BOSS TRỞ THÀNH CHỒNG

39900.Tiểu Thất đi đến căn hộ dãy lầu của Cảnh Thụy.

Về tới căn hộ Tiểu Thất mới thật sự buông lỏng hết, mỗi ngày bắt đầu lại những hoạt động thường ngày, đương nhiên cũng hồi phục ngày ăn ba bữa cơm, điểu này làm cho Cảnh Thụy yên tâm được đôi chút.

Nhưng anh vẫn lo lắng Tiểu Thất không thể thoát khỏi nỗi đau đen tối đó.

Nhưng bảo Tiểu Thất thật là đã quên Lục Sâm?

Làm sao có thể!

Cảnh Thụy để ý, tuy giờ khuôn mặt Tiểu Thất biểu hiện rất nhẹ nhàng bình thản, nhưng thương ngơ ra, nhiều lúc đi như người mất hồn, nếu không có ai làm phiền, cô sẽ cứ ngơ ra đấy nhiều lúc ngơ cả một buổi sáng.

Trong lòng Cảnh Thụy tuy lo lắng nhưng lại không có cách nào.

Tổn thương về mặt tình cảm, cho dù bất cứ ai, cũng không có thể thay cô chịu đựng hết.

Cảnh Thụy cố gắng giảm bớt lượng công việc, lúc xuống ca thường dẫn Cảnh Thụy ra ngoài ăn uống đi dạo, mua cho cô những bộ đồ đẹp, hoặc là điểm tâm ngọt mà cô thích, nhưng Tiểu Thất vẫn không thay đổi gì cả.

Cảnh Thụy nhẹ nhàng thở dài.

Hôm nay, sau khi xuống ca, về tới căn hộ thấy Tiểu Thất đang làm việc nhà.

Đúng rồi!

Quên nói là, từ sau khi thất tình Tiểu Thất đặc biệt thích làm việc nhà, bình thường là nhà có chút bụi sẽ lấy máy hút bụi hút cho sạch sẽ, thỉnh thoảng lại tổng vệ sinh, Tiểu Thất như thế thật quá không bình thường rồi.

“Được rồi, đã sạch lắm rồi, không cần dọn dẹp nữa. “ Cảnh Thụy nắm lấy cánh tay Tiểu Thất. “Đi, anh dẫn em ra ngoài.”

“Ra ngoài?”

Tiểu Thất không muốn đi, dúi đầu nói, “Anh, anh không cần nghĩ cách làm em vui, em cảm thấy em như vậy khá tốt, vả lại lúc em làm việc sẽ cảm thấy thiết thực...”

“Đừng nói nhiều, cùng anh ra ngoài!”

Cảnh Thụy bỏ máy hút bụi sang một bên, nắm lấy tay Tiểu Thất, đẩy Tiểu Thất vào trong phòng ngủ, “Mau vào phòng thay đồ đi, anh dẫn đến chỗ này.”

“Đi đâu chứ?”

“Bí mật!”

Được thôi!

Chắc chắn lại đi dạo phố hay gì đó, không thì lại dẫn cô đi ăn đồ ngon.

Tiểu Thất cũng không muốn làm Cảnh Thụy quá lo lắng, tuy không muốn đi, nhưng chỉ còn cách chiều theo anh ta.

Lúc này đã là năm giờ rưỡi chiều, trời bắt đầu trở nên ấm áp, trời cũng hơi tối một chút, lúc này bầu trời sáng hồng cả lên, cả thành phố như được bao bọc bởi lồng ánh sáng chiều tà, đẹp vô cùng. Thời tiết hôm nay cũng không lạnh, Tiểu Thất mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản, thân dưới mặc quần jean trắng, tóc uốn lượn thả ngang vai, do lo sợ trời tối sẽ lạnh, trên cánh tay còn mang thêm một chiếc áo khoác jean.

Mở cửa ra, Cảnh Thụy nhìn cái trau mày.

“Sao vậy?”

“Thay bộ khác!”

Tiểu Thất bỗng cườii méo mặt, “Anh trai yêu dấu của em, thay đồ phiền quá, chả phải ra ngoài ăn bữa cơm sao, em mặc vậy không được sao?”

“Không được! Quá tùy tiện rồi. “ Cảnh Thụy thở dài, kéo Tiểu Thất vào trong phòng, mở tủ quần áo nhìn một lượt, lựa cho Tiểu Thất một bộ đầm màu vàng hạnh nhân, “Mặc bộ này!”

“Cái này...quá long trọng rồi đó?”

Bộ đầm này là lúc sinh nhật hai mươi tuổi daddy mua cho cô, được tạo bởi nghệ nhân người Ý, nghe nói thiết kế sư trước đây là thiết kế sư của hoàng thất, đầm vô cùng đơn giản, kiểu dáng hở vai, lộ ra một bờ vai mịn màng trắng ngần, đầm chiết eo, trên eo có một sợi dây nịt nhỏ cỡ ngón tay bằng kim cương, cách mà nó phồng ra cũng không theo một quy luật nào hết, mặc vào trên người thì bung tỏa ra, nhìn giống như một bông hoa xinh đẹp đang nở, vật liệu của đầm rất mỏng nhẹ, lúc gió thổi thì bay nhẹ nhàng, nhẹ nhàng phiêu diêu uyển chuyển rất đẹp.

Tiểu Thất thay bộ đầm, Cảnh Thụy mới hài lòng.

Tiểu Thất cười đùa, “Là em gái anh đều xinh đẹp cả chứ, còn có em gái Điền Tâm xinh đẹp của nhà người ta nữa?”

Cảnh Thụy mày nhướng lên, “Không có khả năng so sánh!”

“Cũng không phải!” thấy sự nhẫn nại của Tiểu Thất gần như không còn, Cảnh Thụy haha cười lớn, “Một đóa là của nhà mình, một đóa là của nhà người ta, anh vẫn thích hoa của nhà người khác hơn!”

Tiểu Thất không nhịn được cười.

“Xem, cười lên vậy có phải rất đẹp không!”

Cảnh Thụy lâu lắm rồi không thấy Tiểu Thất vui như thế, cô và Lục Sâm đã chia tay gần mười ngày, trạng thái giờ đã tốt hơn rất nhiều, sức khở cũng không yếu ớt như trước nữa, nhìn tổng thể tốt lên rất nhiều rồi.

Quần áo đã chuẩn bị xong, Cảnh Thụy lại lựa cho Tiểu Thất một đôi giày trắng sandan gót ngọn, sau đó mắt nhìn trên tóc của Tiểu Thất.

“Anh, không phải anh dẫn em đi tiếp khách chứ, sao bảo em mặc long trọng thế này làm gì?”

“Đến nơi em sẽ biết.” Cảnh Thụy nhăn mày nhìn tóc Tiểu Thất, “Tóc thả vậy quá tùy ý rồi, ngồi xuống, xem anh thay cho em kiểu tóc đẹp khác.”

“Anh biết cái này?”

“Đương nhiên!”

Cảnh Thụy đẩy Tiểu Thất ngồi xuống ghế trước bàn trang điểm, bắt đầy động tay chỉnh sửa kiểu tóc cho Tiểu Thất, ngón tay anh đặc biệt linh hoạt, mấy thao tác đơn giản thôi đã giúp Tiểu Thất có một kiểu tóc đơn giản, nhưng cũng rất đẹp mắt.

Tóc bị làm cho bồng bềnh nhẹ nhàng, đằng sau gáy có một kẹp nhỏ xinh xinh, hai bên đầu cuộn một vòng tóc nhỏ, tóc cột lên cao, lộ cái cổ thon dài trắng ngần, nhìn tổng thể như người con gái chững chạc, nhưng cũng mang theo nét thuần khiết đơn thuần của thiếu nữ.

Tiểu Thất rất ít trang điểm như thế, lúc này nhìn mình trong gương, có chút không quen biết.

“Có cần trang điểm nhẹ?”

“Không cần!” Cảnh Thụy hài lòng gật đầu, “Em gái anh đã quá đẹp, nếu mà còn trang điểm, đứng với con gái khác, sao người ta sống nổi.”

Tiểu Thất nhịn không được hai tay sờ má.

Nhìn mình trong gương, một đôi mắt hạt nhân vừa to vừa sáng, sống mũi dọc dừa cao, đôi môi bé nhỏ màu hồng anh đào, lại thêm khuôn mặt tròn xinh đẹp, cô thật là di truyền hết cái đẹp của mẹ, đẹp đến không tả nổi.

Nhưng....

Mắt cô bỗng ảm đạm, đẹp hơn thì có ích gì, người mình thích lại không thích...thì có ích gì chứ.

Cảnh Thụy thấy mặt Tiểu Thất như thế là biết cô đang nghĩ gì, anh vỗ vai cô, “A đầu ngốc, nghĩ gì chứ, đi đi đi, anh dẫn em đi ăn đồ ngon!”

Tiểu Thất bỗng hoàn hồn lại, nhìn bộ dạng trang điểm của mình, “Anh, ra ngoài ăn có cần trang điểm long trọng đến thế không?”

“Tin anh đi!”

Cảnh Thụy cúi người lấy sandan cho Tiểu Thất, lại từ trong tủ lấy một chiếc áo khoác màu đen để trên tay, sau đó đứng dậy, vươn tay về hướng Tiểu Thất, “Cô gái xinh đẹp, chúng ta có thể xuất phát rồi.”

Tiểu Thất cười, vừa cười vừa đưa tay bỏ vào lòng tay Cảnh Thụy.

Hai người cùng nhau đi thang máy xuống chỗ giữ xe.

Đợi sau khi ngồi trên xe, Tiểu Thất mới phát hiện Cảnh Thụy cũng ăn mặc một bộ đồ tây như ngày thường, tóc cũng chải chuốt gọn gàng, cô không nhịn được hỏi, “Anh, anh không phải đi ứng tửu hoặc tham gia yến tiệc gì chứ, tìm không được bạn đồng hành, nên bảo em lên sao?”

“Kaka_”

“Anh cười gì?”

Cảnh Thụy vừa lái xe vừa nói, “Anh hai em? Mà tìm không được bạn nữ đi cùng?”

Tiểu Thất nhìn mặt Cảnh Thụy.

Được rồi!

Khuôn mặt góc cạnh, mang theo hơi hướng của người đàn ông trưởng thành, lại cứ mang thêm khí chất của một quý công tử, đại ca như thế....nói không tìm được bạn nữ đồng hành thì quá không thể.

“Vậy anh dẫn em đi đâu?”

“Đến nơi thì biết.”

Tiểu Thất nhỏ tiếng thì thầm, “Còn bày đặt thần bí như vậy, thật là....”

Cảnh Thụy cười nhạt không che đậy.

Xe lái cỡ nữa tiếng cũng đã tới đích đến, lúc đến nơi trời đã ẩn tối rồi.

Tiểu Thất nghi hoặc nhìn chỗ ngừng xe.

“Khách sạn Tịnh Nguyệt?” Tiểu Thất tròn xoe mắt, “Anh, hôm nay anh phải thổ huyết lớn đó, lại dẫn em đến đây ăn!”

Đồ ăn chỗ này nổi tiếng rất mắc.

Có thể nói vậy, cứ tùy tiện gọi một bữa cơm, không tới năm con số là không được, cái này chưa bao gồm tiền nước tiền bia.

“Đi thôi, vào trong!”

Chả trách sao ăn mặc long trọng vậy!

Tiểu Thất đẩy cửa xe ra, vừa xuống xe đã có anh hay giữ xe chạy tới, Cảnh Thụy đưa chìa khóa cho anh trai đó, Tiểu Thất khoác tay anh vào trong nhà hàng.

Sau nửa tiếng.

Tiểu Thất thật sự là hận Tiêu Cảnh Thụy chết đi được.

Đáng chết mà!

Cô còn nói sao anh có lòng tốt dẫn cô đến đây ăn cơm, đáng chết mà, lại là đi xem mặt!

Giờ tốt rồi!

Tiêu Cảnh Thụy và gia đình nhà trai đang ngồi bàn khác nói chuyện, chỉ để cô lại với một người đàn ông chững chạc mặc đồ tây chất liệu da ở đây mắt to nhỏ ngạc nhiên!

Trong lòng Tiểu Thất muốn chửi Cảnh Thụy cả trăm lần!

“Cô Tiêu...”

Người đàn ông đối diện chừng ba mươi tuổi, toàn thân toát lên một mùi vị quyến rũ của người đàn ông thành đạt, không chỉ có vậy, khuôn mặt anh cứ đặc biệt soái khi, lông mày hình kiếm mắt ngôi sao, đặc biệt anh dũng.

Vả lại thân cao hơn một mét tám, cho dù cứ ngồi đó chả làm gì chắc cũng thu hút ánh nhìn của không ít cô gái.

Cũng không biết Tiêu Cảnh Thụy đi đâu tìm được người đàn ông cực phẩm như vậy.

Người đàn ông chu đáo rót cho cô ly trà, cười nói, “Thường nghe Tiêu tiên sinh nhắc đến cô Tiêu...”

“Ồ? Anh nói gì tôi, chả phải ngày nào cũng nói xấu tôi sao?”

“Thật không phải!” người đàn ông cười dẫn vào đề tài, “Tiêu tiên sinh thường trước mặt bạn bè khen ngời cô Tiêu, khen cô là chỉ có trên trời có hạ giới không có, lúc đầu tôi còn cho rằng Tiêu Tiên Sinh nói quá, giờ gặp mặt cô Tiêu mới biết, thì ra Tiêu tiên sinh khiêm nhường rồi.”

Tiểu Thất cười ngượng ngùng.

Mẹ ơi, người này còn biết khen người cơ.

“Lý...Lý...”

Chết cha!

Cô quên tên của người đàn ông trước mặt.

Người đàn ông cũng không để ý, lại cười nói thêm một lần, “Lý Vọng Viễn!” anh tự đỡ lời cho mình, “Tên tôi hơi khó nhớ.”

“Ngài Lý...”

“Cô Tiêu gọi tên trực tiếp của tôi là được.”Người đàn ông không do dự thể hiện có thiện cảm với cô, cười nói với Tiểu Thất, “Cô Tiêu, nếu cô không ngại, tôi có thể gọi trực tiếp tên cô?”

Ngại!

Đương nhiên ngại!

Tiểu Thất vừa định trả lời Lý Vọng Viễn, mắt chuyển hướng, tầm nhìn lại bị ngừng lại!

Vì cô thấy...

Trước cửa vào của nhà hàng, một đôi tình nhân đang đi vào.

Nam...là Lục Sâm đang ngồi xe lăn, nữ là Triều Đình Đình, trang điểm vô cùng tươi rói, đang đẩy xe lăn của Lục Sâm....

Bình luận

Truyện đang đọc