“Tô Tố, đến nơi rồi nhớ gọi điện thoại báo.”
“Được”
Ngàn từ vạn ngôn nhưng chỉ kết thúc bằng một câu nói, “Chú ý an toàn.”
Tô Tố mỉm cười gật đầu, cô ta vẫy tay với mọi người, cuối đầu nhìn xuống Cảnh Thuỵ và Tiểu Thất nói, “Cảnh Thuỵ, Tiểu thất, tạm biệt họ đi.”
“Ba nuôi tạm biệt, mẹ nuôi tạm biệt, dì Trương tạm biệt”
“Tạm biệt”
Đài phát thanh bắt đầu đôn đốc, Tô Tố lần này không còn do dự, giữ hai đứa nhóc, rời khỏi phòng chờ.
Đợi hình bóng của 3 người biến mất, Tiểu Hy cuối cùng cũng không nhịn được và rơi nước mắt.
“Huhuhu….Tố Tố”
“Đừng buồn nữa.” Trương Hân ôm lấy cánh tay cô ta, “Chúng ta phải chúc phúc cho họ bình an.”
“Tớ biết rồi, tớ không điều khiển được, huhu….tớ với Tô Tố là bạn biết bao nhiêu năm, chúng tớ chưa bao giờ tách rời nhau….huhu, bây giờ cậu ấy đi, tớ cảm giác rất khó chịu, Trương Hân, tớ khó chịu.”
“Tớ biết tớ biết, nhưng mà Tiểu Hy, trong phòng chờ nhiều người như vậy, cậu cũng là một ngôi sao lớn, cậu khóc như vậy ngày mai trên tin tức xuất hiện và nói cái gì một dòng phía trước nữ MC An Tiểu Hy tình cảm hoản loạn….đại loại tin tức như thế, cho nên, chúng ta nhanh chóng lau khô nước mắt, muốn khóc thì chúng ta về nhà khóc được không?”
Tiểu Hy quay đầu lại nhì, quả nhiên ánh mắt nhiều người tập trung về phía bên đây, cô ta nhanh chóng lau nước mắt, cảm giác đau khổ cũng vơi đi một phần.
“Đi thôi, chúng ta về thôi.”
An Tiểu Hy và Trương Hân quay người lại, vừa quay đầu thì nhìn thấy Mộ Bạch vẫn đứng đó không chuyển động, Tiểu Hy thử hét lên một tiếng, “sư huynh Mộ Bạch?”
“Ừm” Mộ Bạch hoàn hồn, mỉm cười nhìn hai người, “Hai em về trước đi, anh ở đây thêm một chút nữa.”
Tiểu Hy đột nhiên cảm thấy Mộ Bạch huynh rất đáng thương.
Chắc là anh ta muốn yên tĩnh một chút.
Tiểu Hy gật đầu với anh ta, “Vậy chúng em đi trước”
Đợi Tiểu Hy và Trương Hân rời khỏi phòng chờ, cánh cửa phòng VIP bên cạnh được mở ra, lộ ra hình dáng cô đơn của Tiêu Lăng.
Mộ Bạch không ngạc nhiên khi nhìn thấy anh ấy, trên thực tế, anh ta biết rằng Tiêu Lăng sẽ đến tiễn, Mộ Bạch vỗ vào chiếc ghế bên cạnh, “Ngồi xuống một lát.”
Tiêu Lăng lặng lẽ ngồi xuống.
Hai người im lặng một lúc, lúc sau Tiêu Lăng mở miệng, “Khi nào cậu về Anh”
“Ngày mốt”
“Ừm” Tiêu Lăng gật đầu, “Bây giờ có thời gian chứ”
“Có”
“Đi” Tiêu Lăng đứng dậy, nhìn Mộ Bạch, “Đi uống bia với tôi, chúng ta lâu quá chưa cùng nhau uống bia rồi, kêu Tôn Nguyên và Lãnh Mạc đến luôn, đi quán bar.
“Tôi cũng đang có ý định này”
……
Buổi tối hôm đó, 4 người đàn ông, Tiêu Lăng và Mộ Bạch uống nhiều nhất, hai người chưa bao giờ thất tình như vậy, rượu một ly lại một ly vào bụng. Cuối cùng Tiêu Lăng uống đến đầu óc không chuyển động được, chỉ liên tục thầm thì, “Đi thôi, đi thôi….”
Tửu lượng rượu của Mộ Bạch rất tốt, khi uống quá nhiều chỉ sấp xuống ngủ trên bàn.
Ở trong quán bar rất ồn ào, cuối cùng Tôn Nguyên chỉ có thể cùng Lãnh Mạc mỗi người đỡ một người, đỡ hai người đến phòng riêng.
“Mẹ kiếp, hai người này thật sự điên rồi” Tôn Nguyên mệt đến toàn thân toát mồ hôi, liền đặt môn xuống ghế sofa, “Mệt chết đi được”
Tiêu Lăng nằm trên ghế sofa cứ nói, “Đi rồi, Tô Tố đi rồi”
“Đại ca, em biết rồi em biết rồi, em biết chị dâu đi rồi.” Tôn Nguyên nhìn thấy dáng vẻ này của Tiêu Lăng, trong lòng rất khó chịu, đột nhiên trong đầu anh ta bật ra một ý tưởng, nhanh chóng kéo Lãnh Mạc thảo luận, “Lãnh Mạc, Lãnh Mạc, cậu nói đó, chị dâu đã đi rồi, không thì chúng ta tìm cho đại ca một người phụ nữ? Nói không chừng sẽ làm cho anh ta vui vẻ?”
Lãnh Mạc nhẹ nhàng liếc nhìn anh ta, “Nếu như cậu không muốn ngày mai Tiêu Lăng dậy đánh cậu chết, còn dám làm chuyện này.”
Tôn Nguyên đột nhiên tê liệt da đầu, “Uầy….tôi chỉ nói thôi, nói một cách thuần khiết, hehe….”
Chuông điện thoại Tiêu Lăng bỗng reo lên.
Tiêu Lăng say như cá chép và lăn người bật dậy, bắt lấy điện thoại và nghe máy, “Tô Tố, phải em không Tô Tố? có phải em đến nơi rồi không, khi nào em về, em chưa đi được 1 ngày tại sao anh cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng, Tô Tố, em mau về được không? Chúng ta đừng rời bỏ nhau, chúng ta sống tốt qua ngày, sống tốt qua ngày được không? Anh đang ở đâu? Anh đang ở quán bar đây.”
Điện thoại nhanh chóng được ngắt đi.
Tôn Nguyên nhìn vào nhật ký cuộc gọi, đột nhiên không nói lời nào, “Đâu phải Tô Tố, là Tiêu Diệp Lạc mà”
Chưa đầy nửa tiếng, Tiêu Diệp Lạc xuất hiện ở cửa phòng riêng.
“Hả, Tiêu Diệp Lạc à, em xuất viện rồi à? Sao em đến đây?”
“Em đến đón anh hai về nhà”
“Được, có khả năng thì đưa anh ta ra, thì anh cho em đưa anh ấy về nhà”
Tiêu Diệp Lạc nhìn vào Tiêu Lăng đang ngủ thiếp trên ghế sofa, trong lòng có một chút khó chịu.
Thật ra cô và Tô Tố xuất viện cùng ngày, hôm đó, cô nhìn Tiêu Lăng trốn trong xe nhìn Tô Tố rời đi, cô ta rất đau lòng.
Cô cũng nghe thông tin từ miệng ông nội nói ra là hôm nay Tô Tố đưa con ra nước ngoài.
Trái tim cô vừa mới chết, bây giờ lại thành ngọn lửa bùng cháy.
Hôm nay, cô đợi anh Tiêu Lăng ở trước cửa căn hộ, từ lúc trời sáng đến tối cũng không thấy anh về nhà, cô ta không yên tâm liền gọi điện, hoàn toàn không nghĩ rằng anh ta sẽ nghe máy, khi điện thoại được kết nói, trong lòng Tiêu Diệp Lạc gần như bay lên trời.
Tuy nhiên, trong miệng Tiêu Lăng hét lên tên của Tô Tố, ngay lập tức lại để cho tim cô ấy chìm xuống đáy.
Nghe tiếng là biết Tiêu Lăng say rồi, cô ta không suy nghĩ gì liền lái xe đến.
Tại thời điểm này nghe những gì Tôn Nguyên nói, cô biết Tôn Nguyên đang cố tình gây khó cho cô, thân hình cô nhỏ bé, cân nặng chỉ 40 mấy kg, còn cân nặng của Tiêu Lăng gấp đôi cô ta, lại đang ở trạng thái say rượu, muốn cô ấy khiêng Tiêu Lăng vào xe, dường như đây là một nhiệm vụ không thể nào hoàn thành.
Tiêu Diệp Lạc không rút lui, cô nhìn Tôn Nguyên và Lãnh Mạc, “Chỉ cần một mình em đưa anh ta ra, thì các anh không ngăn cản đúng không?”
Tôn Nguyên và Lãnh Mạc nhìn nhau, gật đầu, “Nhưng em phải tự tay làm”
“OK”
Tiêu Diệp Lạc đi đến bên cạnh sofa, cố gắng đưa tay đỡ Tiêu Lăng dậy, nhưng những người uống say thì hiển nhiên cân nặng sẽ nặng hơn, Tiêu Diệp Lạc dùng sức nỗ lực cũng không đỡ dậy được.
Tôn Nguyên bên cạnh phát ra một nụ cười trớ trêu.
“Được rồi, Tiêu Diệp Lạc, em từ đâu đến thì về nơi đó đi.”
Tiêu Diệp Lạc không bỏ cuộc, cô dường như nghĩ đến điều gì đó, cúi người xuống thì thầm bên tai Tiêu Lăng một câu gì đó, tiếng nói quá nhỏ, Tôn Nguyên và Lãnh Mạc đều không nghe được, nhưng Tiêu Lăng nghe thấy anh ta nhanh chóng mở ra đôi mắt đang nhắm của mình, cả người từ trên sofa bật dậy.
“Ôi chao” Tôn Nguyên không thể không ngạc nhiên, ánh mắt nhìn vào Tiêu Diệp Lạc một cách kỳ lạ, “Em nói cái gì với anh ta?”
“Không liên quan đến anh.”
Tiêu Diệp Lạc đỡ lấy Tiêu Lăng, Tiêu Lăng lần này không chống đối, anh ta uống quá nhiều, tâm trí đã biến mất từ lâu, chỉ là đứng thôi cũng đứng không yên, Tiêu Diệp Lạc đỡ anh ta đi, Tiêu Lăng từng bước theo cô ấy tiến về phía trước.
“Fuck, Chúa ơi”
Tiêu Diệp Lạc quay người cảnh cáo hai người đàn ông, phí sức và nói, “Các anh hứa với em rồi, chỉ cần em đưa anh ta ra ngoài thì các anh không ngăn cản.”
Nói vậy, cô ta vừa đỡ vừa ôm Tiêu Lăng bước ra khỏi phòng.