Cô nhất định muốn nghe Tiêu Lăng giải thích
Cô muốn biết anh ta vì sao có thể nói ra lý do như thế nào, mới có thể che đậy sự thật làm tổn thương cô
Tiêu Lăng cử động miệng, nhưng phát hiện muốn giải thích thật khó
Nếu như giải thích thì sẽ liên quan đến mối quan hệ của anh và Tiêu Diệp Lạc, còn có chính là mọi thứ của 6 năm trước, những lời này nếu như nói ra, còn không biết nói đến khi nào, mà bây giờ, rõ ràng không phải thời điểm tốt nhất để nói chuyện
Anh đi đến bên Tô Tố, đưa tay muốn chạm vào tay của cô, Tô Tố nhận ra động tác của anh ta, tránh né động chạm của anh ta
Trong tim của Tiêu Lăng có chút trầm xuống
“Tô Tố, anh bây giờ có thể không có cách nào giải thích nhiều, nhưng anh có thể không điều kiện yêu cầu em tin tưởng anh lần này không? Anh biết chuyện lần này tổn thương đến em rồi, anh sẽ giải thích với nhà báo, sẽ không để bọn họ nghĩ sai về em, em đợi anh mấy ngày, đợi tình hình của Diệp Lạc ổn định rồi, anh lập tức nói thẳng tất cả mọi chuyện với em, được không?
Tô Tố nước mắt ướt đẫm lông mi
Thì ra anh ta còn biết anh ta đã làm tổn thương cô
Mi mắt của cô chớp chớp, ngẩng cao đầu giống như lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Lăng, ánh mắt không quen biết, “Tiêu Lăng, anh nghĩ rằng, xảy ra chuyện như thế này rồi, tôi còn có thể không điều kiện tin tưởng anh sao?”
“Tô Tố....”
“Anh biết không, hôn lễ là thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời của một người phụ nữ, tôi vui mừng hạnh phúc mong ngóng được gả cho anh, anh thì cho tôi “vui mừng kinh ngạc” như thế này, Tiêu Lăng, nếu anh có một chút xíu suy nghĩ nào cho cảm nhận của tôi, anh đều sẽ không như thế đối với tôi, Anh không cần giải thích nữa, tôi đã không muốn nghe rồi” Tô Tố giật giật vạt áo của Mộ Bạch, “Mộ Bạch, em muốn rời khỏi nơi này....”
“Đi, anh đưa em đi”
Trong lòng Tiêu Lăng hoảng loạn, anh có cảm nhận, nếu như cứ để Tô Tố như thế này bỏ đi rồi, hai người họ tuyệt đối sản sinh vết nứt rất lớn. Anh giang ta chặn hai người lại, “đừng đi, Tô Tố, anh nói với em, anh nói tất cả với em. Vừa rồi trước hôn lễ anh bỗng nhiện nhận được điện thoại của mẹ anh, nghe Diệp Lạc mắc phải bệnh nan y rất nghiêm trọng, nói cô ấy muốn nhìn anh lần cuối, anh vốn dĩ không tin, nhưng là mẹ gửi tấm hình của Diệp Lạc trong phòng giám sát bệnh nặng, vì vậy anh mới tin. Diệp Lạc.....anh và cô ấy mười mấy năm tình cảm, cô ấy bệnh nặng trên giường, sắp chết rồi, anh về tình về lý đều muốn đến nhìn....”
Trong tim Tô Tố đau vô cùng
Quả nhiên là bởi vì Tiêu Diệp Lạc
Nếu như Tiêu Diệp Lạc thật sự là em gái ruột của Tiêu Lăng, vậy thì có chuyện của ngày hôm nay, cô hiểu
Nhưng Tiêu Diệp Lạc không phải
Cô ấy không phải là em gái ruột của Tiêu Lăng, hai người bọn họ hoàn toàn không có quan hệ máy mủ, càng hơn thếm hai người bọn họ đã từng yêu nhau, Tiêu Diệp Lạc còn từng bỏ rơi Tiêu Lăng, Tô Tố hiểu tính cách của Tiêu Lăng, anh ta là người đàn ông kiêu ngạo, tuyệ đói không có cách nào nhẫn nhịn người khác phản bội anh ta
Nhưng bây giờ
Chính lúc này
Anh ta cơ bản không biết anh ta và Tiêu Diệp Lạc “hiểu lầm” là cái gì, thì cắm đầu chạy đến
“Anh đừng nói nữa, tôi không muốn nghe.....”
“Tô Tố, anh nói đều là sự thật anh không có một câu lừa dối em, rm hãy tin anh”
Tin?
Ha ha-----
Tô Tố lau bỏ hàng nước mắt trên mặt, ngẩng mặt lên, “anh xác định, anh nói từng câu đều là thật, không có lừa dối tôi?”
Tiêu Lăng phút chốc câm nín
Tô Tố cười tự chế giễu, “Tiêu Lăng, anh và Tiêu Diệp Lạc, thật sự là anh em sao? Anh còn muốn lừa dối tôi đến khi nào”
Tim của Tiêu Lăng nặng trĩu
Cô ấy làm sao biết được
“Tô Tố....” anh mở miệng muốn giải thích, cánh cửa phòng bệnh bỗng nhiên mở ra, Tiêu mẫu kích động chạy ra, cô khắc chặt lấy cánh tay cảu Tiêu Lăng, giống như sợ anh rời đi mất, “Tiêu Lăng, Tiêu Lăng.....Diệp Lạc tỉnh rồi, Diệp Lạc con bé tỉnh rồi, con nhanh vào trong xem đi, con bé nói muốn gặp con, con nhanh cùng mẹ vào trong xem Diệp Lạc”
Tiêu Lăng không di chuyển
Anh gỡ bỏ tay của Tiêu mẫu, “mẹ, nếu như Diệp Lạc đã tỉnh lại rồi, ở đây không có chuyện của con nữa, con muốn cùng với Tô Tố quay về hiện trường hôn lễ”
“Không được”
“Mẹ con nhất định phải đi, mẹ đừng lừa con nữa, Diệp Lạc cơ bản không có mắc bệnh nan y”
“Hôm nay con cho dù có trời đổ mẹ cũng không cho phép con rời bỏ” Tiêu mẫu chặn Tiêu Lăng, ánh mắt buộc tội Tiêu Lăng, “nếu không phải vì con, Diệp Lạc con bé hôm nay có thể như thế này sao, Tiêu Lăng, lần trước con bé đi New Zealand, con rốt cuộc đã nói gì với con bé, con bé về đến Mỹ, lập tức phát bệnh, mấy lần đều nguy kịch, con có phải là muốn tính mạng của con bé, sức khỏe của con bé yếu như thế, làm sao có thể chịu được kích động hết lần này đến lần khác như thế”
“Mẹ, con không có nói cái gì với cô ấy”
New Zealand.....Tô Tố nắm được từ ngữ trọng điểm này, phản ứng mạnh nhìn về phía Tiêu Lăng
Thi ra
Khi ở tại New Zealand, bọn họ đã gặp mặt rồi
Ha ha
Thật nực cười
Khi đó cô còn đang chụp ảnh cưới với anh ta, hạnh phúc và đẹp viên mãn như thế, anh ta gặp lại người yêu cũ, còn có thể biểu hiện rất trôi chảy, cô có cần phải khen thưởng cho kỹ năng đỉnh cao của anh ta không?
Tiêu Lăng nhìn thấy phản ứng của Tô Tố, lúc này nhìn vào ánh mắt của cô ấy, lập tức biết cô lại hiểu lầm rồi, “Tô Tố, chuyện không như em nghĩ vậy đâu, lúc ở New Zealand, đích thực Diệp Lạc có tìm đến anh, anh có nói mấy câu với cô ấy, không có gì khác, thật sự”
Tô Tố loạng choạng lùi sau hai bước, cô bây giờ đã không biệt được rõ người đàn ông này rốt cuộc câu nào là thật, câu nào là giả rồi
“Tô Tố.....”
Tô Tố trước mặt tối lại, nỗ lực bám lấy Mộ Bạch thì mới có thể khống chế cơ thể đổ ngã, cô không nhìn Tiêu Lăng nữa, nói với anh ta, “anh đi xem Tiêu Diệp Lạc đi, dù gì.....bọn anh từng tốt đẹp như thế”
“Tô Tố, không phải như em nghĩ đâu” Tiêu Lăng thật sự rối rồi, anh biết chuyện lần này gộp lại, khiên Tô Tố tin anh càng khó hơn, nhưng anh bây giờ đối với Diệp Lạc đích thực chỉ có tình anh em, nếu như mẹ không pahir nói là Diệp Lạc nguy kịch, anh làm thế nào cũng sẽ không rời bỏ hôn lễ
“Tô Tố, bây giờ Diệp Lạc cô ấy chỉ là em gái của anh, chỉ là em gái”
“Vậy thì anh đi xem em gái của anh đi, cô ấy không phải tỉnh rồi sao”
Tiêu Lăng tóm lấy cổ tay của cô, “vậy thì em cùng anh đi vào”
Tô Tố dùng sức gạt bỏ tay của Tiêu Lăng, Tiêu Lăng nắm rất dùng lực, cô gỡ càng dùng sức, cắn chặt răng dùng sức gõ bỏ kìm hãm của anh ta, cô lại lần nữa lùi sau một bước, gập gềnh cổ chân như muốn đứt, cô nỗ lực ổn định thân hình, “Tiêu Lăng, xem như tôi cầu xin anh, lưu lại cho tôi chút tự tôn, anh muốn đi xem người cũ, muốn tôi người hiện tại theo cùng, anh rốt cuộc là muốn tôi có bao nhiêu khó xử, Mộ Bạch, chúng ta đi thôi”
“Được” Mộ Bạch đỡ lấy Tô Tố muốn bỏ đi
Tiêu Lăng nhanh chóng đuổi theo
Tiêu mẫu kéo chặt lấy áo vest của Tiêu Lăng, “ Tiêu Lăng, xem như mẹ xin con, xin con đừng đi, Diệp Lạc thật sự không chịu nổi kích động”
Không được
Tiêu Lăng nhìn Tô Tố đã bỏ đi xa hai, ba mét rồi, thấp thoáng có dự cảm, nếu như anh không đuổi theo ra ngoài, hậu quả nhất định không phải là anh có thể chấp nhận được
Tiêu Lăng gỡ bỏ tay của Tiêu mẫu, cúi mặt xuống, “mẹ, xin lỗi”
Tiêu Lăng sải bước đi, bước nhanh về phía trước
“cạch---“
Một tiếng rất lớn, khiến ba người bỏ đi cùng lúc quay người
Ba người nhìn thấy Tiêu mẫu dùng sức quỳ trước của phòng, bà ta ngẩng đầu, nước mắt đầm đìa, “Tiêu Lăng, mẹ xin con, đừng đi, Diệp Lạc thất sự không thể chịu được kích động nữa”