BOSS TRỞ THÀNH CHỒNG

39862.Lưu Tuyền nhìn cái, đây là kêu cô qua giúp sức sao.

“Tiểu Thất, cái này cậu chả phải là bố trí xong hết cả rồi sao?” Lưu Tuyền đứng tại bãi cỏ của biệt thự, bên ngoài đã bố trí gần như là xong rồi, cách bố trí đầy trẻ con, đâu đâu cũng đầy những bóng bay đủ màu sắc đang bay bay trong gió, nếu tỉ mỉ nhìn những bóng bay đó lại thấy nó xếp thành một dòng chữ gồm năm chữ gọn gàng, “Niên Niên Mãn Nguyệt Yến”, đâu đâu cũng trang trí đầy hoa tươi, hoa tươi này tươi rói, trên lá còn đọng hạt sương, “ Tiểu Thất, có thật là cậu bảo tớ qua giúp một tay không?”

“Hihi, đương nhiên không phải!” Tiểu Thất nắm lấy cánh tay của Lưu Tuyền, “Cậu ở nhà cậu đã cực khổ lắm rồi, sao mình lại bảo cậu đến nhà mình làm việc chứ, mình chính là muốn để cậu ra ngoài gặp gỡ thêm nhiều người, sau đó thả lỏng mình.”

Trong lòng Lưu Tuyền ấm áp dịu dàng hẳn lên.

Tiểu Thất không đợi cô hết cảm động, kéo tay cô đi vào trong phòng.

“Ài? Tiểu Thất?”

“Mình dẫn cậu đi gặp em mình!”

Tiểu Thất kéo Lưu Tuyền vào trong biệt thự, Lưu Tuyền lễ phép chào Tô Tố và Tiêu Lăng, mới cùng với Tiểu Thất vào trong phòng gặp Tiêu Niên, trong phòng đều do Tiêu Lăng một tay sắp xếp, toàn bộ phòng đều là màu hồng phấn, giấy dán tường hồng phấn, vật dụng nhà cũng hồng phấn, các đồ chơi cũng hồng phấn, ở giữa phòng đặt một cái nôi trẻ con màu hồng phấn nữa.

Lưu Tuyền thấy cả một bầu trời màu hồng, cả người đều kinh ngạc.

“Tiểu Thất, phòng này ai trang trí vây?”

“Là daddy tớ một tay trang trí đấy, “ Mặt Tiểu Thất chê, “ Ba còn cảm thấy vô cùng đẹp, nhưng mình thấy, thực sự là thô tục! Quá thô tục! Em gái tớ lớn lên mà thấy căn phòng như vậy chắc chắn sẽ chê bai.”

Tiểu Thất kéo tay Lưu Tuyền đến bên cạnh cái nôi màu hồng, bên trong là một đứa bé nhỏ xíu đang nằm ngủ ngon lành, đến cả bộ đồ sơ sinh nó đang mặc cũng là màu hồng, Lưu Tuyền lần đầu nhìn thấy đứa bé nhỏ như vậy, quỳ bên cạnh cái nôi, trái tim cô đều mềm cả rồi.

Tiêu Niên đang ngủ, hoặc là có thể nói một ngày hai mươi bốn tiếng nó đã ngủ gần hai mươi tiếng rồi, đứa trẻ sơ sinh trắng hồng nõn nà, đặc biệt khiến người khác yêu thích.

“Dễ thương quá à...”

“Hihi, dễ thương nhỉ!” Mặt Tiểu Thất đầy kêu ngạo, cô thấp giọng, nhẹ nhàng nói, “Đó là cậu chưa thấy lúc nó mới sinh ra, cuộn tròn nhăn nhúm nho nhỏ lại, xấu như một con khỉ vậy, nếu lúc đó không phải trong phòng đẻ chỉ có mình mami, mình còn tưởng là ẵm nhầm con cơ, cô mình nói trẻ con ai vừa đẻ ra cũng xấu như vậy, mình cứ tưởng là cô đang an ủi tụi mình, chả ngờ đâu con a đầu này quả nhiên càng ngày càng mềm nõn nà nhìn da nó xem, mềm nõn nà đến chảy cả nước rồi kia.”

Đang nói, Tiểu Thất lại chọc chọc khuôn mặt nhỏ bé của đứa nhỏ.

Lưu Tuyền bị giật mình, nhanh chóng đập tay Tiểu Thất, “Tiểu Thất, da con nít rất mềm, không chịu nổi cái chọc của cậu đâu.”

“Hihi, mình chỉ muốn sờ thử, không có chọc.”

Lưu Tuyền nhìn đứa nhỏ bé tí ti, không ngừng ca ngợi sức sống mãnh liệt của mầm sống mới, ánh mắt tròn xoe của cô không cách nào rời khỏi người của Tiêu Niên, nhìn đứa bé cứ ngủ mãi thôi, trong lòng có chút thất vọng, “Nó cứ ngủ mãi như vậy hả?”

“Đúng đó, ngày nào cũng đều ngủ. Thỉnh thoảng dậy tức là đái ra quần, hay là ỉa ra quần, hay là đói rồi.”

Lưu Tuyền nhìn không được bật cười, “Dễ thương thật.”

Hihi, đó đương nhiên, cũng không xem là em gái ai.

Tiểu Thất khá cảm kích đứa em gái này, sau khi nó vừa ra đời, trái tim của daddy nó cứ dành hết cho mami và nó, giờ rất ít quản cô, giờ mỗi ngày cô và Lục Sâm đều ở trong thế giới hai người, ngày tháng trôi qua quá là hạnh phúc.

Lưu Tuyền nhìn hình nhân nhỏ bé kia, trong lòng bỗng xúc động.

Nếu như cô và Tần Nham có thể có con, mối quan hệ gia đình họ...sẽ không có căng thẳng như vậy.

Chả phải nói là cách một thế hệ thì càng thân sao.

Nếu có đứa con, mẹ Tần có khi sẽ dồn tình yêu vào đứa nhỏ của họ, nếu như đúng thế thật, thật là quá tốt rồi.

Vừa nghĩ như thế, Lưu Tuyền đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Cô và Tần Nham đã kết hôn được bốn tháng rồi, số lần hai người làm chuyện đó cũng rất đều đặn, nhưng đã hơn bốn tháng, sao bụng cô vẫn chưa có động tĩnh gì cả?

Sắc mặt Lưu Tuyền bỗng biến sắc!

Cô không kiềm được sờ bụng mình, chả lẽ là do sức khỏe cô có vấn đề, đẻ không được nhỉ...

“Tiểu Tuyền, cậu sao vậy?”

“Không, không có gì?”

Lưu Tuyền trấn an bản thân, có lẽ mình suy nghĩ quá nhiều, cũng có rất nhiều người kết hôn mấy năm trời cũng chưa có con, họ mới bốn tháng, cô không cần sốt ruột như vậy.

Huống hồ là, tình trạng hiện giờ của cô và Tần Nham cũng không thích hợp có con lắm.

Nghĩ tới đây, cô thở dài, ý niệm trong đầu bị biến mất.

Tối đêm đó, Lưu Tuyền ở lại trong biệt thự không có về.

Tiểu Thất đã lâu lắm rồi không tụ tập với Lưu Tuyền, Tiêu Lăng cũng không nhiều lời, chỉ nói với cô, “Lúc nào gặp khó khăn thì nói với bác trai, bất kể chuyện gì, bác trai bác gái cũng sẽ nghĩ cách giúp con giải quyết.”

Lưu Tuyền trong lòng cảm kích không nguôi.

Tuy chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng cô biết phân lượng trong câu nói đó.

Khóe mắt Lưu Tuyền đỏ hoe, cô cố mỉm cười đáp lại, “Vậy con xin ghi nhớ lấy, lúc đó bác trai bác gái đừng chê con phiền.”

Tô Tố đưa tay sờ đầu cô, giống như với Tiểu Thất vậy, “Được, bác gái tuyệt đối sẽ không chê bai con phiền.”

Lưu Tuyền chớp chớp mắt, ánh mắt có vết hằn của nước mắt, khóe miệng lại mở rộng cười.

...

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, do yến tiệc đầy tháng của tiểu công chúa cũng phát ra khá nhiều thiệp mời, lần này thu hút ánh mắt của không ít người...đương nhiên còn có một số truyền thông, Tiêu Lăng chả do dự gì mời tất cả các kí giả và biên tập của các truyền thông lớn đến tham gia tiệc đầy tháng, khí thế đương nhiên rất lớn.

Tiêu Lăng đã đứng vững trong top những người giàu nhất thế giới, trong mười mấy năm nay công ty càng ngày càng lớn mạnh, hầu như tất cả cách kiếm tiền mô hình kinh daonh nào cũng can dự vào, cho nên giờ cũng không có giới truyền thông nào còn dám bỏ mạng ra khiêu chiến với thế lực của anh.

Vừa sáng ra mọi người đã bắt đầu bận rộn liên tục.

Tiêu Lăng và Cảnh Thụy đang đón khách, Tiểu Thất và Lưu Tuyền giúp đỡ đón đám nữ quan khách, Tô Tố do vừa mới ra tháng, nên vẫn ở trong phòng nghỉ ngơi, và người thân cận nhất Trương Hân và những người khác đều ở trong phòng trò chuyện với Tô Tố.

Yến tiệc băng chuyền xếp hết cả một khu biệt thự.

Trong đó không thể không nói một chuyện.

Hôm tổ chức tiệc đầy tháng, Tiều Hy và Tôn Nguyên nhận được tin, cũng từ Luân Đôn nhanh chóng bay về.

Có thể nhận ra, Tiểu Hy vừa xuống may bay đã đi thẳng qua đây, đến hành lý còn đang cầm trên tay, đằng sau An Tiểu Hy là Tôn Nguyên một thân đầy bụi tóc hơi bừa bộn.

“Á, mẹ nuôi...”

An Tiểu Hy vốn dĩ sắc mặt không vui lắm, nhìn thấy Tiểu Thất, mặt lập tức lộ nụ cười dịu dàng cô chạy đến bên Tiểu Thất, “mami con đâu?”

“Ở trong phòng nghỉ ngơi, mẹ nuôi về đây khi nào, mami con có biết mẹ về đây không, chú Tôn Nguyên tìm thấy mẹ khi nào? Sao giờ hai người mới về, người không biết em trai Hòa Bình đau lòng muốn chết đi được đó.”

Tiểu Hy đau đầu.

Nhiều câu hỏi như vậ cô biết trả lời câu nào đây?

Cô nhìn đám khách đang đi qua đi lại, nói với Tiểu Thất, “Con đi đón tiếp khách đi, mẹ nuôi đi tìm mami con trước.”

“Ồ!”

An Tiểu Hy bước lớn rời khỏi, Tôn Nguyên đứng sau dường như sợ cô chạy mất, cũng vội vàng bước theo sau.

“Tiểu Hy em đợi anh với...”

Phiền chết được!

Đúng là phiền chết được!

An Tiểu Hy nén cơn lửa, khó khăn lắm mới tới được biệt thự, lên lầu hai, lầu hai chính là phòng ngủ để nghỉ ngơi, Tô Tố đang nghỉ ngơi ở trên lầu, hầu như chả ai lên đó làm phiền, thấy không có ai, ngọn lửa trong lòng An Tiểu Hy không khống chế nỗi nữa.

Cô đột nhiên dừng bước.

Tôn Nguyên ở đằng sau xém chút không kịp thu bước chân lại đụng lên đó.

“Tiểu Hy...”

“Tôn Nguyên, anh có phiền không!” Tiểu Hy vứt hành lí trong tay xuống, phẫn nổ đáp, “Con người anh bị bệnh hả, tôi đã nói rõ ràng với anh rồi mà, hai người chúng ta không lãnh giấy kết hôn, cùng lắm chỉ là ở chung với nhau mối quan hệ bạn trai bạn gái gần mười lăm năm, giờ đã ở trạng thái chia tay, thứ liên kết duy nhất giữa chúng ta là đứa con, giờ anh với tôi mà nói ngoài chức danh bố của con tôi, không là gì hết, nên tôi xin anh, anh có thể đừng bám lấy tôi không!”

“Tiểu Hy...”

“Giờ tôi phải vào trong nói chuyện với bạn thân tôi, anh quả thực cũng muốn vào trong!”

Mấy thánh nay Tôn Nguyên đã bị Tiểu Hy chửi quen rồi, anh bị chửi cũng chả cảm thấy khó coi gì, ngược lại còn cảm thấy vui.

Anh hiểu Tiểu Hy.

Nếu Tiểu Hy thực sự hoàn toàn cạn tình với anh, cô vốn dĩ chả để ý anh, giờ cô còn nguyện ý chửi anh, nói rõ hai người họ vẫn có cơ hội quay lại.

Tôn Nguyên lặng lẽ nhặt vali của Tiểu Hy lên, cười nói với Tiểu Hy, “Em đi tìm Tô Tố nói chuyện đi, anh ở ngoài cửa đợi em, à này...anh vừa gọi điện cho con trai, con nó biết hôm nay chúng ta về nước vui vô cùng, hôm nay cũng không đi học, chút nữa sẽ nhanh chóng qua đây.”

Tiểu Hy, “...”

Người này nghe không hiểu tiếng người sao!

Cô rõ ràng bảo hắn cút xa tí!

“Tôn Nguyên!”

“Anh biến đi, anh lập tức biến đi!”

Tôn Nguyên cầm hành lý nhanh chóng chạy đến góc cua biến mất, Tiểu Hy cảm thấy như đang đánh một quyền vào miếng bông gòn, trái tim hừng hực lửa không những không phát ra được, mà ngược lại càng bị nén lại càng khó chịu.

“Tên khốn đáng chết!”

....

Bên kia.

Sau khi Tiểu Thất thấy một người, đang ngồi uống Champagne cô suýt nữa phun luôn ngụm Champagne trong miệng ra.

“Sao vậy. Nhìn thấy khủng long à?”

“Còn đáng sợ hơn khủng long nữa!

Tiểu Thất cắn răng, kéo Lưu Tuyền đi đến sau sân khấu âm nhạc, chỉ người mặt đồ tây màu trắng phía trước, chỉ cho Lưu Tuyền thấy người đàn bà trang điểm sắc sảo kia, “Nhìn thấy người phụ nữ đó không?”

“Người mặc đồ tây trắng đó hả, tóc uốn xoăn dùng son môi đỏ rực đó hả?

“Đúng đúng đúng, chính là cô ta!”

Lưu Tuyền mặt ngơ ngác, “Cô ta thì sao?”

Tiểu Thất mài răng, “ Người phụ nữ đó chính là môt tình đầu chưa kịp bắt đầu dã bị dập tăt của Lục Sâm....má nó! Hôm nay tiệc đầy tháng của em tôi, chả lẽ Lục Sâm gửi thiệp mời cô ta? Không đúng, Lục Sâm và cô rõ ràng chả có liên hệ gì, sao cô ta cũng đến đây chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc