lạch bạch chạy đi.
“Tô Tiểu Thất em đứng lại đó cho anh”, Cảnh Thụy hét lớn lên.
Tiểu Thất quay đầu lại lè lè lưỡi, liền nhanh chóng chạy đi.
Tô Tố cúi xuống nhìn thấy khuôn mặt Cảnh Thụy đỏ ửng lên, đây là…… mắc cỡ sao?
Tô Tố liền biết được có chuyện gì, nhìn thấy Tiểu Thất ôm lấy một chiếc cặp từ trong phòng chạy ra, cặp này hẳn là Tiêu Lăng vừa mua cho chúng, phía trên cặp có in một chiếc chiến hạm, chắc là cặp của Cảnh Thụy rồi. Chiếc cặp trông có vẻ khá nặng, Tiểu Thất ôm rất cự khổ, nghiêng nghiêng ngả ngả đi tới, Tô Tố nhanh chóng nhận lấy chiếc cặp.
Ta bỏ.
Nặng thật
Chắc cũng phải đến mấy cân.
“Sao mà nặng quá vậy?” Nhà trẻ đâu cần đem nhiều sách vậy, mà những thứ trong cặp nhìn cũng không giống sách.
“Hehe, mami mau mở ra xem đi.”
Tô Tố nhìn nhìn Cảnh Thụy, khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc đang lộ ra vẻ cam chịu, cô không thể nhịn được cười, mở khóa cặp ra, cô không khỏi bất ngờ, bên trong toàn là đồ ăn vặt.
“Mami mami, đây đều là đồ ăn vặt mà anh trai nhận được, các bạn trong lớp rất thích anh trai, đặc biệt là các bạn nữ, những món này đều là các bạn đó lén lút bỏ vào, mami không biết a, còn có bạn nữ cầm hoa thổ lộ với anh trai, kêu anh chờ bạn đó lớn lên, sẽ làm cô dâu của anh trai đó.”
Tô Tố nghe thấy mà mí mắt giựt giựt.
Con nít bây giờ lớn nhanh vậy sao.
Cô nhìn đôi má đang ửng đỏ của Cảnh Thụy, thì ra cậu nhóc từ nhỏ đã có bản năng trêu hoa ghẹo bướm a.