BOSS TRỞ THÀNH CHỒNG

Bạch Linh mệt mỏi mở to đôi mắt.

Trước mắt cô vẫn có hình ảnh mơ hồ, khi đôi mắt đã mở rõ hơn nhìn sự vật, trước mắt là trần nhà cổ kính, còn có chiếc đèn chùm bằng gỗ trên trần nhà.

Dưới người cô là một chiếc giường lớn mềm mại, mắt cô đảo một vòng, ánh mắt nhìn tới cái bình nước treo trên đầu, bình nước treo đang liên kết với ống truyền dịch, len lỏi mãi cho đến mặt bàn tay của cô, trên bàn tay cô, đang cắm một cây kim, mặt bàn tay đã có những vết thâm tím xanh của lỗ kim, trông thấy rất là khủng khiếp.

Cô khó khăn nhúc nhích một cái.

Thân hình vừa nhúc nhích, cả thân đâu mỏi đến lợi hại, sức khỏe cô quá yếu, cái nhúc nhích này, thân thể lập tức đổ một lớp mồ hôi lạnh.

Trong phòng có người, nhìn thấy tình trạng của Bạch Linh, lập tức bất ngờ nói, “Đại tiểu thư, cô tỉnh rồi à? Cô từ từ, từ từ thôi, sức khỏe cô còn đang yếu đấy, đã sốt liên tục đến mấy ngày liền, ông trời ơi, hôm nay cũng gọi là có chuyển biến tốt rồi.”

Cô giúp việc vội vàng đỡ Bạch Linh dậy, lấy gối tựa đệm đằng sau lưng cô, “Đại tiểu thư, có cảm thấy cơ thể khó chịu chỗ nào không, đói bụng không, khát nước không?”

Môi của Bạch Linh khô nứt, cô phòng bị nhìn vào phục trang người giúp việc của cô giúp việc, cau mày không nói năng.

Cô không nhớ rằng bản thân không phải là đại tiểu thư gì.

Họ có phải đã nhận lầm người không.

Cô chỉ nhớ rằng trước đó lúc cô từ trong nhà nghỉ bước ra, cô cứ thế không mục đích mà đi thẳng, đột nhiên có người vỗ vào vai cô, tiếp đó là cô xỉu ngay tại chỗ, sau đó xảy ra chuyện gì, cô hoàn toàn không biết được.

Bạch Linh không tì vết quan sát tất cả đồ vật trong phòng một lần, vừa quan sát lại vừa sợ.

Chiếc giường lớn mà cô đang nằm, không ngờ không phải là chiếc giường lớn của thời hiện đại, mà là một chiếc giường lớn được làm bằng gỗ đỏ điêu khắc hoa với hình ảnh điêu khắc long phụng trình tường, cô nói sao thì cũng ở bên Mạc Tầm cũng bảy năm rồi, thứ khác không nói, luyện tập tinh mắt vẫn được luyện tập không tồi lắm, cái phòng mà cô đang ở bất kể là trang trí hay là cách để trang trí, đều là thuộc hạng sang, chỉ đơn giản là chiếc giường mà cô đang nằm, toàn bộ đều làm bằng gỗ đỏ thật, giá trị cao ngất ngưởng.

Toàn bộ trang trí trong phòng đều là kiểu trang trí Trung hoa, kiểu điêu khắc hoa văn lầu không viên môn cổ kính, trong phòng thậm chí còn để những bình phong được thêu tinh tế thủ công.

Bạch Linh tức thời có ảo giác như là xuyên không.

“Đây, là đâu thế?” Vừa mở miệng, cô mới phát hiện giọng nói của bản thân khó nhọc đến không ngờ.

Cô giúp việc khẩn trương chạy đến bên bàn gỗ kế bên, dùng bình tử sa giúp cô rót một ly nước lọc đem qua, “Đại tiểu thư, cô uống chút nước trước đi.”

Toàn thân Bạch Linh không còn sức lực, cô giúp việc một bên đỡ cô, một bên đưa nước vào miệng cô, nhìn thấy đôi môi khô rát của cô trở nên đỏ mọng lại chút, cô giúp việc mới đặt ly tử sa xuống, cười giải thích, “Đại tiểu thư, đây là kinh thành Tô gia, tôi biết cô bây giờ nhất định có rất nhiều nghi hoặc, cô đợi chút nhé, tôi lập tức đi báo cho lão thái gia nghe, lão thái gia sẽ giải đáp nghi hoặc cho cô.”

Bạch Linh đâu chỉ là nghi hoặc, cô đã hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì.

Cô giúp việc rất nhanh rời khỏi căn phòng, chưa qua được một lát, Bạch Linh đã nghe thấy tiếng bước chân xuất hiện trước cửa., tiếp đó là tiếng mở cửa phòng, nghe thấy là tiếng bước chân của hai người, Bạch Linh cố gắng kiềm nén sự tò mò, chuyển mắt nhìn sang chỗ bình phong, rất nhanh bên bình phong đã vòng đến bóng hình của một người.

Đó là một cụ già khoảng 80 tuổi.

Ông ấy đang mặc bộ đồ Đường trang màu đỏ lợt, đầu tóc đã trắng tuyết, rõ ràng là tuổi tác không nhỏ, nhưng trên người ông không nhìn ra chút tuổi tác già cả sức yếu của một cụ già, ánh nhìn của ông nhạy bén, ánh mắt tỉnh táo, sống lưng thẳng đứng, sắc mặt nghiêm nghị còn khiến người khác vừa nhìn vào là sợ hãi.

Bạch Linh cau mày không tì vết.

Có thể đã từng trải qua chuyện của Mạc lão đầu, theo phản xạ cô không thích những cụ già như thế.

Trong lúc tâm tư của Bạch Linh đang chuyển đổi, cụ già đã đi tới trước mặt cô, sắc mặt ông lạnh nhạt không buồn không vui, nhìn vào ánh mắt của Bạch Linh cũng vô cùng bình tĩnh, “Đừng có ý đồ muốn nghiên cứu tôi, tôi với tên Mạc gia lão đầu kia không giống nhau.”

Bạch Linh tức thời run sợ.

Vừa nãy cô chỉ là thay đổi tâm tư nhẹ nhàng, lão đầu này không ngờ lại có thể đoán được cách suy nghĩ của cô.

Đây quả là đáng sợ.

Cô nhịn không được nắm chặt lấy cái mền trên tay.

Bạch Linh còn phát hiện, cô giúp việc hồi nãy còn không ngừng hỏi han, lúc cụ già bước vào phòng, một câu nói…… không, một chữ cũng dám nói nhiều, cô im lặng ở kế bên cụ già để một cái ghế hồng mộc thái sư, sau đó kính trọng cúi tay đứng đằng sau cụ già.

Cụ già vô cùng tự nhiên ngồi trên ghế, ánh nhìn rơi xuống bàn tay cô, rất nhanh, lại từ bàn tay cô nhìn lên mặt cô, ông lạnh nhạt tít mắt.

Trong lòng Bạch Linh càng ngày càng căng thẳng.

“Ông rốt cuộc là ai, ở đâu là đâu, tôi tại sao lại xuất hiện ở đây?” Bạch Linh không kiềm nén được sự căng thẳng, ánh mắt cứ nhìn thẳng vào cụ già, cố gắng bình tĩnh hỏi.

Ánh mắt của cụ già lúc này lóe lên một tia sáng hài lòng, ông lạnh nhạt giải đáp nghi hoặc cho Bạch Linh, “Tôi là ông nội ruột của cô, đây là kinh thành Tô gia, còn tại sao cô lại xuất hiện ở đây……” Cụ già cười nhạt, “Nếu như không phải tôi đưa cô từ thành phố A qua đây, e là cô đã không sống được nữa.”

Bạch Linh nắm lấy điểm chính, “Ông là ông nội ruột của tôi?”

“Không sai.” Cụ già trầm giọng nói, “Tôi là ông nội ruột của cô, trên mặt máu mủ ấy.”

Đôi mày của Bạch Linh cau lại, “Nếu như ông là ông nội ruột của tôi, vậy tại sao tôi lại ở cô nhi viện?”

Đôi mày cụ già nhíu lại, ánh mắt tức thời nhạy bén hẳn lên, “Nguyên nhân này cô không cần biết, cô chỉ cần biết, cô và chị em sinh đôi Tô Tố của cô không cùng một loại người, bây giờ nó đã chết rồi, vậy cô sẽ là người thừa kế của tôi.”

Trong lòng Bạch Linh lại nhảy thêm một hồi.

Ngay cả cô có chị em sinh đôi Tô Tố cũng biết rõ ràng, đây nói lên điều gì?

Người cụ già này căn bản từ đầu đến cuối đều biết được sự tồn tại của cô và Tô Tố, nhưng những năm gần đây, lại chưa từng tìm qua hai người, những nguyên nhân trong đó chỉ nghĩ thôi đã khiến cho người khác không thể nào tưởng tượng được.

“Bạch Linh, tôi nói rồi, đừng có ý đồ nghiên cứu tôi, tại vì cô không bao giờ nghiên cứu được đâu, bây giờ có hai lựa chọn trước mặt cô. Thứ nhất, làm cháu danh chính ngôn thuận của tôi, vậy thì, sau này tất cả tài sản của Tô gia đều là của cô, nhưng cũng đồng thời, cô phải gánh vác hết toàn bộ trách nhiệm của Tô gia. Thứ hai, làm một người bình thường, nếu như như thế, vậy cô có thể từ chỗ tôi ra khỏi đây, từ đây về sau không có bất kì quan hệ nào với Tô gia nữa.”

Bạch Linh không hề có do dự, “Cái gọi là trách nhiệm, là gì?”

Nghe lời hỏi của Bạch Linh, cụ già cười trong dự đoán, ông tán thưởng và nhìn vào Bạch Linh, “Quả nhiên……đúng là người mà ta đã chọn làm người thừa kế, đủ bản lĩnh.”

Bạch Linh cười lạnh.

Không phải do cô đủ bản lĩnh, sự lựa chọn rất đơn giản, Tô gia hiện tại mà nói, những thứ hiện lên trước mắt của cô cho dù cô cố gắng cả đời cũng không bao giờ thực hiện được, cô không can tâm sống cuộc sống bình thường, đương nhiên sẽ không muốn làm một người bình thường.

Nếu như là người bình thường, cô lại làm sao có thể báo thù được.

Dưới mắt của Bạch Linh lóe lên một tia sát khí âm hận.

Cụ già càng nhìn lại càng vừa lòng, “Rất tốt Bạch Linh, tôi quả nhiên không chọn lầm cô, cô so với cái người chị vừa chết kia, thông minh hơn nhiều.”

Bình luận

Truyện đang đọc