BOSS TRỞ THÀNH CHỒNG

Trong vài ngày tới, Trương Hân đã không cho Lãnh Mạc nét mặt ưa nhìn!

Không những nét mặt không ưa nhìn, cô ấy trực tiếp chuyển đến phòng ngủ thứ hai bên cạnh phòng ngủ chính. Vả lại thấy Lãnh Mạc vào buổi sáng, lạnh lùng khịt mũi và quay đầu đi, trực tiếp phớt lờ anh ấy!

Lãnh Mạc chỉ có thể chơi với Tiểu Ý!

Ai bảo anh ấy lừa người khác còn cứng họng không thừa nhận!

Uầy…

Nhưng mà điều may mắn duy nhất là, Trương Hân tức giận tuy tức giận, nhưng không có ý tưởng ra khỏi nhà!

Vào ngày này, Lãnh Mạc lại đến thuyết phục Trương Hân.

Anh ta ôm con chó phốc sóc, dựa vào bên cạnh Trương Hân trên sofa, mông anh vừa đặt xuống sofa, Trương Hân khịt mũi và di chuyển đến góc sofa, tránh xa anh ta ra! Trong phòng khách cũng không có người hầu, Lãnh Mạc kèm theo nụ cười trên mặt để đến gần Trương Hân.

Anh ta nắm lấy móng vuốt của chó phốc sóc, tội lỗi và nói, “Chủ nhân chủ nhân, chị đừng giận nữa được không, em đã biết sai rồi!”

Trương Hân cầm một quyển tạp chí trên tay đang xem, hoàn toàn bỏ qua người này và con chó này!

Lãnh Mạc có chút xấu hổ, anh ta lớn như thế nhưng chưa bao giờ dỗ con gái, tối hôm qua anh ta đã đến cầu cứu tư vấn từ Tôn Nguyên, Tiêu Lăng và còn Mộ Bạch, kết quả….

Tôn Nguyên, “Lãnh Mạc à, anh có thể có chút lương tâm được không, đối mặt với một người đàn ông vừa chia tay, hỏi cách để dỗ dành một cô gái, nếu như tôi biết chiêu này thì tôi có thể chia tay không, cậu đi tìm người khác đi.”

Tiêu Lăng, “Vợ của cậu, cậu tự nịnh, tôi đi nịnh vợ tôi rồi!”

Mộ Bạch đưa ra một gợi ý thích hợp, “Cậu xem cô ấy thích gì thì tặng cô ấy cái đó, tôi nghe cậu nói, Trương Hân cũng không giống như giận thật, chắc là do bị cậu lừa nên trong lòng khó chịu. Dù gì thì người cũng bên cạnh cậu, mỗi ngày cậu đối xử tốt với cô ấy, vài ngày sau cô ấy nhất định tha thứ cho cậu rồi.”

Lãnh Mạc nghĩ đến lời nói của ba người, thở phào nhẹ nhõm.

Anh ấy thực sự muốn nghe lời của Mộ Bạch, tặng cho Trương Hân món quà mà cô ấy thích, nhưng mà…anh ta nghĩ nửa ngày, thậm chí còn không biết Trương Hân thích gì.

Trương Hân ở bên anh ta trong vòng 11 năm, trong 11 năm qua chưa bao giờ nghe Trương Hân mở miệng muốn gì từ anh ta, mỗi lần anh tặng bất kỳ món gì cho cô ấy, cô ấy đều lưu giữ một cách cẩn thận, thực sự nhìn không ra rốt cuộc thích cái gì nhất!

Vừa nghĩ đến vậy, Lãnh Mạc đột nhiên cảm thấy bản thân khá thất bại.

11 năm thậm chí còn không biết sở thích của Trương Hân!

“Trương Hân, đừng giận nữa! Đừng giận nữa được không? Đã mấy ngày rồi, có phải nên hạ nhiệt rồi không?”

Trương Hân không khác gì không muốn nghe, cuối đầu tiếp tục đọc sách, bỏ qua nó!

Tròng mắt Lãnh Mạc đảo một vòng, đột nhiên ném chó phốc sóc ra, nằm thẳng trên ghế sofa, thở dài ra, “Haiz----”

Chó phốc sóc chạy đến cổ chân anh ta và sủa, “Wang, wang, wang!”

Tuy nhiên, người phụ nữ nào đó vẫn không có phản ứng.

Lãnh Mạc lại thở ra một hơi, “Haiz! Cuộc sống này, thật sự sống rất khó khăn, rõ ràng là có bạn gái nhưng mỗi ngày đều ngủ trên giường trống, thật sự rất ảm đạm! Tôi đã nhận lỗi sai sâu sắc rồi, thực sự nhận ra rồi, có thể nào tha thứ một chút không?”

Trương Hân, “….”

Tại sao vẫn chưa có phản ứng, xem ra anh ta phải dùng chiêu cuối!

Lãnh Mạc “xoạc” một cái từ trên ghế sofa đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Trương Hân, bặm môi lại và một khuôn mặt nghiêm túc, “Trương Hân, anh biết là em giận anh chuyện anh chuyện vết thương…anh thực sự nói dối em, điều này thật sự không nên rồi!”

Lãnh Mạc kéo mạnh ra khẩu súng lục thắt lưng, và một lúc sau nhắm vào trước ngực của mình.

“Trương Hân, anh quyết định rồi, anh bồi thường một vết súng ra, như vậy là không lừa dối em rồi, đúng không!”

Trương Hân cuối cùng cũng phản ứng, cô nhìn Lãnh Mạc một ánh mắt, ném tờ tạp chí trên tay, nheo mắt nhìn anh, “Được! Hôm nay anh thật sự làm ra một vết thương súng trên ngực, thì em tính là anh không lừa em!”

Lãnh Mạc, “…..”

Thực sự để anh ta bắn à!

Theo suy nghĩ của anh, lúc này Trương Hân sẽ vội vã qua đây, đôi mắt đẫm nước nắm lấy tay anh ta, sau đó gấp gáp nói ra câu tha thứ cho anh ta!

Bây giờ…

Phải làm sao!

Kỵ hổ nan hạ!

Trương Hân nhìn thấy Lãnh Mạc không chuyển động, khịt nhẹ một tiếng, “đứng dậy đứng dậy! Em phải lên lầu ngủ rồi!”

Lãnh Mạc khó xử và ho một tiếng, Tiện tay cất súng vào, đặt lại vào thắt lưng, xách đít đi “Đi đi đi, múa dao chơi súng đều là những người đàn ông thô lỗ làm ra, chúng ta lên lầu nghỉ ngơi.”

Trương Hân ngừng bước chân!

Lãnh Mạc cũng nhanh chóng đạp phanh!

Trương Hân quay người lại, đưa ta đẩy vai anh ta, “Là em lên lầu ngủ, không phải chúng ta, ok?”

“Trương Hân, em đừng như thế mà….”

“Hơ!”

Trương Hân phớt lờ anh ta, đi thẳng lên lầu. Tất nhiên, cô ta không ngủ phòng ngủ chính mà đi vào phòng ngủ phụ. Lãnh Mạc đi theo sau cô, mắt nhìn cô ta đóng cửa, lập tức vừa Ây một tiếng thì đẩy cửa vào trong.

Trương Hân nhìn thấy liền đảo mắt!

Người này hai ngày nay mặt đã dày đến một mức độ nhất định rồi!

Trương Hân đắp chăn lên giường!

Lãnh Mạc cởi giày ra và bò lên giường!

“Anh làm gì!”

“Ngủ!” Lãnh Mạc trả lời, “Anh ngủ cùng em đó.”

“Không cần anh ngủ cùng!”

“Như vậy không được, Trương Hân à, giận thì giận, cũng không thể không muốn chồng nữa đúng không, em yên tâm, chỉ cần em không gật đầu, anh nhất định không đụng vào em!”

Ma mới tin anh ta!

Trương Hân đạp chân anh ta, “Mau xuống, em phải ngủ trưa!”

“Anh cũng ngủ trưa, uầy. Buồn ngủ quá!” Lãnh Mạc nghiêng đầu, nhắm mắt lại hít thở ngay lập tức đồng đều, nhìn vào có vẻ như đã ngủ rồi!

Trương Hân, “….”

Quên đi quên đi!

Cô đắp chăn, mặc kệ!

Trương Hân đã quen với việc ngủ trưa, không cần nhiều thời gian thì đã chiềm vào giấc ngủ thật rồi.

Đợi hơi thở cô ấy đồng đều rồi, Lãnh Mạc mới mở mắt ra, anh ta lại thở dài, cúi người về phía Trương Hân và ôm cô lấy cơ thể cô ta, “Uầy….người phụ nữ này tại sao lại khó dỗ như vậy! Tóc đều bạc hết cả rồi!”

Trương Hân ngủ rất ngoan, rất yên tĩnh, không chống lại anh ta, đương nhiên cũng không trả lời câu hỏi của anh ta.

Lãnh Mạc nghĩ rồi nghĩ!

Không được!

Không thể tiếp tục như vậy, nếu không thì khi nào anh ấy mới được tha thứ, khi nào mới được mở nó ra!

Lãnh Mạc miễn cưỡng nới lõng cơ thể Trương Hân, xuống giường gọi điện thoại cho Tiền Hiểu.

“Lão đại?”

“Tiền Hiểu à, phụ nữ các ngươi thường thích những gì?”

“Lão đại, anh chắc chắn muốn hỏi em?”

“Cô nói thử xem.”

Tiền Hiểu nhẹ giọng nói, “Em thích vũ khí lạnh và vũ khí công nghệ cao! Đương nhiên, thích nhất là khẩu súng lục nhỏ!”

“….” Lãnh Mạc, “Xem như tôi chưa hỏi gì!”

Lãnh Mạc lại gọi điện thoại cho Tô Tố, Tô Tố đưa ra một lời khuyên đáng tin cậy hơn, “Trương Hân em rất rõ, điều này rõ ràng là không thực sự tức giận, ngày mai là ngày Thất Tịch rồi, anh nhân cơ hội này tạo bất ngờ cho cô ta, nói không chừng cô ta cảm động, lập tức tha thứ cho anh!”

Thất Tịch?

Ngày mai ngày Thất Tịch?

Đôi mắt Lãnh Mạc sáng chưng, “Được được, anh biết làm gì rồi!”

Bình luận

Truyện đang đọc