Lục Sâm hoàn toàn coi thường Lục Dương!
Nếu như Lục Dương chạy ra vì muốn tuyên chiến với anh, nói sau này sẽ cạnh tranh công bằng với anh thì anh còn coi Lục Dương là thằng đàn ông.
Nhưng bây giờ.....
Anh nhìn Lục Dương với ánh mắt đầy khinh bỉ!
Là một thằng đàn ông, rõ ràng hắn chưa quên được Tiểu Thất nhưng vì tương lai của mình, hoặc có thể nói vì muốn không đắc tội Lục Sâm này mà cố tình chạy đến nói việc mình đã kết thúc quan hệ với Tiểu Thất. Loại đàn ông này chỉ là ngọn cỏ trên tường, gió chiều nào theo chiều nấy!
Anh dám khẳng định!
Nếu hôm nay trong biệt thư, người được lão gia sủng ái lại là Lục Vĩnh Cường, vậy thì giờ này Lục Dương chắc chắn không nói chuyện với anh như vậy!
Lục Sâm đã cạn lời với hắn!
“Cậu nói xong chưa?”
Lục Dương gật gật đầu, “Nói xong rồi!”
“Nếu đã nói xong thì cậu cũng nên quay vào đi, đừng quên, mẹ của cậu vẫn đang ở trong biệt thự đấy!”
Lục Sâm nói xong, anh quay xe lăn lại đi thẳng.
Mẹ của Lục Dương đương nhiên cũng là một trong số những người bị hại nhưng trong hoàn cảnh của ngày hôm nay, thân phận của mẹ Lục Dương tuyệt đối là người khó xử nhất, nhưng không ngờ Lục Dương lại bỏ rơi người mẹ của mình ở lại để chạy ra ngoài này tỏ lòng trung thành với anh. Người đàn ông này.....tuyệt đối là loại người vô cùng, vô cùng ích kỷ!
Nhưng.....
Lời nói của Lục Dương cũng khiến trong lòng anh có chút gai gai.
Tiểu Thất được một gã khá đẹp trai bảo lãnh.....
Xem ra cũng phải nghe ngóng từ cả phía Tiểu Thất nữa!
Ai bắt nha đầu này không thích gì ngoài thích trai đẹp chứ, cứ nhìn thấy trai đẹp là ngây ra!
Nhớ đến Tiểu Thất, khóe môi anh không kiềm được, thấp thoáng một nụ cười tươi.
Đột nhiên anh nhớ đến tin nhắn của Tiểu Thất, liền lấy điện thoại ra xem, có hai tin nhắn chưa được mở, đều là của Tiểu Thất gửi đến.
Lục Sâm đã bắt đầu đi làm từ nhiều năm nay, theo anh thấy, nhắn tin là một việc làm hết sức lãng phí thì giờ, cho nên nhiều lúc anh lựa chọn gọi điện, nhưng khi nhắn tin với Tiểu Thất anh lại không thấy phiền, thậm chí còn cảm nhận được sự ngọt ngào trong đó.
Tin nhắn đầu tiên là dặn anh nhớ ăn cơm cho đàng hoàng.
Tin thứ hai là về muộn một chút, nhà sắp có khách!
Lục Sâm sờ lên mấy dòng chữ ngắn ngủn trên điện thoại, trong con mắt đen láy toàn sự trìu mến.
……
Bên này, Tiểu Thất đang khá bận rộn.
Vì có cô sắp đến, nhà lại chẳng có rau cỏ gì, cho nên Tiêu Lăng liệt kê cho Tiểu Thất và Cảnh Thụy một tờ giấy cho hai anh em đi siêu thị mua đồ ăn!
Lúc này Tiểu Thất đang đẩy xe, nhìn một hàng dài các thứ phải mua, cô khó chịu ra mặt.
“Sao phải mua nhiều đồ thế, đồ nào để ở đâu còn không biết thì mua làm sao!”
Cảnh thụy không nói gì, cầm lấy tờ giấy trong tay Tiểu Thất.
Anh bất lực nhìn cô, “Không phải em có người yêu rồi sao, theo anh thấy, sau này đến chỗ mua rau em cũng không tìm được thì phải làm thế nào!”
“Hứ!”
“Em có người yêu mới rồi thật không đấy?” Cảnh Thụy dắt theo Tiểu Thất đến quầy rau, tiện tay lấy một bó rau gói sẵn bỏ vào rỏ xe, vừa đi vừa hỏi, “Không phải em vừa mới chia tay với cái tên Lý Dương kia à, sao tìm thấy người yêu mới nhanh vậy, hơn nữa lại còn đem đến gặp bố mẹ nữa, em có đang nghiêm túc không thế?”
Tiểu Thất mắng nhẹ, “Mỗi mối tình của em đều rất nghiêm túc đấy, được chưa!”
Cảnh Thụy cầm lấy một hộp nấm, cười tỉm, “Ừ, rất là nghiêm túc yêu đương với mấy anh nhân vật chính trên phim, đợi đến khi xem được bộ drama hay hơn thì lại lập tức bỏ rơi người trước, bắt đầu hò hét một diễn viên nam khác là ông xã.....Qủa là nghiêm túc!”
Tiểu Thất đỏ mặt!
Thôi được, thực chất 33 lần thất tình, chính là từ đó mà ra.
Cô ôm mặt, cười ngây người, “Lần này khác những lần trước!”
“Khác chỗ nào nào?”
“Nói chung là rất thích, lúc nhìn thấy anh ấy, tim em đập thịch thịch thịch vậy đó, cứ như có thể nhảy khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào. Khi không nhìn thấy thì trong đầu toàn là anh ấy, lúc ở cạnh thì không muốn rời xa anh ấy, phút giây nào cũng muốn dính lấy anh ấy, có lúc em thật sự muốn biến thành cái bóng của anh ấy, như vậy thì vĩnh viễn không cần phải rời xa nữa!”
Cảnh Thụy nhìn chăm chăm vào Tiểu Thất, rồi anh dịu dàng xoa đầu cô không nói thêm gì.
Theo như lời của cô, thì hình như đã biết yêu thật rồi!
Trong lúc Tiểu Thất hai tay bưng mặt, ngây người ra thì Cảnh Thụy đã theo trình tự, nhặt tất cả những món rau trên danh sách vào rỏ xe.
Giờ hai người lại cùng đi mua thịt.
Cảnh Thụy chọn một hàng xương sườn đẹp đẽ bỏ vào trong xe.
Tiểu Thất thích nhất là ăn món này, “Anh!”
“Hử?”
“Anh mua nhiều hơn chút nữa được không?”
“Tưng đây là đủ cho chúng ta ăn rồi.”
Gò má Tiểu Thất chợt ửng hồng, hơi có chút xấu hổ, “Anh mua nhiều chút đi, hôm nay anh đích thân xuống bếp nấu được không, anh nấu sườn xào chua ngọt đi, chia thành hai phần, trưa nay ăn một phần, sau đó em gói mang đi một phần!”
“Đem cho bạn trai em ăn hả?”
“Ai bảo thế!” Tiểu Thất chột dạ nói, “Em mang cho Tiểu Tuyền ăn được chưa!
“Rõ ràng anh nhớ Tiểu Tuyền không thích ăn đồ ngọt!”
“Vậy em tự giữ lại, tối ăn được chưa!”
Cảnh Thụy lại nhìn cô một cái, đến nỗi Tiểu Thất thấy chột dạ, “Gì nào!”
“Để anh mày nấu nướng, sau đó gói đem cho bạn trai ăn.....Tiêu Tiểu Thất, có tiến bộ đấy nhỉ!”
“Hì hì! Thì em cũng chỉ muốn anh ấy nếm thử tay nghề của anh thôi, để anh ấy học dần đi, đợi sau này kết hôn rồi còn nấu cho em ăn nữa chứ, phải không!”
Cảnh Thụy khẽ hừ một tiếng, nhưng tay vẫn lấy nhiều hơn một miếng nữa!
Tiểu Thất đứng sau lưng anh, hai tay chống nạnh cười đắc ý.
Sau khi hai người đã mua được những thứ cần thiết liền ngồi xe về nhà, trên đường về, Tiểu Thất nhắn tin cho Lục Sâm, “Cơm tối anh đừng vội ăn nhé, em đem đồ ăn ngon cho anh!”
Tin nhắn hồi đáp trong tích tắc, “Đợi em!”
Tiểu Thất ngồi trên ghế phụ, nhìn vào điện thoại cười ngẩn ngơ.
Mẹ ơi!
Cảm giác của tình yêu thật đẹp quá!
Cô còn tưởng rằng trước đây quen với Lý Dương đã là khá tuyệt vời rồi, tình cảm giữa hai người cứ bình bình đạm đạm, cô còn tưởng đó chính là tình yêu rồi!
Hóa ra không phải!
Lý Dương có gửi tin nhắn cho cô, có nhiều lúc đang bận cô sẽ thấy hơi khó chịu với chúng. Nhưng với Lục Sâm thì khác, bất kỳ lúc nào, chỉ cần là tin nhắn từ Lục Sâm thì cô đều cảm thấy rất ngọt ngào!
Hơn nữa Lục Sâm chỉ cần nhìn thấy là tin nhắn của cô, anh đều trả lời rất nhanh.
Như vậy cũng là một biểu hiện của việc anh coi trọng tình cảm giữa hai người!
“Miệng sắp ngoác đến tận mang tai rồi kìa!”
“Hứ, em thích thế!”
Khi hai người về đến nhà vào khoảng 11 giờ trưa, người cô và bạn trai nhỏ của cô đã đến, mẹ và cô đang ngồi nói chuyện trên sofa trong phòng khách, còn bố đã đeo tạp dề bắt đầu bận bịu công việc trong bếp rồi.
Bên cạnh bố còn có một người đàn ông trẻ khác.
Tiểu Thất rướn dài cổ ra nhìn, nhưng cũng chẳng nhìn thấy mặt người kia.
“Hừm——Tiểu Thất, con đang ngó cái gì thế?”
Tiểu Thất nói khẽ, “Con chỉ đang nhìn xem bạn trai của cô trông như thế nào thôi.”
Tiểu Thất bỏ chiếc túi trong tay xuống, còn dài cổ ra định nhìn nữa, Tô Tố ôm mặt, cô đưa tay kéo Tiểu Thất lại, “Vội cái gì, đợi lát nữa vào bữa ăn con thích nhìn kiểu gì thì nhìn!”
Cảnh Thụy cũng xách túi đồ vào bếp giúp hai người đàn ông trong đó.
Tiểu Thất nhanh miệng, “Cô ơi, đây là lần đầu tiên bạn trai cô đến nhà chơi, là khách đó, sao lại để cho chú ấy vào bếp làm được.”
“Không sao, ở nhà mấy chuyện này cũng đều do anh ấy làm thôi!”
Ở nhà?
Tiểu Thất kinh ngạc.
“Cô, hai người.....hai người đang sống chung à?