BOSS TRỞ THÀNH CHỒNG

Mộ Bạch múc canh xong, để lên bàn trà, rồi đẩy xe lăn của cô đến gần bàn, “Mau ăn cho nóng, nguội rồi sẽ không ngon.”

“Ừ!”

Gà ta quả nhiên khác hẳn, mùi canh hầm ra rất nồng, nhưng lại không thấy nhiều mỡ/

Tô Tố lấy muỗng múc 1 miếng, thổi thổi rồi để lên miệng.

“Sao?” Mộ Bạch có chút căn thẳng hỏi.

Mặt Tô Tố hơi rối!

“Không ngon sao?” Mộ Bạch nhìn cái tô trước mặt Tô Tố, nhịn không được suy nghĩ lại, “Không phải chứ, lúc nãy anh có thử muốn, hình như cũng được, không lẽ khẩu vị của phụ nữ có thai hơi khác? Em cảm thấy mặn hay nhạt? Trong tủ lạnh còn gà, anh hầm nồi khác cho em.”

“Haha!” Cuối cùng Tô Tố cũng nhịn không được, haha cười lớn.

Mộ Bạch đột nhiên hiểu ra.

“Tô Tố, em dám gạt anh sao!”

“Haha, em chỉ nhịn không được muốn chọc anh, ai ngờ anh tưởng thật.” Tô Tố mím môi, lấy này múc muỗng lớn, uống 1 cách thoả mãn, “uhm… thật ngon, không ngờ Mộ Bạch anh còn biết hầm canh, mà còn hầm ngon như vậy nữa, quả thật cái gì anh cũng biết! Sau này ai gả cho anh, nhất định có phúc 8 đời! Mộ Bạch, anh cũng là đại thiếu gia mà, còn biết nấu ăn sao?”

Ánh mắt Mộ Bạch có 1 phút trầm xuống, nhưng vẫn xem như không có chuyện gì cười cười, anh cũng đói rồi, múc 1 bát canh rồi uống từng muỗng nhỏ, “Em nghĩ ai cũng mệnh tốt như Tiêu Lăng sao! Tên tiểu tử thối Tiêu Lăng 6 năm trước khi chưa chuyển ra khỏi nhà tổ, đều là dì Trương nấu cơm, cậu ta căn bản không cần làm gì, sau đó nữa cậu ta đi làm rồi, cũng chuyển ra ngoài ở, mỗi ngày đều có nhân viên làm bán thời gian làm cho cậu ta ăn. Anh thì không được! Khi anh tốt nghiệp phổ thông ba mẹ lập tức đưa sang Anh học, ở bên đó cũng sống được mấy năm, đồ ăn của Anh khác với chúng ta, lúc đó anh cùng với 1 người bạn cũng là du học sinh, thuê 1 căn hộ ngoài trường để ở. Hai người ăn không quen đồ ăn của Anh, đồ trung quốc bên đó làm cũng không ngon, cho nên cuối cùng bọn anh phải tự thân vận động!”

Mộ Bạch thấy Tô Tố vừa ăn vừa nghe rất hứng thú, nhịn không được nói cho cô nghe chuyện thú vị lúc anh đi du học, “Lần đầu anh và bạn cùng phòng nấu ăn, phải gọi là bi kịch. Trước đó anh chưa từng xuống bếp, bạn kia cũng như vậy, bữa đó hai bọn anh phân nhau ra làm, anh ta nấu, còn anh thì cắt rau, anh phụ trách xào rau…”

“Sau đó, sau đó thì sao?”

Mộ Bạch ra khuôn mặt không muốn nghĩ lại nữa, bi ai nói, “Còn phải nói sao! Đó là lần thất bại nhất! Bạn anh nấu cơm không bỏ nước, nồi cơm điện lập tức nổ hư! Anh rửa rau như giặt quần áo vậy, ừ, chỉ có 2 chữ --- chà xát!’

Hình ảnh đó quá mạnh mẽ!

Tô Tố tưởng tượng hình ảnh đó, xém tí phun hết canh trong miệng ra, “Rau đó còn ăn được không?”

“Bọn anh nghĩ là được...sau đó anh bắt đầu xào rau, lần đầu xào, rõ ràng đã làm theo chỉ dẫn trên video tìm trên mạng, nhưng đồ được xào ra … đen thui, đừng nói ăn, đến nhìn cũng không muốn nhìn! Lúc đó cũng tối rồi, bọn anh chỉ có thể dọn dẹp nhà bếp, nấu mì gói!”

“Haha, thật thú vị.”

Mộ Bạch thấy cuối cùng Tô Tố cũng cười, tâm trạng của anh cũng tốt hơn, thấy Tô Tố đã uống xong 1 tô, múc thêm tô cho cô, trong canh còn cho không ít thịt gà, anh tiếp tục nói với Tô Tố, “Anh và bạn cùng phòng đều là người không thể chịu thua được, ngày thứ hai cũng tinh thần tràn trề, lần này làm rất nhiều sự chuẩn bị, cho nên tốt hơn lần đầu rất nhiều, đương nhiên, đồ nấu ra vẫn không ăn được, sau đó cứ thế 1 lần rồi lần làm thử, từ từ cũng lên tay nấu rất ngon!”

“Sau đó em là người hưởng lợi từ tài nấu ăn ngon đó.” Tô Tố nhịn không được cười lên.

Mộ Bạch gõ tay lên bàn, “Ăn nhanh ăn nhanh, đợi tí nữa là nguội mất.”

Lần này Tô Tố thật sự đói rồi, ăn hết 3 tô mới ngừng, cô sờ cái bụng căng tròn, thoả mãn không thôi, “A… no quá, lâu quá không ăn nhiều như vậy!”

Mộ Bạch âm thầm thu tô đũa, rửa xong để lại lên kệ.

Tô Tố cảm thấy đàn ông ấy hả, có lúc phải xem nhan sắc xem khí chất, giống như Mộ Bạch, đeo tạp dề rửa chén trong nhà bếp, rõ ràng là đang làm việc nhà, nhưng khi anh làm, chậm rãi như đang làm 1 món đồ nghệ thuật vậy, đặc biệt khiến người xem thoả mãn.

Mộ Bạch để chén lên hết, rồi rửa tay, mới quay lại đã thấy ánh mắt mang ý cười của Tô Tố.

Động tác anh khẽ ngừng lại.

1 khoảnh khắc, anh có ảo giác, dường như anh và Tô Tố là đôi vợ chồng, như 1 câu nói đang là trào lưu ở trên mạng anh phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, em phụ trách xinh đẹp như hoa!

Nếu có thể như vậy mãi, thì tốt quá!

Ảo tưởng của Mộ Bạch rất nhanh bị đánh vỡ!

Tiếng mở cửa như tiếng chuông vang lên lúc 12h, khiến mọi người từ giấc mộng tỉnh dậy quay lại hiện thực!

Cửa phòng mở ra, người xuất hiện tất nhiên là Tiêu Lăng, Cảnh Thuỵ và Tiểu Thất.

Tô Tố nhìn thấy Tiêu Lăng, khuôn mặt cười khi nãy lập tức biến mất.

“Mami mami, Tiểu Thất và anh về rồi.” Tiểu Thất chạy đến phòng khách, thấy Tô Tố ngồi trên xe lăn, lập tức chạy đến bên Tô Tố, gấp gáp nói, “Mami mami, mẹ sao rồi, có phải cơ thể không khoẻ không, tại sao ngồi xe lăn vậy…”

“Không sao! Chân mẹ đau, cho nên ba nuôi mua cho mẹ 1 chiếc xe lăn.”

Tiểu Thất lập tức vỗ vỗ ngực, “Mami, hù chết con rồi.”

Trong phòng khách đang mở máy làm ấm, Tô Tố sợ con bị cảm, đưa tay cởi áo khoác cho con, “Hôm nay đi đâu chơi rồi?”

“Đi khu vui chơi, nhưng mà tuyết rơi rồi, cho nên có vài trò không được chơi, 1 chút cũng không vui!”

“Ăn cơm chưa?”

“Chưa nữa! Woa, thơm quá, mami nấu gì ngon thế?”

“Là canh gà mà ba nuôi con nấu, rất ngon, nhanh đi ăn 1 tô.”

Tiểu Thất nghe tới ăn là nhịn không được, nhanh chóng chạy vào nhà bếp, Cảnh Thuỵ cũng đi theo vào.

Tiêu Lăng đứng ở lối vào, vào cũng không được, đi cũng không xong!

Anh thấy Mộ Bạch đeo tạp dề, ở trong nhà bếp cho 1 con múc canh, mà Tô Tố… ánh mắt nhìn theo 3 người họ, luôn như vậy không dời đi.

Mắt của Tiêu Lăng như bị cảnh tượng này đâm đến bị thương!

Lúc này, 4 người họ nhìn như người 1 nhà, mà anh đứng ở ngoài cửa như người ngoài cuộc!

Mộ Bạch quay lại thấy thân hình cứng đờ của Tiêu Lăng.

“Tiêu Lăng, còn đứng đó làm gì? Còn chưa ăn đúng không, tớ nấu hơi nhiều, cậu cũng qua đây ăn đi!”

Đột nhiên Tiêu Lăng có lý do để ở lại!

Như là ngay lập tức, anh đóng cửa lại, như sợ bị người đuổi đi, đi bước lớn vào!

Tiêu Lăng hoàn toàn không nghĩ là, sau khi trải qua hôn lễ hôm qua, Tô Tố còn đồng ý cho anh đi chơi với hai đứa nhỏ.

Anh nhịn không được nghĩ lạc quan lên --- Đây có phải là thể hiện là Tô Tố đã tha thứ cho anh?

Bình luận

Truyện đang đọc