“Ta khinh, cô nghĩ tôi là thần sao, Mạc lão đầu đâu phải là vợ chồng Bạch thị không có thân phận không có hậu thuẫn, vệ sĩ đi theo ông ta nhiều như vậy, cô kêu tôi hành động sợ là tôi chưa kịp làm gì, Mạc lão đầu đã phát giác rồi, vậy thì tôi tiêu đời.”
Mặt Bạch Linh ngày càng nhăn, “Đồ ngu chỉ có ngàn năm làm cướp, không có ngàn năm phòng cướp, chỉ cần cô quyết tâm giết ai đó thì nhất định sẽ thành công cô đừng lo, chuyện này tôi sẽ phối hợp với cô, ở thành phố a cô không có cơ hội, tôi đưa tuyến đường đi Kinh Thành của Mạc lão đầu cho cô, còn có khách sạn ông ta ở… và cả những nơi ông ta cần đi, vệ sĩ bên cạnh ông ta tôi quen biết, lúc cô muốn hành động thì tôi có thể gọi điện cho vệ sĩ để dời sự chú ý của họ, để cô thuận tiện hành động.”
Tô Huệ trầm mặc một lúc lâu.
Bạch Linh trầm giọng nói, “Tô Huệ, hiện giờ không chỉ 1 mạng người chết dưới tay cô, thêm 1 mạng bớt 1 mạng có gì khác biệt chứ? Với lại chỉ cần lần này thành công, tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình, tiền thưởng lên đến 7 chữ số, sau đó đưa cô ra nước ngoài với số tiền đó cô có thể sống vô lo vô nghĩ ở nước ngoài rồi.”
Bên kia điện thoại Tô Huệ cắn chặt răng, “Được cô hành động nhanh một tí, sáng mai tôi xuất phát.”
“Được.”
Cúp máy, Bạch Linh chống tay trên bồn rửa tay, lạnh lùng nhìn bản thân trong gương.
Mạc lão đầu.
Đừng trách tôi ra tay tàn độc, muốn trách thì trách ông làm cản trở hôn lễ của cô là một, quan trọng hơn là cô tuyệt đối không tha cho bất cứ ai xâm phạm đến lợi ích của Mạc Tầm, ai cũng không được còn có 1 chuyện nữa… Tầm không phải lo lắng có người lập đội chuyên điều tra Mạc lão đầu sao, nếu lúc này Mạc lão đầu “sợ tội” tự sát rồi, thì việc điều tra còn có thể tiếp tục sao?
Lúc này Mạc lão đầu chết đối với ai cũng tốt.
Còn về Tiêu gia
Sau chuyện này chắc chắn Mạc Tầm sẽ không tha cho họ.
…
Về nước Tô Tố tiếp tục đóng phim, vì độ nóng của “Nhất tiếu nại hà”, cô đã trở thành tiểu hoa đán nổi tiếng nhất thời gian gần đây, các loại quảng cáo, trang bìa tạp chí đều mời cô, chỉ là tất cả mọi hoạt động đều bị Tiêu Lăng dựa trên danh nghĩa của công ty mà từ chối.
“Tại sao không để em đóng quảng cáo?” Tô Tố có chút không hiểu.
Tiêu Lăng ôm eo cô đứng trong phòng thủy tinh tắm nắng, ánh nắng ấm áp rọi vào người làm cho người khác lười biếng đến buồn ngủ, Tiêu Lăng nửa hé mắt, nghe thấy câu hỏi của Tô Tố, bình tĩnh trả lời, “Đừng quá tiêu hao bản thân, trong giới này rất trôi nổi, chuyện gì cũng phải lo, nếu tiêu hao bản thân nhiều quá sẽ khiến khán giả nhìn nhiều mà chán, thay vì đi đóng quảng cáo hay lên tạp chí, không bằng đi tìm 1 bộ phim hay khác mà đóng, mang đến cho khán giả một nhân vật đặc sắc hơn, nhưng vậy sẽ tốt hơn.”
Thật sao
Tô Tố liếc nhìn anh, đưa tay ôm eo anh, “Đừng đánh trống lảng, mau nói thật.”
“…”
Tiêu Lăng không biết nói gì mở to mắt, than thở, “Được rồi, bị em phát hiện rồi…không để em nhận những quảng cáo đó là bởi vì bây giờ em đã bận rồi, còn nhận thêm những công việc lung tung khác nữa thì thời gian về nhà sẽ càng ít, anh không biết trong giới giải trí này, đặc biệt là những người nổi tiếng, 1 năm 365 ngày, khoa trương nhất có thể đi làm đúng 360 ngày, như vậy quá cực khổ rồi…thời gian của em đều cho công việc, vậy anh với con phải làm sao…”
Tiêu Lăng đổi tư thế, để Tô Tố ngồi lên đùi anh, thấy cô trầm mặc suy nghĩ, tiếp tục cười nói, “Với lại chúng ta cũng đâu thiếu tiền, nếu em thích đóng phim, chúng ta sẽ xem đóng phim như là sở thích, nhưng tuyệt đối không được toàn tâm toàn ý đặt vào công việc. 4 năm trước anh không thể nhìn thấy con lớn lên đã cảm thấy rất hối hận, cho nên sau này mỗi giai đoạn trưởng thành của con chúng ta cũng không thể bỏ lỡ.”
Tô Tố thành công bị Tiêu Lăng thuyết phục.
Cô phát hiện, bây giờ Tiêu Lăng thông minh hơn rồi, trước đây nói chuyện với cô hoàn toàn là câu mệnh lệnh, bây giờ biết cách nói lí do để thuyết phục cô, với lại anh nắm bắt được nhược điểm của cô, biết con là điểm yếu đuối của cô, lấy con để nói chuyện. Nhưng nghĩ lại kiếp trước lúc cô là diễn viên hạng B cũng rất bận rộn, nên cũng bỏ qua ý nghĩ đi đóng quảng cáo.
Như lời Tiêu Lăng nói, cô cũng không muốn bỏ qua giai đoạn trưởng thành nào của con.
Giống như bây giờ mỗi ngày đóng tí phim, đóng xong thì về nhà, sống cuộc sống đầy đủ nhẹ nhõm, cũng tốt mà.
Nhưng đóng phim thì không thể lúc nào cũng ở thành phố a, cho nên sau này nếu nhận được 1 bộ phim tốt nói không chừng phải sống trong đoàn làm phim, nghĩ đến điều này Tô Tố nhíu mày, nghề diễn viên thì thường không cố định.
Tô Tố lần đầu tiên muốn đổi công việc.
“Đang nghĩ gì đó?”
“Không có gì.” Suy nghĩ vẫn chưa chắc chắn, Tô Tố không muốn nói cho Tiêu Lăng nghe, nếu cô nói không đóng phim nữa, chắc chắn Tiêu Lăng sẽ giơ hai tay hai chân đồng ý, nên khi chưa nghĩ kĩ, cô cứ tiếp tục cuộc sống như vậy đã, Tô Tố dựa vào lòng Tiêu Lăng, đưa tay ra ngáp một cái, “Chuyện của Mạc gia làm sao đây?”
“A---Mạc lão đầu hôm nay sẽ đi Kinh Thành. Nghe nói là muốn thuận đường đi thuyết phục Lý Ngân.”
“Hả…” Tô Tố căng thẳng, “Lý Ngân sẽ bị thuyết phục chứ?”
“Không thể nào” Tiêu Lăng lấy tay chải lại mái tóc dài của cô, ngữ khí cực kì khẳng định nói,”Lý Ngân cực kỳ hận Mạc lão đầu, lúc này ông ta không thêm dầu vào lửa đã rất tốt rồi, không thể nào giúp Mạc lão rửa tội đâu.”
Vậy thì cô yên tâm rồi.
Tô Tố ngả đầu lên vai của Tiêu Lăng cảm thấy buồn ngủ, ”Tiêu Lăng…”
“Ừ?”
“Em buồn ngủ.”
“Ngủ đi.”
…
Cô ngủ hai tiếng, lúc tỉnh dậy bọn trẻ đã đi học về rồi, lúc Tô Tố mở mắt đã thấy hai đứa trẻ nằm sấp trên đầu giường nhìn chằm chằm cô. Lúc mở mắt Tô Tố đã thấy đầu của hai con, bị hù 1 phen. Lúc nhìn rõ là hai đứa nhỏ mới thở phào ngồi dậy từ trên giường, “Hai đứa con ở đây làm gì?”
Tô Tố vỗ vỗ ngực.
Đứng ở đầu giường không nói lời nào, muốn hù chết người sao.
“Mami cuối cùng mẹ cũng tỉnh rồi.” Tiểu Thất cảm thấy có lỗi nhìn Tô Tố, nhíu mày mặt khổ não nói, “Mami, Tiểu Thất và anh làm chuyện sai trái rồi…”
“Tô Tố xuống giường, mặc dép, quỳ trước mặt 2 đứa, “Sao vậy? Nói cho mẹ nghe làm sai chuyện gì, mẹ nghe coi có thể tha thứ được không.”
Tiểu Thất mếu máo, bộ dạng sắp khóc.
Cô từ phía sau lấy 1 cái chìa khóa ra, đây là cái mà Tô Đại Khuê đưa cô, nói đây là chìa khóa mẹ cô để lại, trên chìa khóa ban đầu có treo hạt bằng gỗ nhưng bây giờ không thấy rồi, Cảnh Thụy đưa tay nhỏ ra, trong tay nhỏ vậy mà chính là những hạt bằng gỗ đó.
“Đây là sao vậy?’
Tiểu Thất vò đầu bức tóc, “Con và anh thấy mấy ngày nay mami hay nhìn chằm chằm chìa khóa này, cho nên tò mò lấy nó từ túi của mami ra xem 1 cái, kết quả không cẩn thận làm rớt từ cửa sổ lầu 2 xuống, đến khi con và anh xuống lầu nhặt lại thì nó đã thành thế này…Mami con xin lỗi, con và anh biết cái này do bà ngoại để lại cho mẹ, chúng con làm hư nó rồi.”
Thì ra là vậy.
Tô Tố lấy hạt bằng gỗ và chìa khóa từ trong tay con lên, xem tỉ mỉ, chìa khóa không bị hư, chỉ có hạt bằng gỗ bị nứt ra, cô vừa mới định bỏ hạt gỗ vào thùng rác, đột nhiên ánh nhìn ngừng lại.
Đây là cái gì?