BOSS TRỞ THÀNH CHỒNG

"Buông tay"

"Không được" Mạc Tầm nắm chặt không buông bàn tay của Tô Tố, "Tô Tố, lần này có làm sao đi chăng nữa anh cũng không để em rời xa anh đâu "

Tô Tố bất thình lình quay đầu lại, đánh một cái tát vào mặt anh.

"Chát ——"

Khuôn mặt của Mạc Tầm bỗng đau đớn và nóng rát lên, nhưng vẫn không chịu buông tay.

"Mạc Tầm, anh có xấu hổ không? nếu đã nói ra như vậy, thì tôi sẽ nói cho anh biết, là tôi rất hận anh" Tô Tố quay lại, cô nhớ tới cái chết thê thảm của con mình, con của cô thậm chí còn chưa biết giới tính của nó, ánh mặt đầy sự căm hận, tức nhìn Mạc Tầm, "Anh trước đây tiếp cận tôi không phải là vì nguyên nhân muốn cứu Bạch Linh sao, anh đã tính trước rồi, tim tôi đã bị tổn thương biết chừng nào, tôi thật sự quá ngu xuẩn, nhìn không ra bản mặt thật của anh là tôi đáng chết. Mạc Tầm, anh không cảm thấy day dứt sao, tôi ngốc thật, nhưng tôi thì vẫn là một con người, còn anh, anh không bằng loài cầm thú, loài súc sinh không có tính người."

Tô Tố càng nói càng kích động, có vẻ như cô la rống lên, " Con của tôi vẫn chưa đủ tháng, nó chỉ mới bảy tháng thôi, chỉ vì sức khỏe của Bạch Linh không thể cầm cự được, anh đã lừa tôi đến bệnh viện, và ném tôi lên giường phẫu thuật để người ta mổ bụng tôi ra, lấy con của tôi, lấy máu cuống rốn của nó, lúc đó tôi đã cầu xin anh,khẩn cầu anh hãy mang con tôi vào nơi giữ ấm, nhưng mà chính anh, anh đã để cho bác sĩ đến phẫu thuật cho Bạch Linh, tôi ở ngoài cửa phòng phẫu thuật, đến cả một người y tá cũng không có, Mạc Tầm, tôi nằm như thế trên bàn phẫu thuật, không được khâu vết thương nên không ngừng chảy máu, cuối cùng tôi đã chết vì máu chảy thấm hết bàn mổ…… Trước khi chết tôi đã thề rằng, nếu như được sống lại lần nữa tôi, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho anh đâu. "

Mạc Tầm khiếp sợ nói không nên lời.

Anh ta có thể nghĩ đến cảnh tượng đó, lúc ấy sau khi giải phẫu xong cho Bạch Linh, anh ta lập tức lao tới cửa phòng phẫu thuật của Tô Tố, nhìn thấy cảnh đó, anh ta đã gặp ác mộng suốt mấy tháng trời.

Cảnh tượng đó, cả đời này anh cũng không thể nào quên được.

Cái bệ phẫu thuật màu trắng đã bị nhuộm thành một màu đỏ của máu tươi, đèn phẫu thuật sáng chói chiếu thẳng xuống, cô ôm chặt đứa con toàn thân bị tím tái vào lòng, ánh mắt của cô trợn nhìn lên đầy căm thù và phẫn nộ.

"Tô Tố......"

"Đừng gọi ta nữa" Tô Tố tròng mắt đỏ bừng nói, "Mạc Tầm, tôi hận anh, hận anh nếu không phải vì anh, tôi cũng vẫn là minh tinh hạng hai, cho dù cuộc sống có khó khăn gian khổ, tôi cũng sẽ cố gắng chèo chống qua, nhưng mà anh, chính anh đã hủy hoại hết tất cả của tôi, anh đã hại tôi chết, lại còn hại chết con của tôi, tôi bây giờ thật lòng nói cho anh nghe, từ khi tôi tỉnh dậy trên cơ thể này, tôi đã thề, tôi thề suốt cuộc đời này tôi sẽ không buông tha cho anh tuy bây giờ tôi không phải là đối thủ của anh, đúng vậy nhưng một ngày nào đó, chỉ cần tôi có khả năng. Tôi nhất định sẽ cho anh nếm thử, sự đau khổ khi mất hết tất cả, và sự đau đớn khi cốt nhục chia lìa."

Ánh mắt Mạc Tầm cũng bắt đầu đỏ lên.

Anh cũng nếm được vị đau khổ đó rồi

Đau khổ đến nổi như mất hết tất cả không chốn dung thân

Cốt nhục phân ly

Anh ta đã nếm thử cái vị đau khổ đó một cách sâu sắc rồi, anh ta biết mình đã làm rất nhiều điều sai trái, nếu có thể lặp lại sự việc đó một lần nữa, anh ta nhất định sẽ không khiến điều đó xảy ra, nếu anh ta sớm nhận thấy được tình cảm của mình đối với Tô Tố, có thể sự việc đã không phát triển đến mức không thể cứu vãn được như thế này.

"Tô Tố...... Thực xin lỗi"

Thực xin lỗi

Tô Tố hít một hơi thật sâu, dĩ nhiên cũng thật sự bình tĩnh rồi, cô ta cười lạnh lùng, nếu xin lỗi mà có tác dụng, thì mọi việc đều có thể trở lại như cũ rồi

"Tôi không còn cảm thấy có hứng thú gì với sự xin lỗi của anh, Mạc Tầm, sau này anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, mỗi lần tôi nhìn thấy anh thì tôi không thể không nhớ đến những gì anh đã gây ra cho tôi, sau đó tôi sẽ không thể khống chế được suy nghĩ về những điều kinh tởm, thậm chí tôi đã muốn dùng dao giết chết anh để chấm dứt những điều ghê tởm mà anh đã gây cho tôi, chúng ta nên trở lại như trước đường ai nấy đi, cả kiếp này coi như không ai gặp ai, anh cứ xem như Tố Tố của lúc trước đã chết thật sự rồi đi, nếu như anh sợ tôi sẽ điều tra lại những chuyện của lúc trước, hay sợ tôi sẽ làm điều gì uy hiếp đến anh, thì anh cứ dùng thủ đoạn để hại tôi đi, tôi bây giờ đã không còn sợ hãi anh nữa"

Mạc Tầm cười đau khổ, "Trong lòng em anh là người không niệm tình cũ sau?"

Tô Tố không ngừng cười lạnh lùng.

Tình cũ à?

Đó là cái thứ chó má gì thế

Nếu trong lòng Mạc Tầm có tồn tại hai chữ này, thì kiếp trước Tô Tố đã không phải chết, và Bạch Linh của đời này đã không bị quay clip như thế

"Mạc Tầm, tôi vẫn còn lời này muốn nói với anh, đừng để tôi bắt được cơ hội, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không để cho anh có cuộc sống tốt lành gì đâu, anh và Bạch Linh hai người, tôi nhất định sẽ không buông tha"

"Nếu...... Nếu anh nói với em là ban đầu anh có tìm bác sĩ đến cứu em thì……em……"

Mạc Tầm bỗng nhiên ngừng nói, bởi vì anh ta nhìn thấy gương mặt Tô Tố đầy mỉa mai và châm biếm.

Anh ta cười đau khổ, "Có thể em không tin, nhưng lúc đó anh không phải là cố ý không quan tâm em, lúc đó sau khi rời khỏi phòng phẫu thuật, thật sự anh đã tìm bác sĩ để cứu em và con, nhưng mà anh, anh không biết vì sao......"

Anh thật sự không hiểu vì sao lại có kết cục như thế này.

"Aha —— bây giờ lại nói đến cái này à, anh nghĩ rằng tôi sẽ tin anh sao? Cho dù anh có thật sự tìm bác sĩ thì sao đây? Kết quả cũng giống nhau và không có gì thay đổi" Tô Tố cười lạnh lùng

"Đúng, kết cục thật ra là không thể nào thay đổi, chúng ta đã từng rất yêu thương nhau, từng lên rất nhiều kế hoạch cho tương lại, Tô Tố, em hãy cho anh thêm một cơ hội, anh chấp nhận bù đắp lại cho em, chỉ cần em trở lại với anh, anh sẽ đem những gì tốt đẹp nhất bù đắp lại những đau khổ trước đây của em "

"Nằm mơ" Tô Tố xoay người bước đi.

"Đừng đi" Mạc Tầm kéo tay Tô Tố lại, dùng sức thật mạnh, như sợ rằng trong nháy mắt cô sẽ biến mất vậy, "TôTố, anh biết là anh có lỗi với em, anh cũng biết rằng ngày xưa anh đã làm nhiều điều sai trái, anh nguyện sẽ sửa đổi, anh cầu xin em……hãy cho anh thêm một cơ hội, con của chúng ta đã mất rồi, anh cảm thấy rất là xót thương, mỗi ngày anh đều gặp ác mộng, nhưng chỉ cần chúng ta được ở bên nhau, tất cả những chuyện đó đều sẽ khôi phục về quỹ đạo, chúng ta còn có thể có con mà"

Tô Tố đột nhiên hất cánh tay Mạc Tầm ra.

Cô ta cảm thấy thật ghê tởm

Thật vậy

Sau này bọn họ vẫn sẽ có con à?

Hehe……

Nằm mơ đi

"Cả đời này tôi cũng không bao giờ tha thứ cho anh "

"Tô Tố em và Tiêu Lăng ở với nhau sẽ hạnh phúc sao, em nghĩ rằng anh ta thật sự yêu em sao? Anh nói cho em biết, anh ta chỉ chơi đùa với em mà thôi......"

"Đủ rồi anh ta đối xử với tôi như thế nào thì cũng không cần anh xen vào Mạc Tầm à, anh nghĩ rằng tôi vẫn ngốc như xưa sao Tiêu Lăng đối xử với tôi có tốt hay không, hiện tại tôi có thể cảm nhận được. Năm phút đã trôi qua, anh hãy cút đi"

"Tô Tố, anh chỉ muốn cứu vãn lại mọi chuyện em hãy cho anh thêm một cơ hội nữa thôi"

"Được rồi" Tô Tố như nán lại một chút, nhìn thấy ánh mắt của Mạc Tầm bỗng nhiên sáng lóe lên, cô cười lên một cái, "Trừ phi anh có thể khiến cho Tô Tố kiếp trước sống lại, có thể khiến cho con của cô ấy sống lại, nếu được như vậy, tôi nhất định sẽ cho anh một cơ hội "

Ánh mắt của Mạc Tầm chợt ảm đạm xuống, "Tô Tố em biết điều này là không thể mà "

"Hóa ra là anh cũng biết là không thể à" Tô Tố đưa hai tay nhét vào túi, giọng châm biếm và nhếch khóe môi, "Nếu biết rằng điều đó là không thể, thì hãy mau cút đi, ngoài thù hận với anh ra, tôi không còn bất kỳ cảm giác gì nữa "

Mạc Tầm vẻ mặt kiên định, "Anh sẽ không buông tay ra đâu Tô Tố, em nói đi nếu mà Tiêu Lăng biết em là Tô Tố trước kia, biết em và anh đã phát sinh quan hệ, và biết em đã từng sinh con cho anh...... Em nói xem anh ta có còn cần em nữa không?"

Bình luận

Truyện đang đọc