Trương Hân không quay đầu......, với khuôn mặt cự tuyệt như không muốn nghe.
Vương Bưu có chút ngượng ngùng, cũng không đi, anh dần kéo chiếc ghế nhỏ đến ngồi gần Trương Hân, anh nhớ lại những ngày đã qua, nhẹ nhàng nói đạo lý, "Trương tiểu thư, cô có biết tôi theo lão đại bao lâu rồi không? Lão Đại năm nay đã ba mươi hai tuổi rồi, tôi đã theo anh ta được hai mươi hai năm rồi theo từ lúc lão đại mới có mười tuổi. Kỳ thật thân thế của tôi và Trương tiểu thư rất giống nhau, tôi cũng là một cô nhi, từ nhỏ đã ở trong cô nhi viện mà lớn lên, luôn bị người ta ức hiếp, cho nên mới chạy khỏi cô nhi viện ra ngoài, sau đó là những ngày tháng ăn xin bên vệ đường để kiếm sống qua ngày......"
Ánh mắt của Trương Hân như có chút xa xăm.
Vương Bưu nói tiếp, "Nhưng mà ngồi bên vệ đường xin ăn cũng rất nguy hiểm, lúc bấy giờ tôi mới biết trên vệ đường có rất nhiều côn đồ, bọn chúng hay chờ những lúc tôi xin được tiền liền tới cướp đi, nếu tôi phản kháng thì sẽ bị chúng hành hung một trận, có một lần tôi bị bọn chúng đánh đến muốn hôn mê, vì bọn chúng đến giật tiền của tôi, tôi với bọn chúng đánh nhau một trận. Thời điểm đó tôi chỉ mới mười hai tuổi, vì không phải là đối thủ của bọn thanh niên đó, nên tôi nhanh chóng bị đánh đến bể đầu và chảy máu.Đó cũng là lúc tôi gặp lão đại, lúc đó lão đại chỉ mới mười tuổi thôi, nhưng anh ta cực kỳ bình tĩnh, nhìn thấy cả người tôi đầy máu, anh ta không có chút gì là hoảng sợ, bên cạnh của anh ta còn có rất nhiều vệ sĩ, nhìn anh ta lúc đó thật oai phong. Tôi đã nghĩ mình sắp chết rồi, kết quả lão đại hỏi tôi có muốn theo anh ta không, lúc đấy tôi không chút do dự mà gật đầu."
Vương Bưu thở dài, nhìn qua Trương Hân, "Trương tiểu thư, mười năm về trước lúc mà cô còn quen lão đại thì lúc đó anh ta đã tiếp nhận chiếc ghế của băng nhóm xã hội đen Á Châu rồi, nên cô không biết rằng, lão đại trước khi tiếp nhận vị trí đó thì đã gặp biết bao nhiêu nguy hiểm rồi, cha của lão đại là một người rất đào hoa, những người phụ nữ đến bên cạnh ông đếm không xuể, những đứa con được sinh ra cũng rất nhiều, nhiều người vì muốn tranh giành vị trí kế thừa đó, đã tranh đấu rất gay gắt, đến cả anh em cũng tương tàn, đây cũng là những việc rất bình thường, mẹ của lão đại đã mất rất sớm, nên anh chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi, những ngày tháng của anh trôi qua thật khó khăn, cuộc sống mỗi ngày của anh dường như sống trong nguy hiểm"
Trương Hân thẩn thờ vịn vào mắt kính, giống như không có nghe thấy vậy.
Vương Bưu tiếp tục nói, " Có một lần thê thảm nhất là trên người lão đại trúng một lúc ba vết thương, có một vết thương chỉ cách tim khoảng hai li, thập phần nguy hiểm, lần đó lão đại xém chút không qua nổi, nhưng anh đã cố kiên trì, lúc đó ngay cả bác sĩ cũng nói là kỳ tích đã xảy ra, ngay sau đó anh ta tiếp tục xây dựng lại, mang tất cả những người đã từng hại anh ta lần lượt giết chết hết.Thời điểm đóTrương tiểu thư là người tiếp xúc đầu tiên với anh ta nên biết rất rõ, tính tình của lão đại cực kỳ lạnh lùng, tôi nghĩ cả đời này không có ai có thể khiến cho tim anh trở nên ấm áp, nhưng Trương tiêu thư đã xuất hiện, cô đã theo lão đại bao nhiêu năm, lần đầu tiên tôi thấy lão đại là một người đàn ông có cái tôi rất cao và cực đoan, đã bắt đầu biết suy nghĩ cho cô, Trương tiểu thư có một số chuyện e rằng cô không biết, khi cô mới vào nghề rất nhiều người đàn ông muốn gây sự chú ý cho cô, lão đại đều phái tôi đi cảnh cáo bọn họ"
"...... Nếu đổi lại là trước kia thì chắc chắn lão Đại sẽ bắn họ một phát, nhưng nếu làm vậy thì chắc chắn cô sẽ không tồn tại được trong làng giải trí, lão Đại cũng tìm đủ mọi cách để lo lắng cho cô" Vương Bưu nhẹ giọng nói, " Ở bên Trương tiểu thư mới thấy lão đại cười, ánh mắt anh cũng có chút ấm lòng. Trương tiểu thư, cô có biết lần này cô ra ngoài uống rượu với bạn bè, tại sao lão đại lại tức giận như vậy không?"
Trương Hân lông mi run rung, chuyển tròng mắt qua nhìn.
Vương Bưu giải thích hộ Lãnh Mạc, "Sự thật trong thời gian này có người muốn tìm lão đại gây chuyện, lão đại muốn cô ở nhà đợi, là cũng vì suy nghĩ an toàn cho cô thôi, bởi vì cô là sự uy hiếp của anh ta, anh ta không muốn thấy cô bị nguy hiểm nhưng mà con người của lão đại cô cũng biết rồi, anh ta trước giờ không thích giải thích, bởi vậy cho dù cô có hiểu lầm đi chăng nữa cũng không nói một câu."
Trương Hân lại quay đầu đi chỗ khác.
Vương Bưu nhức đầu, anh ta đã nói nhiều đến như vậy rồi, mà Trương tiểu thư vẫn không có phản ứng gì.
"Trương tiểu thư......"
"Anh nói với tôi nhiều như thế, đơn giản chỉ là muốn tôi hiểu cho anh ta, tha thứ cho anh ta, có phải vậy không?"
Ánh mắt của Vương Bưu bừng sáng lên, như con gà mổ thóc không ngừng gật đầu, "Đúng đúng thế"
"...... Không thể nào" Trương Hântừ từ nhắm hai mắt lại, hung hăng nói, "Anh ta lúc nhỏ tuy rất bi thảm, tôi rất là đồng cảm và đau xót, nhưng mà, Vương Bưu...... Anh phải biết rằng, những cái này, không phải là căn nguyên gây mâu thuẫn của chúng tôi...... Cuộc sống bi thảm thời thơ ấu của anh ấy cũng không là lý do để anh ấy làm tổn thương tôi...... Vấn đề lớn nhất của chúng tôi chính là sự phản bội...... Là anh ta đã phản bội tình cảm của chúng tôi, nói như anh có phải anh ta rất yêu tôi không?"
Vương Bưu gật đầukhẳng định, "Lão Đại khẳng định là rất yêu cô "
Nếu như không yêu, thì làm sao lão Đại lại kiên nhẫn như gặp quỷ để dỗ dành một người phụ nữ
"Xì ——"
Trương Hân cười nhạo một tiếng, "Yêu sao? Vương Bưu, anh có biết yêu một người thì cái gì là quan trọng nhất không?"
Vương Bưu trầm mặc, anh đương nhiên biết
"Chung thủy là chung thủy tôi thật sự không thể tưởng tượng được, khi trái tim một người đàn ông yêu một người phụ nữ tha thiết lại có thể thân mật với một người phụ nữ khác nữa, cái loại sự việc như thế tôi thật sự không có cách lý giải, cũng không cần phải giải thích anh ta sớm nên biết điều đó, hai người chúng tôi trời sinh ra có ba thứ không hợp, nếu sớm biết có hôm nay, thì ba năm trước...... Ba năm trước tôi nên kiên quyết từ bỏ anh ta nhưng vì tôi vẫn còn yêu anh ta...... nên khi anh ta nói sẽ sửa đổi, tôi liền cho anh ta cơ hội......"
Trương Hân cười trong đau khổ, "Sự thật chứng minh, quả thật trong thời gian này tôi đã suy nghĩ quá nhiều, mỗi lần nghĩ đến anh cùng một người phụ nữ khác ôm ấp qua lại leo lên giường của tôi...... Tôi cảm thấy gớm ghiết còn hơn nuốt phải con ruồi, nhưng tôi vẫn không hối hận và cho anh một cơ hội, tối thiểu, ba năm nay, cũng cho tôi biết rõ Lãnh Mạc là một người đàn ông cực kỳ ích kỷ, nếu anh ta yêu tôi, thì anh ta nên đặt mình vào vị trí của tôi mà suy xét, thì anh ta nhất định sẽ không đối xử với tôi như thế"
Vương Bưu câm nín không nói nên lời.
Trương Hân nhắm mắt lại, ngữ khí kiên quyết, "Anh đi đi, hãy nói cho Lãnh Mạc biết, lần này cho dù có chết tôi cũng tuyệt đối không bao giờ tha thứ cho anh ta"
Da đầu Vương Bưu như phát tê lên
Muốn anh ta chuyển những lời nói như thế, chẳng khác nào muốn lấy mạng của anh ta sao
Vì sao hai người này, luôn đối chọi với nhau quật cường như thế.
Trong lòng Vương Bưu có một dự cảm không tốt, bởi vì anh biết, Trương Hân vẻ ngoài nhìn nhu nhược, nhưng tính cách thì rất kiên định, nói một là một hai là hai, lần này cô đã nói những câu mạnh mẻ như vậy, chắc chắn là đã hạ quyết tâm từ bỏ lão đại rồi.
"Trương tiểu thư......"
"Đừng nói nữa, bây giờ tôi không muốn nghe bất kỳ lời nói nào hết, tôi chỉ muốn ở một mình trong chốc lát, anh đi đi"
Vương Bưu sợ là sẽ kích động đến Trương Hân, anh thở dài, chậm rãi rời khỏi phòng
......
Trương Hân nói được thì làm được
Ngày kế tiếp, cô ta vẫn như vậy không đụng đến một hạt gạo hay một giọt nước nào cả
Thậm chí ban đêm cô cũng không ngủ, một ngày hai mươi bốn giờ cô đều ngồi trong tư thế ôm chặc đầu gối của mình và tựa đầu vào cửa sổ, nếu không phải trong lồng ngực của cô có chút phập phồng, thì người ngoài đã nghĩ cô đã biến thành một bức tượng điêu khắc.
Ở thời điểm đã trải qua ba mươi giờ đồng hồ, Lãnh Mạc cuối cùng không chịu đựng nổi, toàn thân bức rức khó chịu xuất hiện tại phòng của Trương Hân