Trên đường về nhà, Tiểu Hy trông thấy Tô Tố buồn bã không vui, vẻ mặt không hiểu gãi đầu, “Tô Tố, cậu bị gì thế?”
“Oh……không có gì.” Tô Tố hồi thần trở lại, nắm lấy túi giấy trên tay, “Thì không biết cái ví tiền mua cho Tiêu Lăng, anh ấy không biết có thích không?”
Đầu óc đơn giản của Tiểu Hy cũng không nghĩ ngợi nhiều.
Nghe thấy lời nói của Tô Tố, cô không khách khí “xuỵt” một tiếng, “Cậu lo lắng bậy bạ gì thế, tớ nói cậu nghe, với trạng thái của cậu và Tiêu Lăng bây giờ, cậu cho dù mua toàn là thứ lề đường thì anh ta cũng coi như là bảo bối thôi.”
Tô Tố tức thời bị cô chọc cười, “Có khoa trương đến thế không!”
“Không tin cậu hỏi Tiểu Trần.” Tiểu Hy chồm lên lưng ghế tựa phía trên nhìn Tiểu Trần, “Tiểu Trần anh nói xem là tôi có nói đúng không, Tiêu Lăng bây giờ thương yêu Tô Tố nhà tôi biết mấy, Tô Tố nhà tôi cho dù mua rơm đan một cái ví tiền cho anh ta, đoán rằng anh ta cũng cảm thấy cậu ấy rất có tâm đan nó, biết được trong đó ẩn chứa tình cảm dành cho anh ta đấy.”
Tiểu Trần đang lái xe, không nhịn cười được, “Cô An nói rất có lý.”
“Ha ha, tôi biết là sẽ như thế này.”
Sự lo lắng của Tô Tố bị Tiểu Hy pha trộn như thế, lập tức tan đi rất nhiều.
Lúc hai người về nhà tổ Tiêu Lăng và lão gia tử cũng đã trở về, Tiểu Hy lúc này căng thẳng lên, cô đứng trước cổng của biệt thự nhất định không vào, “Tô Tố à, ông nội của Tiêu Lăng có phải là người rất là nghiêm túc không, đặc biệt là không dễ giao tiếp? Tớ sợ nhất là những lão đầu như thế, ông nội tớ là như vậy, tối ngày cứ nghiêm nghị không cười giống như là người ta thiếu nợ ông tới mấy triệu vậy. Hay là…… tớ vẫn không nên đi vào, tớ ngay cả quà cáp tới thăm hỏi còn chưa mua……”
Tô Tố không khách khí trào ngược mắt, trực tiếp kéo Tiểu Hy vào trong biệt thự, “Cậu nghĩ quá nhiều rồi, ông ấy rất là hài hòa, hơn nữa còn là một ông lão rất là thông minh, hai người nhất định sẽ giao tiếp rất tốt đấy.”
Lúc Tiểu Hy vào trong cũng còn có chút không tin tưởng lắm, sau khi nhìn thấy lão gia tử liền tin ngay.
Lão gia tử thích nói chuyện, Tiểu Hy cũng thích nói chuyện, hai người gặp nhau mặt đầy nửa tiếng đã thân nhau rồi, ngồi cùng nhau trò chuyện đến không biết trời chăng mây đất.
Tô Tố trông thấy hai người chuyện trò rất vui, cười cười lắc đầu, kéo tay Tiêu Lăng lên lầu.
“Sao thế?”
“Trông sắc mặt của anh không tốt lắm.” Tô Tố hỏi anh, “Có phải là đã xảy ra chuyện gì không?”
“Không có, chỉ là nhìn thấy Mạc Tầm trong lòng không vui.” Tiêu Lăng kéo tay Tô Tố ngồi xuống, nhìn thấy túi giấy trên tay cô, đôi mày nhíu lại, “Cái gì thế, mua cho anh à?”
Tô Tố lúc này mới nghĩ đến ví tiền mà cô mua vẫn chưa đưa cho Tiêu Lăng.
Cô gãi gãi đầu, đưa túi giấy cho anh, “Em thấy ví tiền của anh cũng đã sờn rách rồi, mua cho anh cái mới nè, anh xem thử thích không?”
Đúng thật là mua cho anh đấy!
Tiêu Lăng cảm thấy rất bất ngờ, anh cầm qua túi giấy, nhìn lên cái logo trên đó, đôi mày lại nhíu lại, “Louis Vuitton? Đổ máu rồi à!” Anh từ trong túi giấy lấy ví tiền ra, ví tiền màu đen thuần, mang theo những hoa văn màu nhạt, đơn giản lại phóng khoáng.
“Thích không?” Tô Tố lần đầu tiên mua quà cho nam nhân, có chút không chắc lắm.
“Đương nhiên là thích!”
Vì để biểu hiện mình thích, Tiêu Lăng lập tức từ trong túi quần tây móc cái ví tiền cũ ra, lấy ra hết những tiền mặt và thẻ ngân hàng trong đó đều để sang ví tiền mới, lại lấy ảnh chụp toàn gia phúc gia đình bốn người của họ trong ví tiền cũng rút ra bỏ vô ví tiền mới. Anh tiện tay vứt lun cái ví cũ vào thùng rác. Tô Tố kháng nghị, “Hey…… Tiêu Lăng anh tại sao có cái mới liền bỏ cái cũ thế, cái ví này anh xài đã nhiều năm, tại sao nói vứt được là vứt được chứ.”
Cô đưa tay muốn đi nhặt lại, Tiêu Lăng kéo lại cánh tay của cô, nói một câu bao hàm ý sâu sắc, “Những thứ không thích hợp nữa sớm nên đổi thôi, còn nhặt lại làm gì.” Anh cầm ví mới lên xem rồi lại xem, “Sao rồi, hợp với anh không?”
Tô Tố mỉm cười gật đầu, “Rất hợp!”
Tiêu Lăng cười bỏ ví tiền vào trong túi, hài lòng vỗ vỗ lên túi, “Được rồi, bây giờ nói chuyện nghiêm túc!” Sắc mặt của anh nghiêm túc hẳn lên, “Hôm nay đi dạo một vòng rồi cảm thấy trong lòng có dễ chịu chút nào chưa?”
Tô Tố cắn vào môi, gật đầu, “Tiểu Hy rất lạc quan.”
Ở bên Tiểu Hy chắc chắn sẽ lây nhiễm tiếng cười của cô ấy, cảm thấy bản thân cũng trở nên hòa đồng hẳn lên.
“Tốt, vậy tiếp đó anh muốn nói với em hai chuyện, em nghe kĩ nhé.”
Tô Tố nhìn thấy sắc mặt của anh nghiêm túc hẳn lên, theo phản xạ ngồi thẳng lưng lên.
“Thứ nhất, anh đã cho người tìm kiếm được mộ của mẹ em…… Tô Đại Khuê tìm người mai táng ở một nơi miền núi khá hẻo lánh, nếu như em muốn đi cúng bái bà ấy, khi nào rảnh rồi, anh đi cùng em qua đó.”
Tô Tố bất chợt có chút kinh ngạc, sao đó liền là cảm động.
Thật ra là cô không có nhờ Tiêu Lăng điều tra chuyện này, tại vì do lòng cô rối quá, chưa có đủ dũng khí đi đối diện mộ của Lãnh Băng Băng, không ngờ Tiêu Lăng lại để tâm, và còn im hơi lặng tiếng điều tra ra nơi ấy.
“Tiêu Lăng……”
“Tuyệt đối đừng nói cám ơn anh.” Tiêu Lăng gần như biết được cô muốn nói gì, đưa tay bịt miệng cô, cười nói, “Mẹ của em cũng là mẹ của anh, những điều này là anh nên làm, nói lời cám ơn anh, anh sẽ tổn thương đấy.”
Tô Tố kiềm nén cảm động, hít hít mũi hỏi, “Chuyện thứ hai là gì thế?”
“Tô Tố, anh biết là bình thường em làm gì đó cũng không muốn bị người ta đi theo, nhưng lần này lại khác. Tiêu gia để Mạc gia ăn một tổn thất lớn như thế, Mạc Tầm nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu, anh lo rằng hắn ta đối phó không được anh sẽ ra tay với ba mẹ con em, cho nên, anh có khả năng phải ở bên cạnh ba mẹ con em sắp xếp một số bảo tiêu bảo vệ em và con.”
Nghe thấy thế có khả năng làm tổn thương đến con, sắc mặt Tô Tố tức thì căng thẳng hẳn lên, “Chỗ hai đứa con……”
“Chỗ hai đứa con thì em hoàn toàn không cần lo lắng, trường học của chúng nó thuộc kiểu dạng đóng kín, hơn nữa hai đứa con đi học tan học có chuyên viên đưa rước, anh cũng sẽ sắp xếp bảo tiêu âm thầm bảo vệ chúng nó, anh là lo lắng em hơn, em công tác trong đoàn làm phim, những người xung quanh rất phức tạp, anh lo lắng hắn ta sẽ ra tay với em, cho nên……”
“Không cần nói nữa, em cũng đều hiểu rồi.” Tô Tô ôm chằm lấy Tiêu Lăng, cô không thể không cảm thán, suy nghĩ của Tiêu Lăng chu đáo hơn nhiều so với cô, nói đến hiểu rõ Mạc Tầm, cô tự nhận am hiểu Mạc Tầm hơn so với Tiêu Lăng, hắn ta tuyệt đối sẽ bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích, lần này bị tổn thất lớn trong tay của Tiêu Lăng, với tính cách có thù báo thù của Mạc gia bọn họ, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua! Nhược điểm của Tiêu Lăng là người thân. Lão gia tử ngày nào cũng ở trong nhà đã có cảnh vệ bảo vệ, không cần lo lắng. Chỉ duy nhất còn lại là cô và hai đứa con là nhược điểm của anh, cô dựa vào lòng anh, nghe thấy tim đập mạnh mẽ, cô chỉ cảm thấy vô cùng an tâm, dang tay ôm chặt lấy eo anh, dịu dàng nói, “Anh cứ cố gắng sắp xếp, em đều nghe theo anh.”
Bất kể cô suy nghĩ như thế nào, cô hình như cũng là người đầu tiên mà Mạc Tầm sẽ lựa chọn ra tay trước.
Tuy rằng cô không thích bị người ta âm thầm quan sát, nhưng nếu có thể bảo vệ được sự an toàn của cô, tiện thể cũng khiến cho Tiêu Lăng an tâm, vậy cô khắc phục chút thì có vấn đề gì đâu?
Coi như là bị đám phóng viên theo dõi thôi.
Tiêu Lăng càng ôm chặt Tô Tố hơn, lại một lần cảm thấy bản thân hồi xưa cưỡng ép tiến công quá ngu xuẩn, Tô Tố là người vô cùng thấy tình đạt lý, có thương có lượng đàng hoàng với cô, thì chắc sẽ không có gì thương lượng không được.