BOSS TRỞ THÀNH CHỒNG

Lễ đính hôn bắt đầu đúng lúc mười một giờ.

Lễ đính hôn của Mạc Tầm và Bạch Linh được tiến hành tại hội trường ở tầng một của lâu đài.Từ tối hôm qua hội trường đã bắt đầu trang trí cho tới tận trời sáng mới xong,hoàn toàn sử dụng trang trí lễ đường.Từ cửa của lâu đài đã thiết lập một cái bục cao,bục cứ kéo dài đến hết phía trước cho tới chỗ của người dẫn chương trình,hai bên để trống để bày ghế,vì bữa tiệc đính hôn này luôn mở cho bàn trước, và không gian trống ở cả hai bên là để ghế.Cũng vì lễ đính hôn này,Mạc Tầm đặc biệt mời vị mục sư nổi tiếng ở nhà thờ trong nước tới.

Mười giờ ba mươi phút đã bắt đầu náo nhiệt dần,ở trên bục biểu diễn là đội giao hưởng và ca sĩ Mạc gia mời tới để biểu diễn.

Khi mười một giờ hôn lễ chính thức được bắt đầu,âm thanh hôn lê bắt đầu nổi lên,nói là đính hôn nhưng thực tại hoàn toàn dựa theo như tiến hành hôn lễ vậy.

Ở phía dưới bục hai bên chỉ trừ Tiêu Lăng còn lại khách quý cũng đã đến ngồi đủ rồi.

Cùng với tiếng âm thanh bắt đầu hôn lễ,nhanh chóng tiếp theo là bóng của Bạch Linh xuất hiện lẻ cửa lớn.Hôm nay Bạch Linh trang điểm rất xinh đẹp,cô mặc trên người một chiếc váy trắng tinh khiết,trang điểm rất tinh tế,hai má ửng hồng vàng biểu hiên rõ hôm nay cô tự hào và vui mừng ra sao.Bạch Linh không có người họ nhà gái.Cho nên khi Mạc Oanh Oanh chủ động dắt cô ra bục cao để đi về phía Mạc Tầm,Bạch Linh không có lý do gì để có thể từ chối

Thực tế,trong tâm cô không hề muốn Mạc Oanh Oanh dắt tay đi về phía trước

Điểm này Bạch Linh có chút mê tín.

Cô cảm thấy con đường tình cảm của Mạc Oanh Oanh quá gập gềnh,mà người phụ nữ như cô da không có đầu óc,cho nên cô ta nói thẳng ra là không thích hợp như cô nghĩ.Cô cũng sợ rằng Mạc Oanh Oanh sẽ đem những điều không tốt đẹp này làm ảnh hưởng tới cô.Không dễ dàng gì mới có thể cùng Mạc Tầm kết hôn,tình cảm của bọn họ nhất định phải chắc chắn không xảu ra vần đề gì.

NHưng cơ bản là cô không thể từ chối Mạc Oanh Oanh

Cô không thể nào nói với cô ấy, “Cô gặp quá nhiều không may mắm,đừng có lây sang tôi”.Những lời như thế này thì phải,mà sau khi còn xảy ra chuyện tối ngày hôm qua,tất cả mọi người trong gia đình Mạc gia đều lo lắng Mạc Tô Tố sẽ suy đồi.TRong lúc này cô ta không khóc không náo loạn,nói muốn làm phù dâu cho Bạch Linh,Mạc gia nhanh chân nhanh tay bỏ phiếu tán thành cô ta.

Cho nên Mạc Oanh Oanh mới xuất hiện trên hôn lẽ này.

Mạc Oanh Oanh đỡ Bạch Linh théo tiếng âm nhạc từ từ từng bước tiến về phía trước.Mọi người quan khách nhìn thấy Mạc Oanh Oanh xuất hiện rất ngạc nhiên.Bọn họ nghĩ hcuyeejn ngày hôm nay xảy ra như thế đáng nhẽ Mạc gia phải giấu cô ấy đi,không nghĩ được rằng Mạc gia lại dễ tính như,một chút cũng không để ý việc này.

Mắt của Bạch Linh nhìn thấy quan khách bình luận,trong tim hận Mạc Oanh Oanh đã cướp đivị trí đặc biệt của cô trong ngày hôm nay,cầm chặt tay Mạc Oanh Oanh nhưng ý thức nắm chắn chắn những việc này.

Mạc Oanh Oanh cứ nghĩ do cô hồi hộp,vừa đỡ cô ấy chậm rãi tiến về phía trước,vừa nói nhỏ an ủi cô, “Chị dâu chụ đừng hồi hộp,nếu như chj hồi hộp chị nhìn vào anh em...anh đang đứng ở đầu đằng kia đợi chị kìa,bây giờ hai người đang là đính hôn,rất nhanh hai người đẫ có thể cùng nhau kết hôn rồi.Đến lúc đó sẽ sống thật hạnh phúc viên mãn.”

Bạch Linh vốn không thích Mạc Tố Tố,nhưng cô ấy nói những từ này cũng đủ thuyết phục cô rồi.

Bạch Linh biêu hiện hạnh phúc nhìn Mạc Tầm đang đứng đợi ở phía đầu bên kia,anh ấy đang cười đợi cô từng bước từng bước một đi tới.Hôm nay anh mặc một bộ véc đen rât đẹp,năm nay anh hai mươi chín tuổi trưởng thành chín chắn,khóe miệng cười ấm áp càng làm Bạch Linh thật khó có thể cưỡng lại được.

Hồi ức của Bạch Linh bắt đầu nhớ lại từng chút từng chút một từ bảy năm trước khi hai người mới gặp nhau,không nghi ngờ chút gì,trước đó sáu năm cô rất hạnh phúc.Mặc dù bị bệnh tật tra tấn nhưng lúc đó hai người họ trái tim cùng chung một nhịp đâp.Khi cô bị bệnh người còn thấy khó chịu hơn cô chính là Mạc Tầm,anh từ trước tới giờ đều dùng ánh mắt ấm áp đó nhìn cô,như muốn nói rằng trên trần này cô là người phụ nữ đẹp nhất,trên trần này người đối với cô tốt nhất chính là người đàn ông này.

Trước khi cô gặp Mạc Tầm cuộc sống của cô cũng rất gập gềnh.Cô ở trong cô nhi viện cho tới hai tuổi,sau hai tuổi cô được một đôi vợ chồng nhà làm nông khó khăn nhận nuôi,Đôi vợ chồng này kết hôn đã rất nhiều năm nhưng kho có con,cho nên tới cô nhi viện nhận nuôi cô.Lúc mới đầu họ đối với cô rất tốt,nhưng tới khi cô 5,6 tuổi,mẹ nuôi của cô có bầu,điều này làm cho gia đình đó vui mừng không xiết,sau đó mẹ nuôi sinh ra một em bé gái.

Dần dần,tình cảm mà họ dành cho cô cứ thế chuyển hết lên trên người của con đẻ họ,đối với cô ngày càng trở nên lạnh lùng hơn.Và sau đo mẹ nuôi cứ thế tiếp tụ sinh ra hai em bé gái và một bé trai nữa,trong nhà các trách nhiệm cũng càng ngày càng nặng hơn.Co là con cả trong nhà,lại sợ bố mẹ nuôi không còn cần tới cô,ngày nào cũng làm nông nhiều nhất,nhưng vô dụng!

Cô và em trai em gái phát sinh đấu khẩu,bô mẹ nuôi sẽ chỉ trách móc cô,đánh cô mà thôi.

Bọn họ bắt cô nghỉ học,không còn mua cho cô bất kỳ quần áo và đồ ăn nữa,đối với cô thái đọ ngày càng ác đôc.Nếu như không phải vì cô có thể làm nông,chắc bọn họ sớm đã cho cô quay trở lại cô nhi viện rồi!

Vào năm cô được mười sáu tuổi,năm đó cô vẫn chưa biết được trong người mình có bệnh,năm đó em trai trong nhà ốm một trận rất nặng,cần phải có một vạn để cho đứa bé chữa bệnh.Nhưng một vạn đối với gia đình làm nông là một số tiền quá lớn,khi đó người cùng thôn tới tìm bố mẹ nuôi của cô ấy,đến tận bây giờ cô vẫn còn nhớ cuộc đối thoại của bọn họ.

“Lão Bạch à,tình hình gia đình ông bây giờ chắc ông cũng biết,người trong thôn ai nguyện cho ông vay tiền bây giờ,họ sợ gia đình ông không trả nổi ấy,nhưng trước mắt có một phương án có thể làm cho nhà ông có ngay một khoản tiền đó,chỉ là không biết ông có đòng ý hay không thôi.”

“Phương án gì,ông nói nhanh,chỉ cần có thể cứu được con trai tôi,như thế nào cũng được!”

“Là như thế này,thôn trưởng sau khi biết tình hình nhà ông nhờ tôi tới nói,nói nếu ông đòng ý gả con gái lớn cho con trai ông ấy,đừng nói là một vạn,nhà ông ấy đưa cho ông ba vạn!ba vạn đó!ông nghĩ đi,đến lúc đó bệnh của con trai ông được chữa khỏi mà còn có tiền tiết kiệm lại,sắp tới con trai ông sắp sửa đi học,gia đình ông có thể không phải phát nộ nữa còn gì!”

“Nhưng mà…Con trai thôn trưởng não bộ…”

“Con trai thôn trưởng não có chút vấn đề,nhưng gia đình ông ta có tiền.Nói chung Bạch Linh cũng không phải con đẻ của ông,còn nói thêm,sau này ông làm thông gia với nhà thôn trưởng,thôn trưởng nỡ để nhà ông thiệt thòi hay sao!”

Bố nuôi của cô ấy chỉ đắn đo một chút,ngay lập tức cắn răng đồng ý, “Được!Việc này quyết định vậy đi!”

Sau khi cô nghe trộm được,không có hét lên,mượn cớ đi mua thuốc cho em trai,lấy trộm hai trăm đồng trong nhà,từ nông thôn bỏ trốn ra thành phố a này.Mạc Tầm là người thành phố đầu tiên cô gặp được,lúc đó sức khỏe của cô không tốt ngất ngay trước mặt anh,là anh đưa cô về nhà tận tình chăm sóc,cho cô cuộc sống tốt nhất,lại còn cho cô tình yêu đẹp nhất.



Bạch Linh từ ký ức định thần trở lại,tiếp nhận được ánh mắt ấm áp của Mạc Tầm,miệng từ từ cười lên,cô bước về phía trước càng tốc đô càng tăng lên.

Chị thì đã làm sao.

Tô Tố bây giờ đã làm sao.

Cuối cùng,người phụ nữ đứng bên cạnh Mạc Tầm chỉ có thể là cô!mãi chỉ là cô mà thôi!

Bình luận

Truyện đang đọc